Chương 336: Dấu hiệu của Tư Cảnh Hàn.
Niếp Niếp
03/10/2019
Bản thân Tư Cảnh Hàn nhìn Hoắc Duật Hy đứng đó
không thể giải thích hắn cũng lạnh lùng quay lưng đi, trở về sofa mà tìm sách đọc.
Hoắc Duật Hy cấp theo Đại Bạch đi tới, "Anh cũng đừng làm giá như vậy chứ, nói anh có một chút cũng không được à?"
"Nhưng tại sao phải kể chuyện không tốt đẹp đó với người khác chứ?"
"Vậy anh nói anh có cái gì tốt đẹp để em kể cho người ta nghe?" Hoắc Duật Hy cười ha một tiếng, cũng ngồi xuống, để Đại Bạch trên đùi chọc chọc thằng bé xoay vòng tròn.
Đại Bạch khá lười, mềm nhũn nằm vắt ngang chân cô, vểnh cái mông nhỏ lên, chỉ có tay là siêng năng muốn bắt lấy đĩa trái cây trên bàn trà.
Hoắc Duật Hy giúp thằng bé lấy một miếng xoài, tiện thể cô ăn luôn một miếng, Tư Cảnh Hàn nhìn hai mẹ con họ ăn bỗng nhiên cũng muốn ăn, Hoắc Duật Hy đón được đưa cho hắn nhưng không không nhận, mà cầm nĩa ghim cho mình một miếng, sau đó dựa lưng vào ghế tao nhã ăn.
Hoắc Duật Hy khinh bỉ nhếch môi, chỉ ăn thôi cũng đâu cần ra dáng như vậy, con trai cũng may không có giống hắn nếu không cô điên tiết lên mất.
Một lát sau, kể luôn tự cao ngồi cô lập với hai mẹ con Đại Bạch mới cất giọng, thái độ vẫn đáng ghét như cũ: "Bởi vì mắt nhìn của bà xã tệ quá mới không phát hiện ông xã tốt chỗ nào?"
"Sao? Nực cười, chứ không phải là tại anh sao? À, nhưng mà cũng đúng, tại vì mắc em tệ quá mới chọn trúng anh đó."
Câu này của cô nói ra rồi không rút lại kịp, quả nhiên nhận được ánh mắt từ chỗ Tư Cảnh Hàn, nhưng hắn vẫn rất bình thản: "Vậy bây giờ bà xã muốn đổi ý? Cũng không sao, dù gì trước kia không có Đại Bạch bà xã vẫn sống tốt nhỉ."
"Chẹp... hở, mommy, mommy muốn đổi ý gì vậy, mommy chán chơi với Đại Bạch rồi phải không? Mommy hết thương Đại Bạch rồi hở, ô ô ô..." Đại Bạch như một quả bom nổ chậm Tư Cảnh Hàn cài bên người của Hoắc Duật Hy, chỉ cần cô lỡ manh động thằng bé lập tức ô ô lên khóc.
Hoắc Duật Hy nghiến răng nhìn Tư Cảnh Hàn: "Giỏi lắm."
Hắn thản nhiên một cách vô tội, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau.
Sau khi Hoắc Duật Hy có chuyện phải ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn, thằng bé lập tức chạy đến chỗ hắn đòi bế.
"Đại Bạch làm tốt phải... phải không?"
Hoắc Duật Hy cấp theo Đại Bạch đi tới, "Anh cũng đừng làm giá như vậy chứ, nói anh có một chút cũng không được à?"
"Nhưng tại sao phải kể chuyện không tốt đẹp đó với người khác chứ?"
"Vậy anh nói anh có cái gì tốt đẹp để em kể cho người ta nghe?" Hoắc Duật Hy cười ha một tiếng, cũng ngồi xuống, để Đại Bạch trên đùi chọc chọc thằng bé xoay vòng tròn.
Đại Bạch khá lười, mềm nhũn nằm vắt ngang chân cô, vểnh cái mông nhỏ lên, chỉ có tay là siêng năng muốn bắt lấy đĩa trái cây trên bàn trà.
Hoắc Duật Hy giúp thằng bé lấy một miếng xoài, tiện thể cô ăn luôn một miếng, Tư Cảnh Hàn nhìn hai mẹ con họ ăn bỗng nhiên cũng muốn ăn, Hoắc Duật Hy đón được đưa cho hắn nhưng không không nhận, mà cầm nĩa ghim cho mình một miếng, sau đó dựa lưng vào ghế tao nhã ăn.
Hoắc Duật Hy khinh bỉ nhếch môi, chỉ ăn thôi cũng đâu cần ra dáng như vậy, con trai cũng may không có giống hắn nếu không cô điên tiết lên mất.
Một lát sau, kể luôn tự cao ngồi cô lập với hai mẹ con Đại Bạch mới cất giọng, thái độ vẫn đáng ghét như cũ: "Bởi vì mắt nhìn của bà xã tệ quá mới không phát hiện ông xã tốt chỗ nào?"
"Sao? Nực cười, chứ không phải là tại anh sao? À, nhưng mà cũng đúng, tại vì mắc em tệ quá mới chọn trúng anh đó."
Câu này của cô nói ra rồi không rút lại kịp, quả nhiên nhận được ánh mắt từ chỗ Tư Cảnh Hàn, nhưng hắn vẫn rất bình thản: "Vậy bây giờ bà xã muốn đổi ý? Cũng không sao, dù gì trước kia không có Đại Bạch bà xã vẫn sống tốt nhỉ."
"Chẹp... hở, mommy, mommy muốn đổi ý gì vậy, mommy chán chơi với Đại Bạch rồi phải không? Mommy hết thương Đại Bạch rồi hở, ô ô ô..." Đại Bạch như một quả bom nổ chậm Tư Cảnh Hàn cài bên người của Hoắc Duật Hy, chỉ cần cô lỡ manh động thằng bé lập tức ô ô lên khóc.
Hoắc Duật Hy nghiến răng nhìn Tư Cảnh Hàn: "Giỏi lắm."
Hắn thản nhiên một cách vô tội, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau.
Sau khi Hoắc Duật Hy có chuyện phải ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn, thằng bé lập tức chạy đến chỗ hắn đòi bế.
"Đại Bạch làm tốt phải... phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.