Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 366: Chương 126.6

Niếp Niếp

11/10/2019

Sau một hồi tĩnh lặng cô đã cảm nhận được bên giường lún xuống, mùi hương nam tính quen thuộc chui vào mũi một cách nồng đậm khiến cô hiểu được hắn đã quay trở lại.

Hắn bế cô lên, dựa vào người hắn. Một chiếc khắn sạch được vắt ráo nước nhẹ nhàng lau trên người cô.

So với cảm giác bứt rứt do mồ hôi khô lại khi nãy bây giờ cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, kêu khẽ một tiếng lại nhích gần hơn vào người hắn hưởng thụ, vẫn là cảm giác lệ thuộc chờ hắn chăm sóc trước kia sau một đêm vất vả, nó đã trở thành thói quen và là một điều dĩ nhiên rồi.

"Lưng em mỏi quá, anh xoa bóp đi..." Dù chỉ bằng giọng ngáy ngủ cô vẫn không quên sai bảo.

Đối phương không lên tiếng nhưng theo tuần tự "vâng lệnh" của cô, hầu hạ từng chút một.

Có lẽ trong giấc mơ cô vẫn là một hoàng hậu, à không là một quân vương, đang chờ nam tử của mình phục vụ cho nên chẳng có chút đề phòng nào.

Cái khăn mềm vẫn theo đường đi nước bước chạy dọc xuống từng đường cong cơ thể của cô, bàn tay nam nhân mềm mại khẽ chạm vào từng đường viền nhạy cảm, sau đó là hoàn toàn bao phủ lấy những núi đồi căng tràn, những hoa viên ướt át mà hắn thích thú.

Không một sự phụ vụ nhiệt tình nào mà lại chẳng mất phí.

Hắn đều tính phí trên mỗi đơn vị phục vụ.

Để có được sự chăm sóc của hắn, cô cũng phải đánh đổi những thứ vốn liếng quý giá của mình, hắn là thương nhân, tính toán chăng bao giờ để mình thua thiệt cả.

"A..."

Bàn tay Hoắc Duật Hy vô thức nắm chặt lấy ga giường, cơ thể run rẩy thật mạnh khi cảm nhận được một thứ dị vật lành lạnh vừa xuyên qua cơ thể mình.



Thứ đó cứ như một chiếc bút bi bằng bạc, lạnh lẽo nhưng lại không thô cứng như kim loại, nó có linh tính biết khuấy đảo có chủ đích, nó đang tìm kiếm chìa khóa bên trong cô.

Đó là mật ngữ cơ thể mà chỉ cô và Tư Cảnh Hàn biết, Tử Mặc không biết.

Tử Mặc không biết?

"Cảnh Hàn..." Cô vẫn nghĩ là mình đang mơ, vì sau đó cô không còn nhớ gì nữa.

Sáng hôm sau, khi Hoắc Duật Hy lần nữa trở mình phòng ngủ đã quang đãng với những ánh sáng.

Trong giấc ngủ cô đã dần thanh tỉnh, tuy không thể mở mắt nhưng ý thức đã hồi phục và nhớ đến chuyện của tối qua, đôi môi không khỏi nhoẻn miệng nở nụ cười.

Cô có được Tiểu Bạch rồi.

"Tiểu Bạch..." Theo quán tính cô đưa tay về phía bên cạnh lần mò.

"Bịch..."

"Bịch..."

Mò trái rồi lại mò phải, vỗ luôn những vị trí khác nhưng đều không bắt được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook