Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 363: Chương 126.3

Niếp Niếp

10/10/2019

Càng nghĩ Hoắc Duật Hy càng thấy hạnh phúc, khẽ nỉ non gọi thêm một tiếng Tiểu Bạch, nhưng cô không biết được, cô càng gọi hai từ "Tiểu bạch" thì người đàn ông phía trên sẽ càng thêm hung hăng và tàn nhẫn, ép cô vào thế hiểm liên tục kêu chói tai.

Vui sướng và hạnh phúc của Hoắc Duật Hy nhanh chóng bị những đòn tấn công tàn bạo của hắn đánh tiêu tan, bây giờ thì cô đã biết sợ, cảm thấy cứ tiếp tục duy trì trạng thái như thế này thì sẽ không ổn cho mình tý nào, nên hơi đẩy hắn ra: "Tiểu Bạch, đau quá... a..."

Cô vừa gọi Tiểu Bạch thì cơn đau lập tức tăng lên bội phần, gần như sắp không chống đỡ được nữa.

Chẳng lẽ hắn không nghe cô kêu đau hay sao?

Tư Cảnh Hàn nhìn cô ở trước ngực mình co rúm lại, tâm trạng vẫn không khá hơn mà càng thêm tồi tệ, khoác cô tay cô lên vai của mình, đem cô dán chặt vào người như để cảm nhận được sự an tâm nào đó. Hoắc Duật Hy không hiểu được tâm tình của hắn, đôi mắt hoàn toàn vô định, bàn tay theo bản năng lần đến mấy cái cúc áo còn lại của chiếc áo sơ mi màu sữa, muốn giật xuống, bên môi còn khẽ nở một nụ cười vô hoang dại:

"Tiểu Bạch đáng ghét, như vậy thật không công bằng... mau cởi ra đi."

Cả người cô nóng rực do thân nhiệt của cả hai đang đốt cháy lẫn nhau, cô không lấy làm thoải mái khi trên người hắn vẫn còn quá nhiều quần áo rườm rà, mà bản thân Tư Cảnh Hàn cũng vậy, người đẹp trong lòng cũng như một đóa hoa đã nở rộ, còn hắn là loài ong bướm cần nhất ẫn là cướp đoạt sắc hương, mang cái thuần túy về làm tài sản của mình.



Nhưng mà hắn cao giá, cao giá đến nổi dù bản thân hắn cần nhưng vẫn muốn cô tự dâng lên cho hắn, cả một ngón tay hắn cũng không cử động, cứ thế nhìn cô vặn vẹo từng chút, từng chút một cởi quần áo cho mình.

Đầu tiên là một chiếc áo sơ mi, sau đó nhiều hơn đến quần dài, cuối cùng là một lớp quần con màu trắng.

"Là màu trắng đấy, cứ y hệt như trinh nam..." Đã vào giờ khắc nào rồi Hoắc Duật Hy vẫn không quên trêu chọc Tiểu Bạch của cô bởi cái màu ngây thơ và thuần khiết kia.

Cô đã đau đến chảy nước mắt nhưng bởi vì không nghĩ việc này xuất phát từ hung ý của Tư Cảnh Hàn nên cơn đau rất nhanh chóng được xoa dịu, không giống như lúc trước vì hiểu được hắn cố tình gây ra đau đớn cho mình để thỏa mãn thú tính nên cơn đau kia như thể cả ngày cũng không khỏi được, chỉ cần chạm vào lại thấu tận tâm can.

Cũng giống như thời gian, nỗi đau cũng có nỗi đau tâm lý và nỗi đau vật lý, Hoắc Duật Hy chính là theo từng giai đoạn cảm nhận nỗi đau, nên cùng một người, cùng một tác nhân, cùng một tác nhân lại có cảm nhận hoàn toàn khác nhau.

Nhìn cô dễ dàng chấp nhận mình đến như vậy Tư Cảnh Hàn vẫn không vui, vì sao Tử Mặc dùng cách thô lỗ đối xử với cô, cô vẫn vui vẻ chấp nhận, chẳng lẽ chỉ cần là hắn thì làm thế nào với cô cũng được ư?

Rốt cuộc Tư Cảnh Hàn tự phẫn hận đẩy Hoắc Duật Hy ra, đứng dậy ra khỏi giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook