Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 286: Chương 117.9

Niếp Niếp

18/09/2019

"Nếu nó là bé gái thì sao?"

"Không biết nữa."

"Hả? Tại sao vậy, em có thiên vị quá không?" Mặc Lạc Phàm không khỏi phàn nàn.

Hoắc Duật Hy dựa vào cảm tính lại trả lời rất tự tin: "Em có cảm giác bảo bảo đầu tiên của em nhất định là con trai."

Quả nhiên thiên tính người của một người mẹ đã mách bảo cho Hoắc Duật Hy một cách chính xác, không những đứa trẻ cô mang thai là con trai mà vừa sinh ra đang là tiểu tỷ phú sở hữu khối tài sản kết xù.

"Cho nên anh nói, Đại Bạch với em là mối quan hệ gì?"

"Tiểu Hy, là anh có lỗi lấy tên của con em đặt cho Đại Bạch, nhưng không thể vì thế mà em khẳng định nó là con..."

"Bạch!"

Một sấp tài liệu thẳng tắp bay tới trước mặt Mặc Lạc Phàm, kèm đó là giọng nói không thể trêu đùa của Hoắc Duật Hy: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chính là nói anh đó Mặc Lạc Phàm!"

Tề Thiếu Khanh mặc kệ Mặc Lạc Phàm ngẩn ngơ lấy đi sấp tài liệu, không cần lấy ra, chỉ nhìn đến tên của tài liệu bên trong đã thở ra một hơi, cất về vị trí cũ.



Lạc Tư Vũ nhìn thái độ của anh thì cũng ngầm hiểu, thảo nào cả buổi chiều hôm nay Tư Cảnh Hàn im lặng như tờ, ngoan ngoãn sai đâu làm đấy, hẳn là hắn đã bị xơi tái một trận mang tính chất khủng bố cao.

Mặc Lạc Phàm là người cố chấp xem cho đến cùng rồi trở thành bong bóng xì hơi ngã xuống ghế sofa: "Tất cả là chủ ý của Tề gia và A Tư, anh vô tội, Tiểu Duật Hy nếu không tin anh có thể thề với trời..."

"Chọc chọc chọc... Hắc xù..."

"Ôi cha mẹ, cứu con!"

Đại Bạch đang uống sữa bỗng hắc xì một cái nhưng đã đủ làm tên gian manh Mặc Lạc Phàm có tật giật mình dựng cả tóc con, ôm đầu tránh sét.

Hoắc Duật Hy quá rõ ràng với bản chất của anh, vốn không tin bây giờ lại càng khinh bỉ hơn, xông đến túm lấy cổ áo của anh, đấm cho mấy đấm, nhưng chực nhớ tới còn có Đại Bạch ở đây nên gắt với Tư Cảnh Hàn: "Đưa thằng bé lên phòng ngủ cho em."

Nhanh như chớp Tư Cảnh Hàn làm theo, một mạch đi lên lầu, hai con chó cưng cũng nối đuôi đi theo.

Ở đây Hoắc Duật Hy như một ác phụ nổi điên, xông đến đánh ba người đàn ông cao lớn tới tấp: "Các anh là đồ khốn, có ai như các anh hay không, con trai của em sinh ra các anh chia sẻ nhau làm ba của nó, bản thân em là mẹ ruột lại giấu giếm hết lần này đến lần khác, các anh không thấy xấu hổ sao?"

"Bịch bịch bịch!"

"Khốn nạn, đồ đàn ông tồi, hợp lại chẳng được chuyện gì tốt, chỉ giỏi ăn hiếp phụ nữ. Các anh trả lại cho em, trả lại cho em bốn năm làm mẹ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook