Chương 354: Chương 125.2
Niếp Niếp
08/10/2019
Bọn lưu manh kia thấy vậy cũng bật cười ha hả,
"Ôi ôi, không ngờ lại là một tên trai bao vô dụng sao? Haiz, xem ra hôm
nay chúng ta không cần tốn chút công sức nào rồi."
"Mấy người đừng đắc ý, tôi sẽ báo cảnh sát đó." Tuy rằng sợ hãi nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cố gắng tỏ ra hung hăng, một mặt khác véo vào eo của Tư Cảnh Hàn, nghiến răng: "Tư Cảnh Hàn, anh làm cái gì vậy hả?"
Hắn ở phía sau chịu đau nhưng nhất quyết không tiến lên phía trước, rất lý lẽ: "Bọn họ nói sẽ để lại vật thế chấp, chắc chắn là bắt người rồi, ông xã đẹp hơn bà xã nên bọn họ nhất định giữ ông xã lại."
Hoắc Duật Hy thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì cái thuyết không tưởng của Tư Cảnh Hàn, hắn chẳng những bị ngốc mà còn mắc bệnh tự luyến trầm trọng nữa, hắn nghĩ bản thân mình có thể mê hoặc cả phụ nữ lẫn đàn ông luôn hay sao?
Đúng là hết thuốc chữa.
"Mau để tên nhóc đó lại." Tên cầm đầu bọn lưu manh nói một câu này dường như là để đáp lời suy nghĩ của Hoắc Duật Hy, đúng vậy, khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Cảnh Hàn có thể làm điên đảo thần hồn kể cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Cô tuy là phụ nữ, có dáng có sắc nhưng đứng cạnh hắn cũng chỉ là để minh họa cho vẻ đẹp của hắn!
"Nếu không thì đừng trách bọn tao động thủ."
"Bà xã, đừng để ông xã lại mà."
Hoắc Duật Hy còn chưa thoát ra khỏi cơn shock một bên đã bị người khác dọa nạt, một bên thì Tư Cảnh Hàn van xin đừng bỏ rơi hắn khiến đầu óc của cô sắp nổ tung lên.
Đến khi đám lưu manh hướng về phía bên này cô mới kịp phản ứng kéo Tư Cảnh Hàn bỏ chạy.
Đằng sau bọn người kia ráo riết đuổi theo, tay chân cô cũng có nhanh nhẹn xô ngã mấy chướng ngại vật nhưng không quên nắm chặt tay tên đàn ông sau lưng mình khỏi lạc.
Thật là ông trời trêu người đã là lâm vào cảnh này rồi ông trời vẫn phân chia ranh giới cho cô thấy rõ giá trị nhan sắc của mình và hắn chênh lệch bao nhiêu. Cô không cam tâm, cô không phục a!
Tư Cảnh Hàn chạy ở phía sau nhìn cô thoăn thoắt đôi chân băng qua mấy con đường, hì hục thở thì mỉm cười, dưới ánh nắng chiều mái tóc dày đen nhánh tung bay phấp phới như đang nhảy múa theo một vũ điệu có tiết tấu, chạy như vậy nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, tim càng không đập mạnh, thật thư thả, cứ như hắn đang đi dạo vậy, đôi lúc cô khẽ nhìn về phía xem xem bọn người kia đuổi tới chưa lại bắt gặp ánh mắt cười vui vẻ của hắn thật muốn dừng lại đấm cho mấy cái.
Cười cái gì chứ, sắp bị tóm đến nơi còn ở đó cười là thế nào?
"Mấy người đừng đắc ý, tôi sẽ báo cảnh sát đó." Tuy rằng sợ hãi nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cố gắng tỏ ra hung hăng, một mặt khác véo vào eo của Tư Cảnh Hàn, nghiến răng: "Tư Cảnh Hàn, anh làm cái gì vậy hả?"
Hắn ở phía sau chịu đau nhưng nhất quyết không tiến lên phía trước, rất lý lẽ: "Bọn họ nói sẽ để lại vật thế chấp, chắc chắn là bắt người rồi, ông xã đẹp hơn bà xã nên bọn họ nhất định giữ ông xã lại."
Hoắc Duật Hy thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì cái thuyết không tưởng của Tư Cảnh Hàn, hắn chẳng những bị ngốc mà còn mắc bệnh tự luyến trầm trọng nữa, hắn nghĩ bản thân mình có thể mê hoặc cả phụ nữ lẫn đàn ông luôn hay sao?
Đúng là hết thuốc chữa.
"Mau để tên nhóc đó lại." Tên cầm đầu bọn lưu manh nói một câu này dường như là để đáp lời suy nghĩ của Hoắc Duật Hy, đúng vậy, khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Cảnh Hàn có thể làm điên đảo thần hồn kể cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Cô tuy là phụ nữ, có dáng có sắc nhưng đứng cạnh hắn cũng chỉ là để minh họa cho vẻ đẹp của hắn!
"Nếu không thì đừng trách bọn tao động thủ."
"Bà xã, đừng để ông xã lại mà."
Hoắc Duật Hy còn chưa thoát ra khỏi cơn shock một bên đã bị người khác dọa nạt, một bên thì Tư Cảnh Hàn van xin đừng bỏ rơi hắn khiến đầu óc của cô sắp nổ tung lên.
Đến khi đám lưu manh hướng về phía bên này cô mới kịp phản ứng kéo Tư Cảnh Hàn bỏ chạy.
Đằng sau bọn người kia ráo riết đuổi theo, tay chân cô cũng có nhanh nhẹn xô ngã mấy chướng ngại vật nhưng không quên nắm chặt tay tên đàn ông sau lưng mình khỏi lạc.
Thật là ông trời trêu người đã là lâm vào cảnh này rồi ông trời vẫn phân chia ranh giới cho cô thấy rõ giá trị nhan sắc của mình và hắn chênh lệch bao nhiêu. Cô không cam tâm, cô không phục a!
Tư Cảnh Hàn chạy ở phía sau nhìn cô thoăn thoắt đôi chân băng qua mấy con đường, hì hục thở thì mỉm cười, dưới ánh nắng chiều mái tóc dày đen nhánh tung bay phấp phới như đang nhảy múa theo một vũ điệu có tiết tấu, chạy như vậy nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, tim càng không đập mạnh, thật thư thả, cứ như hắn đang đi dạo vậy, đôi lúc cô khẽ nhìn về phía xem xem bọn người kia đuổi tới chưa lại bắt gặp ánh mắt cười vui vẻ của hắn thật muốn dừng lại đấm cho mấy cái.
Cười cái gì chứ, sắp bị tóm đến nơi còn ở đó cười là thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.