Chương 337: Chương 123.2
Niếp Niếp
03/10/2019
"Ừm." Tư Cảnh Hàn xoa đầu thằng bé như một cách
tán thưởng, sau đó lại dặn thêm: "Đại Bạch ngoan, Đại Bạch phải nhớ chỉ
được đứng về phía của Tiểu Bạch mà thôi."
Đại Bạch lập tức gật đầu như giã tỏi, ôm cổ Tư Cảnh Hàn: "Đại Bạch biết mà, Đại Bạch giống y hệt Tiểu Bạch vậy, nên Đại Bạch là của Tiểu Bạch thôi, không phải là của mommy." Thằng nhóc đọc trôi chảy câu thoại khiến Tư Cảnh Hàn rất hài lòng.
Nhưng rất nhanh hắn lại không hài lòng mấy.
"Tiểu Bạch cho Đại Bạch thêm ít tiền tiêu vặt nữa đi."
Thằng bé tròn vo trông thật ngớ ngẩn nhưng trong bụng chứa đầy đen tối, vừa nói hai ba câu tốt đẹp đã quay sang đòi tiền hắn.
Tư Cảnh Hàn sau khi đứng hình thì có phản ứng, muốn từ chối thì Đại Bạch nói thêm: "Mommy lần trước hỏi Đại Bạch rằng Tiểu Bạch có giữ tiền trên người không, lúc đó... lúc đó Đại Bạch rất giỏi, không... không có nói... ơ là..."
Được rồi, được rồi, Tư Cảnh Hàn đã hiểu đại ý của thằng bé là gì, ra hiệu đồng ý sẽ cho nhóc tì tiền, tuy nhiên không quên thõa thuận: "Lần trước là ba tệ, bây giờ thêm ba tệ nữa là sáu, trước khi Đại Bạch tiêu được 6 tệ này an toàn thì anh sẽ không cho thêm đâu."
"Được, được."
Tư Cảnh Hàn thở dài, nhìn thằng bé không cần suy nghĩ đã gật đầu thì biết ngay nó chẳng nhớ được gì, nhưng vẫn đứng lên đi đến chỗ bình hoa to tướng trong góc tìm quỹ riêng của mình.
Tuy rằng nói Đại Bạch sẽ không phản bội hắn nhưng thằng bé quá thật thà, nên lần trước sau khi cho nhóc ba tệ hắn đã đổi chỗ cất tiền, nhưng sau hôm nay chắc lại phải đổi nữa rồi.
Đại Bạch là đà đi sau chân của hắn, chăm chú nhìn cho đến khi hắn lấy được tiền ra thì kêu lên: "Mommy thấy không, Tiểu Bạch có nhiều tiền lắm."
Tư Cảnh Hàn giật thót quay lại thì thấy Hoắc Duật Hy quả nhiên đang khoanh tay đứng dựa vào thành cửa nhìn hắn. Hắn từ bất ngờ chuyển sang lo lắng, hỏi tên đầu sỏ chỉ đường: "Đại Bạch, chuyện này là sao?"
Thằng nhóc béo lùn nghe hỏi thì lần mò vào túi quần, cầm ra ba tệ với một đồng xu, giơ lên: "Tiểu Bạch chỉ cho Đại Bạch có ba tệ thôi nhưng mommy thì cho thêm một đồng nữa, nên là... nên là..." Nhóc bán đứng ba Tiểu Bạch vậy.
Tư Cảnh Hàn hoàn toàn sững sờ.
Thật sự không ngờ được người hắn tin tưởng nhất lại vì tiền mà bán rẻ hắn.
Đại Bạch ngoài vẻ ngoài giống hắn thì hầu như không có cái gì tương đồng với hắn nữa rồi.
Hám ăn, hám tiền, cái này là đặc tính của Hoắc Duật Hy, thế nào con trai lại giống y hệt mẹ nó.
Đại Bạch lập tức gật đầu như giã tỏi, ôm cổ Tư Cảnh Hàn: "Đại Bạch biết mà, Đại Bạch giống y hệt Tiểu Bạch vậy, nên Đại Bạch là của Tiểu Bạch thôi, không phải là của mommy." Thằng nhóc đọc trôi chảy câu thoại khiến Tư Cảnh Hàn rất hài lòng.
Nhưng rất nhanh hắn lại không hài lòng mấy.
"Tiểu Bạch cho Đại Bạch thêm ít tiền tiêu vặt nữa đi."
Thằng bé tròn vo trông thật ngớ ngẩn nhưng trong bụng chứa đầy đen tối, vừa nói hai ba câu tốt đẹp đã quay sang đòi tiền hắn.
Tư Cảnh Hàn sau khi đứng hình thì có phản ứng, muốn từ chối thì Đại Bạch nói thêm: "Mommy lần trước hỏi Đại Bạch rằng Tiểu Bạch có giữ tiền trên người không, lúc đó... lúc đó Đại Bạch rất giỏi, không... không có nói... ơ là..."
Được rồi, được rồi, Tư Cảnh Hàn đã hiểu đại ý của thằng bé là gì, ra hiệu đồng ý sẽ cho nhóc tì tiền, tuy nhiên không quên thõa thuận: "Lần trước là ba tệ, bây giờ thêm ba tệ nữa là sáu, trước khi Đại Bạch tiêu được 6 tệ này an toàn thì anh sẽ không cho thêm đâu."
"Được, được."
Tư Cảnh Hàn thở dài, nhìn thằng bé không cần suy nghĩ đã gật đầu thì biết ngay nó chẳng nhớ được gì, nhưng vẫn đứng lên đi đến chỗ bình hoa to tướng trong góc tìm quỹ riêng của mình.
Tuy rằng nói Đại Bạch sẽ không phản bội hắn nhưng thằng bé quá thật thà, nên lần trước sau khi cho nhóc ba tệ hắn đã đổi chỗ cất tiền, nhưng sau hôm nay chắc lại phải đổi nữa rồi.
Đại Bạch là đà đi sau chân của hắn, chăm chú nhìn cho đến khi hắn lấy được tiền ra thì kêu lên: "Mommy thấy không, Tiểu Bạch có nhiều tiền lắm."
Tư Cảnh Hàn giật thót quay lại thì thấy Hoắc Duật Hy quả nhiên đang khoanh tay đứng dựa vào thành cửa nhìn hắn. Hắn từ bất ngờ chuyển sang lo lắng, hỏi tên đầu sỏ chỉ đường: "Đại Bạch, chuyện này là sao?"
Thằng nhóc béo lùn nghe hỏi thì lần mò vào túi quần, cầm ra ba tệ với một đồng xu, giơ lên: "Tiểu Bạch chỉ cho Đại Bạch có ba tệ thôi nhưng mommy thì cho thêm một đồng nữa, nên là... nên là..." Nhóc bán đứng ba Tiểu Bạch vậy.
Tư Cảnh Hàn hoàn toàn sững sờ.
Thật sự không ngờ được người hắn tin tưởng nhất lại vì tiền mà bán rẻ hắn.
Đại Bạch ngoài vẻ ngoài giống hắn thì hầu như không có cái gì tương đồng với hắn nữa rồi.
Hám ăn, hám tiền, cái này là đặc tính của Hoắc Duật Hy, thế nào con trai lại giống y hệt mẹ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.