Chương 353: Tử Mặc rời đi, Tư Cảnh Hàn trở lại.
Niếp Niếp
08/10/2019
"Nhưng nếu cứ như bây giờ thì cuộc sống thật dễ
dàng." Tư Cảnh Hàn khẽ cảm thán, hắn không ngần ngại cho Lạc Tư Vũ nhìn
thấu tâm tư của mình.
Lạc Tư Vũ cũng thoáng suy nghĩ về câu nói này của hắn, sau một hồi lại nói: "Cậu nói cứ như cậu đã nhớ ra mọi chuyện vậy."
Trước kia Tư Cảnh Hàn chỉ luôn bảo vệ người khác, vất vả và mệt mỏi thế nào chỉ mình hắn gánh chịu, bây giờ thì ngược lại hắn được người khác che chở, phải hay không còn muốn hưởng thụ cảm giác này nhiều hơn một chút.
Tư Cảnh Hàn không đáp lời này của Lạc Tư Vũ, trí nhớ của hắn là một ẩn số, không phải đối với người bên ngoài mà cả bản thân hắn cũng tự hoài nghi mình đã nhớ lại hay chưa, hay thật sự chỉ vì không muốn nhớ lại mà thôi.
Nếu nhớ lại có phải hay không sẽ không có nhiều điều tốt đẹp của hiện tại.
Hoắc Duật Hy nữa, cô sẽ làm gì...?
"Hì..."
Dường như có thần giao cách cảm, ở biệt thự Hoắc Duật Hy cũng đang nghĩ đến Tư Cảnh Hàn rồi lại tự cười một mình.
Đại Bạch ngồi trong lòng cô ăn kẹo mút thấy cô đôi lúc lại cười thì thắc mắc lắm nhưng không dám hỏi, chỉ sợ khi cô chú ý đến mình thì sẽ thu hồi lại cây kẹo, cho nên nhóc cứ để mặc mommy khoái chí vỗ vỗ mông mình trong cam chịu.
Thật ra chuyện mà Hoắc Duật Hy nghĩ đến cũng không phải là việc quá mức to tác gì, thậm chí là một hình ảnh biếm họa đối với hình tượng lạnh lùng, đầy mạnh mẽ của Tư Cảnh Hàn trước kia.
Khoảng thời gian trước khi gặp được Đại Bạch.
Đó là một buổi chiều có nắng giữa mùa đông tê buốt.
Cô và Tư Cảnh Hàn đi dạo ở công viên trong thành phố, cũng như những lúc vu vơ thật bình thường giống như khoảng thời gian còn học đại học.
Chỉ là lúc rẽ vào một con hẻm quen thuộc để đến cửa hàng lưu niệm mà Tư Cảnh Hàn từng làm thì hai người bị một đám lưu manh chặn lại.
Một tên xăm trổ có vẻ là cầm đầu chống tay tiến lên phía trước, chắn ngang và hống hách nói: "Đường này là của bọn tao, muốn qua đây phải có vật thế chấp."
Có thể nói lúc đó cô hoảng sợ vô cùng, nhưng rất may bên cạnh còn có Tư Cảnh Hàn nên cũng được an ủi phần nào. Chỉ là ngờ đâu ngay lúc đó tên đàn ông cao lớn kia lại lùi ra phía sau lưng của cô, nói nhỏ: "Bà xã, bảo vệ ông xã."
Đúng là đôi lúc Hoắc Duật Hy nghĩ ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn của hiện tại mình sẽ gặp được nhiều bất ngờ nhưng bất ngờ đến mức này thì quá mức chịu đựng của cô rồi!
Trời ạ, lý ở đâu ra, Tư Cảnh Hàn lúc trước đáng ghét bao nhiêu nhưng lúc gặp nguy nan hắn nhất định liều mình gánh chịu thay cô, Tư Cảnh Hàn của bây giờ tuy rằng dễ gần, dịu dàng nhưng lại... lại núp sau bóng lưng của cô?
Lạc Tư Vũ cũng thoáng suy nghĩ về câu nói này của hắn, sau một hồi lại nói: "Cậu nói cứ như cậu đã nhớ ra mọi chuyện vậy."
Trước kia Tư Cảnh Hàn chỉ luôn bảo vệ người khác, vất vả và mệt mỏi thế nào chỉ mình hắn gánh chịu, bây giờ thì ngược lại hắn được người khác che chở, phải hay không còn muốn hưởng thụ cảm giác này nhiều hơn một chút.
Tư Cảnh Hàn không đáp lời này của Lạc Tư Vũ, trí nhớ của hắn là một ẩn số, không phải đối với người bên ngoài mà cả bản thân hắn cũng tự hoài nghi mình đã nhớ lại hay chưa, hay thật sự chỉ vì không muốn nhớ lại mà thôi.
Nếu nhớ lại có phải hay không sẽ không có nhiều điều tốt đẹp của hiện tại.
Hoắc Duật Hy nữa, cô sẽ làm gì...?
"Hì..."
Dường như có thần giao cách cảm, ở biệt thự Hoắc Duật Hy cũng đang nghĩ đến Tư Cảnh Hàn rồi lại tự cười một mình.
Đại Bạch ngồi trong lòng cô ăn kẹo mút thấy cô đôi lúc lại cười thì thắc mắc lắm nhưng không dám hỏi, chỉ sợ khi cô chú ý đến mình thì sẽ thu hồi lại cây kẹo, cho nên nhóc cứ để mặc mommy khoái chí vỗ vỗ mông mình trong cam chịu.
Thật ra chuyện mà Hoắc Duật Hy nghĩ đến cũng không phải là việc quá mức to tác gì, thậm chí là một hình ảnh biếm họa đối với hình tượng lạnh lùng, đầy mạnh mẽ của Tư Cảnh Hàn trước kia.
Khoảng thời gian trước khi gặp được Đại Bạch.
Đó là một buổi chiều có nắng giữa mùa đông tê buốt.
Cô và Tư Cảnh Hàn đi dạo ở công viên trong thành phố, cũng như những lúc vu vơ thật bình thường giống như khoảng thời gian còn học đại học.
Chỉ là lúc rẽ vào một con hẻm quen thuộc để đến cửa hàng lưu niệm mà Tư Cảnh Hàn từng làm thì hai người bị một đám lưu manh chặn lại.
Một tên xăm trổ có vẻ là cầm đầu chống tay tiến lên phía trước, chắn ngang và hống hách nói: "Đường này là của bọn tao, muốn qua đây phải có vật thế chấp."
Có thể nói lúc đó cô hoảng sợ vô cùng, nhưng rất may bên cạnh còn có Tư Cảnh Hàn nên cũng được an ủi phần nào. Chỉ là ngờ đâu ngay lúc đó tên đàn ông cao lớn kia lại lùi ra phía sau lưng của cô, nói nhỏ: "Bà xã, bảo vệ ông xã."
Đúng là đôi lúc Hoắc Duật Hy nghĩ ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn của hiện tại mình sẽ gặp được nhiều bất ngờ nhưng bất ngờ đến mức này thì quá mức chịu đựng của cô rồi!
Trời ạ, lý ở đâu ra, Tư Cảnh Hàn lúc trước đáng ghét bao nhiêu nhưng lúc gặp nguy nan hắn nhất định liều mình gánh chịu thay cô, Tư Cảnh Hàn của bây giờ tuy rằng dễ gần, dịu dàng nhưng lại... lại núp sau bóng lưng của cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.