Chương 344: Chương 123.9
Niếp Niếp
05/10/2019
Hàn thúc đã sống cùng bọn họ bao lâu rồi còn
không hiểu giữa hai người này đang có hiềm khích với nhau sao, nhưng mà
so với trước kia ông rất an tâm sẽ không có chuyện cãi vã linh đình anh
sống tôi chết, liều mạng tổn thương nhau. Bởi vì cái gọi là sóng gió đều đã qua rồi, những trở ngại trong tương lai chẵn qua chỉ là cơn sóng
nhỏ.
Gâu Đần và Đại Ngáo chồng lên nhau mà ngủ trên ghế sofa cũng đã tỉnh lại từ lâu, nhưng chúng rất lười biếng mà nhảy xuống mừng Đại Bạch trở về, chỉ ngoe nguẩy cái đuôi rồi lại ngủ tiếp một cách thảnh thơi.
Tư Cảnh Hàn không định ngồi lại phòng khách nên nhờ Hàn thúc trông chừng Đại Bạch, sau đó cùng Hoắc Duật Hy lên tầng ba.
Đã hơn 6 giờ chiều, Tư Cảnh Hàn đã ăn xong nên không muốn ăn nữa, riêng Hoắc Duật Hy sau khi thay quần áo lại xuống nhà bếp dùng bữa với Hàn thúc, Đại Bạch còn muốn ăn nữa nên cô cho nhóc một bữa nhẹ.
Ăn xong, Đại Bạch được đem đi tắm rồi cho qua chỗ Hàn thúc học viết chữ, Hoắc Duật Hy sợ nhóc chán sẽ đột ngột trở về phòng ngủ tìm mình nên dắt hẳn hai con chó cưng theo cho nhóc.
Sắp xếp ổn thõa cô mới trở lại phòng, bây giờ Tư Cảnh Hàn vừa tắm xong đi ra, đang sấy tóc. Cô đi đến túm lấy hắn từ đằng sau, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc mê ly trên cơ thể hắn, mềm mại dựa vào tấm lưng rộng lớn vững chãi.
Buổi chiều khi nghe Đại Bạch kêu khóc gọi cô đến cứu, cô đã rất hoảng sợ, nhưng rồi đến nơi lại phát hiện ra chỉ là một trò bịp bợm của hai cha con nhóc, cô đã rất tức giận, nhưng từ chiều đến giờ chưa có dịp bọc phát, đến bây giờ vẫn còn đang nghẹn ở lồng ngực.
Tuy nhiên cô không có ý định tính sổ với Tư Cảnh Hàn ngay bây giờ.
Bởi vì sao, cô đã nghĩ rồi, dù trong bộ dạng nào thì Tư Cảnh Hàn vẫn không mất đi sự thu hút, thậm chí là bây giờ hắn không thể hiện cái vẻ lạnh lùng khó gần trước kia nữa nên vô số ong bướm mặc nhiên mà lao vào theo đuổi.
Nguy cơ cô không giữ được hắn tăng cao, tuy rằng hai người có Đại Bạch nhưng cô không thể chắc chắn khi hắn tỉnh lại sẽ không xua đuổi cô, cho nên trước khi để hắn hoàn toàn phụ thuộc vào cô, nói cách khác là không thể rời xa cô thì cô không nên nổi giận với hắn quá nhiều.
Đợi đến khi hắn không thể sống thiếu cô rồi thì lúc đó cô sẽ tha hồ mà tính sổ nợ mới với cả nợ cũ, khiến hắn ăn ngủ không yên cô mới hả giận.
Nhưng trước khi đạt đến diễn cảnh này cô phải làm cái gì đó khiến hắn không thể rời xa cô, Đại Bạch từng nói muốn Nhị Bạch, thì cách tốt nhất chính là sinh được Nhị Bạch.
So với lần trước chẳng chấm mút được gì, hôm nay cô nhất định phải thu phục hắn.
Gâu Đần và Đại Ngáo chồng lên nhau mà ngủ trên ghế sofa cũng đã tỉnh lại từ lâu, nhưng chúng rất lười biếng mà nhảy xuống mừng Đại Bạch trở về, chỉ ngoe nguẩy cái đuôi rồi lại ngủ tiếp một cách thảnh thơi.
Tư Cảnh Hàn không định ngồi lại phòng khách nên nhờ Hàn thúc trông chừng Đại Bạch, sau đó cùng Hoắc Duật Hy lên tầng ba.
Đã hơn 6 giờ chiều, Tư Cảnh Hàn đã ăn xong nên không muốn ăn nữa, riêng Hoắc Duật Hy sau khi thay quần áo lại xuống nhà bếp dùng bữa với Hàn thúc, Đại Bạch còn muốn ăn nữa nên cô cho nhóc một bữa nhẹ.
Ăn xong, Đại Bạch được đem đi tắm rồi cho qua chỗ Hàn thúc học viết chữ, Hoắc Duật Hy sợ nhóc chán sẽ đột ngột trở về phòng ngủ tìm mình nên dắt hẳn hai con chó cưng theo cho nhóc.
Sắp xếp ổn thõa cô mới trở lại phòng, bây giờ Tư Cảnh Hàn vừa tắm xong đi ra, đang sấy tóc. Cô đi đến túm lấy hắn từ đằng sau, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc mê ly trên cơ thể hắn, mềm mại dựa vào tấm lưng rộng lớn vững chãi.
Buổi chiều khi nghe Đại Bạch kêu khóc gọi cô đến cứu, cô đã rất hoảng sợ, nhưng rồi đến nơi lại phát hiện ra chỉ là một trò bịp bợm của hai cha con nhóc, cô đã rất tức giận, nhưng từ chiều đến giờ chưa có dịp bọc phát, đến bây giờ vẫn còn đang nghẹn ở lồng ngực.
Tuy nhiên cô không có ý định tính sổ với Tư Cảnh Hàn ngay bây giờ.
Bởi vì sao, cô đã nghĩ rồi, dù trong bộ dạng nào thì Tư Cảnh Hàn vẫn không mất đi sự thu hút, thậm chí là bây giờ hắn không thể hiện cái vẻ lạnh lùng khó gần trước kia nữa nên vô số ong bướm mặc nhiên mà lao vào theo đuổi.
Nguy cơ cô không giữ được hắn tăng cao, tuy rằng hai người có Đại Bạch nhưng cô không thể chắc chắn khi hắn tỉnh lại sẽ không xua đuổi cô, cho nên trước khi để hắn hoàn toàn phụ thuộc vào cô, nói cách khác là không thể rời xa cô thì cô không nên nổi giận với hắn quá nhiều.
Đợi đến khi hắn không thể sống thiếu cô rồi thì lúc đó cô sẽ tha hồ mà tính sổ nợ mới với cả nợ cũ, khiến hắn ăn ngủ không yên cô mới hả giận.
Nhưng trước khi đạt đến diễn cảnh này cô phải làm cái gì đó khiến hắn không thể rời xa cô, Đại Bạch từng nói muốn Nhị Bạch, thì cách tốt nhất chính là sinh được Nhị Bạch.
So với lần trước chẳng chấm mút được gì, hôm nay cô nhất định phải thu phục hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.