Chương 362: Chương 126.2
Niếp Niếp
09/10/2019
Nhưng cô càng sợ hãi thì người đàn ông kia càng
thích thú, bởi vì đó là mục đích của hắn, trong ánh mắt màu lam nổi lên
một chút tàn nhẫn pha lẫn một chút thương xót cho nên tâm trạng hắn lúc
này vô cùng phong phú.
Ngoại trừ cái áo sơ mi màu sữa của hắn bị Hoắc Duật Hy cởi mất ba nút trên cùng thì hầu như mỗi thứ vải vóc còn lại đều nguyên vẹn, chỉ có Hoắc Duật Hy là sớm nát tan sau động tác vừa rồi. Hắn không làm mất thời gian thêm nữa, một tay giữa lấy eo của cô không cho nhúc nhích, một tay còn lại kéo khóa quần của mình xuống.
Gần như khi Hoắc Duật Hy dứt tiếng cầu xin, mọi chuyện đã chính thức bắt đầu, không còn kịp để cô vãn hồi mong hắn dừng lại đúng lúc.
"A..." Tiếng kêu xé của cô không phải là một hồi chuông để thức tỉnh sự điên cuồng trông lòng hắn mà lúc này nó giống như một khúc ca cỗ vũ ép hắn táo bạo hơn.
"Tiểu Bạch... Tiểu Bạch, dừng lại, không phải như vậy..." Hoắc Duật Hy vẫn còn chưa hiểu được nguyên nhân, luôn nghĩ rằng người trước mặt mình vì không biết hành sự mới gấp gáp như vậy.
Tư Cảnh Hàn im lặng và không giải thích, càng không dừng lại động tác của mình.
Hoắc Duật Hy ban đầu cho rằng sẽ có một màn dạo đầu tuyệt vời nên không mấy lo lắng, nhưng sự việc bây giờ lại bất ngờ xảy ra khiến cô không kịp ứng biến, có chút thống khổ và vô vàn đau đớn. Đã lâu rồi cô không cùng hắn đi qua thân mật, vốn dĩ đã khó khăn, mà giờ hắn lại...
"Tiểu Bạch... đau..." Cô còn muốn cầu xin hắn chậm rãi nhưng chẳng có sức để nói đến vế sau đã kêu một tiếng đau đớn nữa.
Không chỉ ở một nơi, Tư Cảnh Hàn bắt đầu tàn sát khắp nơi trên cơ thể của cô, hắn tháo xuống hết những tàn tích còn vướng víu lại làm tầm tay hắn không cảm thấy thoải mái. Một cảnh tượng rất quen thuộc trước đây, hắn vẫn tươm tất áo quần trong khi người phụ nữ trong lòng hắn chẳng còn mảnh vải che thân.
Hoắc Duật Hy nhanh chóng mất đi sự thanh tĩnh, cô không còn đủ sức để cảm thấy sự kỳ quái này, từ thế chủ động trong sự vô thức cô đã rơi vào thế bị động lúc nào không hay và chính bản thân cô vẫn không nhận ra điều đó.
Cô lúc này chỉ thấy vui sướng, có cảm giác như sắp có được cả thế giới trong tầm tay, rồi ngày mai đây, khi mặt trời lên Tư Cảnh Hàn sẽ không còn thoát khỏi cô được nữa.
Đêm nay hắn đã đem bản thân mình giao cho cô, chứng tỏ hắn đã không còn lớp phòng bị nào giữa hai người.
Ngày mai cô sẽ tiếp tục dỗ hắn, chịu trách nhiệm với hắn, một tên ngốc như vậy bị cô ăn sạch rồi thì chắn chắn chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.
Ngoại trừ cái áo sơ mi màu sữa của hắn bị Hoắc Duật Hy cởi mất ba nút trên cùng thì hầu như mỗi thứ vải vóc còn lại đều nguyên vẹn, chỉ có Hoắc Duật Hy là sớm nát tan sau động tác vừa rồi. Hắn không làm mất thời gian thêm nữa, một tay giữa lấy eo của cô không cho nhúc nhích, một tay còn lại kéo khóa quần của mình xuống.
Gần như khi Hoắc Duật Hy dứt tiếng cầu xin, mọi chuyện đã chính thức bắt đầu, không còn kịp để cô vãn hồi mong hắn dừng lại đúng lúc.
"A..." Tiếng kêu xé của cô không phải là một hồi chuông để thức tỉnh sự điên cuồng trông lòng hắn mà lúc này nó giống như một khúc ca cỗ vũ ép hắn táo bạo hơn.
"Tiểu Bạch... Tiểu Bạch, dừng lại, không phải như vậy..." Hoắc Duật Hy vẫn còn chưa hiểu được nguyên nhân, luôn nghĩ rằng người trước mặt mình vì không biết hành sự mới gấp gáp như vậy.
Tư Cảnh Hàn im lặng và không giải thích, càng không dừng lại động tác của mình.
Hoắc Duật Hy ban đầu cho rằng sẽ có một màn dạo đầu tuyệt vời nên không mấy lo lắng, nhưng sự việc bây giờ lại bất ngờ xảy ra khiến cô không kịp ứng biến, có chút thống khổ và vô vàn đau đớn. Đã lâu rồi cô không cùng hắn đi qua thân mật, vốn dĩ đã khó khăn, mà giờ hắn lại...
"Tiểu Bạch... đau..." Cô còn muốn cầu xin hắn chậm rãi nhưng chẳng có sức để nói đến vế sau đã kêu một tiếng đau đớn nữa.
Không chỉ ở một nơi, Tư Cảnh Hàn bắt đầu tàn sát khắp nơi trên cơ thể của cô, hắn tháo xuống hết những tàn tích còn vướng víu lại làm tầm tay hắn không cảm thấy thoải mái. Một cảnh tượng rất quen thuộc trước đây, hắn vẫn tươm tất áo quần trong khi người phụ nữ trong lòng hắn chẳng còn mảnh vải che thân.
Hoắc Duật Hy nhanh chóng mất đi sự thanh tĩnh, cô không còn đủ sức để cảm thấy sự kỳ quái này, từ thế chủ động trong sự vô thức cô đã rơi vào thế bị động lúc nào không hay và chính bản thân cô vẫn không nhận ra điều đó.
Cô lúc này chỉ thấy vui sướng, có cảm giác như sắp có được cả thế giới trong tầm tay, rồi ngày mai đây, khi mặt trời lên Tư Cảnh Hàn sẽ không còn thoát khỏi cô được nữa.
Đêm nay hắn đã đem bản thân mình giao cho cô, chứng tỏ hắn đã không còn lớp phòng bị nào giữa hai người.
Ngày mai cô sẽ tiếp tục dỗ hắn, chịu trách nhiệm với hắn, một tên ngốc như vậy bị cô ăn sạch rồi thì chắn chắn chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.