Chương 335: Chương 122.9
Niếp Niếp
29/09/2019
"Haiz... Tiểu Hy, nói đến cùng thì đây là một
dạng tâm bệnh, thuốc cũng chỉ có hiệu quả ở một số mặt nhất định, hơn
hết Tiểu Bạch ra nông nổi này là do bị đả kích lớn cộng với trước đó lúc nào hắn cũng sống trong trạng thái áp lực và dồn nén cảm xúc, cho nên
quan trọng nhất vẫn là ở chỗ của em và Đại Bạch, em hiểu chứ?"
Đương nhiên là Hoắc Duật Hy hiểu, cô nắm chặt điện thoại, nhìn đến Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch đang chơi xếp hình ở một góc rất vui vẻ trong lòng chua xót từng đợt lan tràn. Hắn như bây giờ nguyên nhân đều xuất phát từ cô, dù ít dù nhiều thì cũng liên quan.
Đả kích lớn mà Mặc Lạc Phàm nói chẳng qua nói giảm nói tránh cho việc cô đã tàn nhẫn ra tay muốn giết chết hắn.
Tư Cảnh Hàn hắn khổ sở thế nào, từng đau đớn thế nào chắc có lẽ cũng chẳng bằng cái lần mà cô dùng con dao kia ghim vào lòng ngực của hắn.
"Đại Bạch, Đại Bạch chơi tệ quá... cái này phải xếp vào chỗ này mới đúng."
Ở đằng kia vì không biết Hoắc Duật Hy đang nói đến vấn đề gì trong điện thoại nên Tư Cảnh Hàn vẫn vô tư chơi với Đại Bạch, nhưng vì thằng bé quá chậm hiểu nên hắn cũng dần thiếu kiên nhẫn.
Đại Bạch bị chê, lập tức ôm đống xếp hình đứng dậy, chỉ chỉ: "Đại Bạch chơi giỏi mà, chỉ vì Đại Bạch muốn... muốn xem hai khớp đó có hợp với nhau không thôi."
Thằng bé này phải nói tính khí y hệt mẹ của nó, dù có cùng đường cũng dùng lý lẽ hùng hồn để biện hộ.
Hoắc Duật Hy cúp điện thoại, đi đến quan sát tình hình của hai cha con, Đại Bạch vừa thấy cô đã lao vào ôm chầm lấy, chỉ chỉ Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch bảo Đại Bạch chơi tệ, mommy... Đại Bạch chơi giỏi mà."
"Đại Bạch." Tư Cảnh Hàn thấy thằng bé muốn mách lẻo thì nghiêm túc nói: "Không được như thế, tính khí như vậy là không nên, bị ai xem thường thì phải chứng minh cho người đó thấy bản lĩnh, chứ không phải là kéo đồng minh biện hộ cho mình."
Hoắc Duật Hy xoa xoa đầu Đại Bạch dưới chân, nói với Tư Cảnh Hàn: "Hôm nay anh cũng ra dáng ba người ta quá nhỉ? Thằng bé chỉ bây lớn, anh nói thế nó có hiểu không?"
Có lẽ có, có lẽ không.
"Nhưng chắc chắc người ở bên cạnh nó sẽ hiểu." Tư Cảnh Hàn chỉ nói như vậy, là bình thường đối với người khác nhưng không bình thường với Hoắc Duật Hy, cô lập tức cong cổ gào lên: "Anh có ý gì hả, ý anh là tính khí em tệ hại lắm sao, còn hay mách lẻo nữa chứ?"
"Bà xã không có sao?" Tư Cảnh Hàn càng bình thản hỏi lại, Hoắc Duật Hy càng thêm kích động: "Đương nhiên là không, tại sao anh nói vậy hả?"
"Nhưng bà xã vừa gọi điện thoại cho người khác, chắc chắn là kể việc ông xã hôm qua to tiếng với bà xã."
Á!
Hoắc Duật Hy nhất thời á khẩu.
Nhưng... nhưng mà chuyện đó đâu tính là mách lẻo chứ.
Tư Cảnh Hàn này cũng thật nhạy cảm quá rồi.
Đương nhiên là Hoắc Duật Hy hiểu, cô nắm chặt điện thoại, nhìn đến Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch đang chơi xếp hình ở một góc rất vui vẻ trong lòng chua xót từng đợt lan tràn. Hắn như bây giờ nguyên nhân đều xuất phát từ cô, dù ít dù nhiều thì cũng liên quan.
Đả kích lớn mà Mặc Lạc Phàm nói chẳng qua nói giảm nói tránh cho việc cô đã tàn nhẫn ra tay muốn giết chết hắn.
Tư Cảnh Hàn hắn khổ sở thế nào, từng đau đớn thế nào chắc có lẽ cũng chẳng bằng cái lần mà cô dùng con dao kia ghim vào lòng ngực của hắn.
"Đại Bạch, Đại Bạch chơi tệ quá... cái này phải xếp vào chỗ này mới đúng."
Ở đằng kia vì không biết Hoắc Duật Hy đang nói đến vấn đề gì trong điện thoại nên Tư Cảnh Hàn vẫn vô tư chơi với Đại Bạch, nhưng vì thằng bé quá chậm hiểu nên hắn cũng dần thiếu kiên nhẫn.
Đại Bạch bị chê, lập tức ôm đống xếp hình đứng dậy, chỉ chỉ: "Đại Bạch chơi giỏi mà, chỉ vì Đại Bạch muốn... muốn xem hai khớp đó có hợp với nhau không thôi."
Thằng bé này phải nói tính khí y hệt mẹ của nó, dù có cùng đường cũng dùng lý lẽ hùng hồn để biện hộ.
Hoắc Duật Hy cúp điện thoại, đi đến quan sát tình hình của hai cha con, Đại Bạch vừa thấy cô đã lao vào ôm chầm lấy, chỉ chỉ Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch bảo Đại Bạch chơi tệ, mommy... Đại Bạch chơi giỏi mà."
"Đại Bạch." Tư Cảnh Hàn thấy thằng bé muốn mách lẻo thì nghiêm túc nói: "Không được như thế, tính khí như vậy là không nên, bị ai xem thường thì phải chứng minh cho người đó thấy bản lĩnh, chứ không phải là kéo đồng minh biện hộ cho mình."
Hoắc Duật Hy xoa xoa đầu Đại Bạch dưới chân, nói với Tư Cảnh Hàn: "Hôm nay anh cũng ra dáng ba người ta quá nhỉ? Thằng bé chỉ bây lớn, anh nói thế nó có hiểu không?"
Có lẽ có, có lẽ không.
"Nhưng chắc chắc người ở bên cạnh nó sẽ hiểu." Tư Cảnh Hàn chỉ nói như vậy, là bình thường đối với người khác nhưng không bình thường với Hoắc Duật Hy, cô lập tức cong cổ gào lên: "Anh có ý gì hả, ý anh là tính khí em tệ hại lắm sao, còn hay mách lẻo nữa chứ?"
"Bà xã không có sao?" Tư Cảnh Hàn càng bình thản hỏi lại, Hoắc Duật Hy càng thêm kích động: "Đương nhiên là không, tại sao anh nói vậy hả?"
"Nhưng bà xã vừa gọi điện thoại cho người khác, chắc chắn là kể việc ông xã hôm qua to tiếng với bà xã."
Á!
Hoắc Duật Hy nhất thời á khẩu.
Nhưng... nhưng mà chuyện đó đâu tính là mách lẻo chứ.
Tư Cảnh Hàn này cũng thật nhạy cảm quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.