Chương 343: Chương 123.8
Niếp Niếp
05/10/2019
Hoắc Duật Hy tức đến nổi tay lái loạn xạ, giận cá chém thớt: "Tư Cảnh Hàn, anh dạy con trai của em như thế này sao?"
Nhắc đến chuyện dạy con, Tư Cảnh Hàn hoàn toàn hài lòng với phương thức của mình nên trả lời Hoắc Duật Hy có phần ngang ngược: "Đại Bạch nói sai ở chỗ nào sao, thằng bé từ nhỏ đã được dạy phải gọi người lớn thế nào, ông xã nghĩ rằng nó gọi như thế chẳng có điểm nào sai cả. Còn một chuyện nữa, bà xã không cần nghi ngờ cách ông xã dạy bảo Đại Bạch đâu."
"Sau này bảo thằng bé không được gọi anh bằng anh nữa, chuyện này đã không còn cần thiết nữa rồi." Hoắc Duật Hy cũng không buông tha.
Có lý nào lại có chuyện con trai gọi mẹ là mommy, gọi ba là anh, vậy người ngoài sẽ còn nghĩ đến thế nào nữa?
Ngồi ở ghế phụ Tư Cảnh Hàn vẫn luôn nhìn thẳng, liếc mắt một cái đã thấy được Đại Bạch ngồi ở phía sau chuẩn bị lăn ra nằm, hắn đưa tay xách thằng bé một cách nhẹ nhàng ra phía trước, đặt lên đùi của mình, không biết có ý tứ gì mà nói: "Trẻ con là chân thực nhất, nó nhìn thấy thế nào thì sẽ nói đúng như thế đó, bắt nó sửa chưa chắc đã được."
"Kít!!!"
Tiếng thắng xe dừng lại.
Hoắc Duật Hy đậu xe giữa sân chính biệt thự Hàn Nguyệt, sau đó đi vòng qua phía bên kia xe kéo cửa ra: "Xuống xe!"
Hai cha con Đại Bạch lục đục dắt díu nhau bước ra trong cơn giận nghi ngút.
Hoắc Duật Hy nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến vừa rồi Tư Cảnh Hàn rõ ràng là ẩn ý chê mình già hơn hắn thì muốn lao đến mà liều mạng ngay với hắn.
Nếu không vì có Đại Bạch ở đó, cô nhất định sẽ thắng xe lại mà cho hắn một trận ra trò.
Trước kia khi hắn còn là Tư Cảnh Hàn cũng nhiều lần chê bai cô như vậy, lúc đó vì cô gan bé, hắn cậy thế hơn người ức hiếp cô không nói, cô chịu thiệt. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn đâu còn là Tư Cảnh Hàn uy nghiêm, sao cô có thể để cho hắn bắt nạt chứ.
Đại Bạch vẫn không hiểu mommy và Tiểu Bạch có chuyện gì, tung tăn chạy vào phòng khách tìm Hàn thúc, gọi hai tiếng gia gia rồi ngồi ngay ngắn lên ghế, bóc miếng táo đầu tiên lên ăn.
Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đi theo phía sau, nhìn thấy Hàn thúc cả đều hành lễ nhưng mà không đồng nhất như mọi khi, một trước một sau, đặc biệt là Hoắc Duật Hy, tay chân xoắn xuýt lên cánh tay của Tư Cảnh Hàn khiến hắn liên tục nhíu mày.
Nhắc đến chuyện dạy con, Tư Cảnh Hàn hoàn toàn hài lòng với phương thức của mình nên trả lời Hoắc Duật Hy có phần ngang ngược: "Đại Bạch nói sai ở chỗ nào sao, thằng bé từ nhỏ đã được dạy phải gọi người lớn thế nào, ông xã nghĩ rằng nó gọi như thế chẳng có điểm nào sai cả. Còn một chuyện nữa, bà xã không cần nghi ngờ cách ông xã dạy bảo Đại Bạch đâu."
"Sau này bảo thằng bé không được gọi anh bằng anh nữa, chuyện này đã không còn cần thiết nữa rồi." Hoắc Duật Hy cũng không buông tha.
Có lý nào lại có chuyện con trai gọi mẹ là mommy, gọi ba là anh, vậy người ngoài sẽ còn nghĩ đến thế nào nữa?
Ngồi ở ghế phụ Tư Cảnh Hàn vẫn luôn nhìn thẳng, liếc mắt một cái đã thấy được Đại Bạch ngồi ở phía sau chuẩn bị lăn ra nằm, hắn đưa tay xách thằng bé một cách nhẹ nhàng ra phía trước, đặt lên đùi của mình, không biết có ý tứ gì mà nói: "Trẻ con là chân thực nhất, nó nhìn thấy thế nào thì sẽ nói đúng như thế đó, bắt nó sửa chưa chắc đã được."
"Kít!!!"
Tiếng thắng xe dừng lại.
Hoắc Duật Hy đậu xe giữa sân chính biệt thự Hàn Nguyệt, sau đó đi vòng qua phía bên kia xe kéo cửa ra: "Xuống xe!"
Hai cha con Đại Bạch lục đục dắt díu nhau bước ra trong cơn giận nghi ngút.
Hoắc Duật Hy nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến vừa rồi Tư Cảnh Hàn rõ ràng là ẩn ý chê mình già hơn hắn thì muốn lao đến mà liều mạng ngay với hắn.
Nếu không vì có Đại Bạch ở đó, cô nhất định sẽ thắng xe lại mà cho hắn một trận ra trò.
Trước kia khi hắn còn là Tư Cảnh Hàn cũng nhiều lần chê bai cô như vậy, lúc đó vì cô gan bé, hắn cậy thế hơn người ức hiếp cô không nói, cô chịu thiệt. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn đâu còn là Tư Cảnh Hàn uy nghiêm, sao cô có thể để cho hắn bắt nạt chứ.
Đại Bạch vẫn không hiểu mommy và Tiểu Bạch có chuyện gì, tung tăn chạy vào phòng khách tìm Hàn thúc, gọi hai tiếng gia gia rồi ngồi ngay ngắn lên ghế, bóc miếng táo đầu tiên lên ăn.
Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đi theo phía sau, nhìn thấy Hàn thúc cả đều hành lễ nhưng mà không đồng nhất như mọi khi, một trước một sau, đặc biệt là Hoắc Duật Hy, tay chân xoắn xuýt lên cánh tay của Tư Cảnh Hàn khiến hắn liên tục nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.