Chương 367: Tư Cảnh Hàn giăng lưới.
Niếp Niếp
12/10/2019
Bấy giờ cô mới chịu mở mắt, nhìn hơi nâng đầu lên nhìn một lượt trên giường, giữa bùi nhùi chăn mềm không thấy thân thể
trắng nõn kia đâu cả.
Nhưng cô không quá nóng vội bởi vì Tiểu Bạch của cô gan nhỏ như vậy, sau đêm qua có lẽ đã sợ hãi chạy mất rồi, không dám đối diện với cô đây.
Cô nên chủ động tìm hắn vậy.
"A... đau..." Chỉ cần cử động một chút thôi Hoắc Duật Hy đã không kiềm chế được tiếng rên đau.
Hình như hậu quả này là ngoài tầm kiểm soát của cô, tối qua Tư Cảnh Hàn lại cường hãng hơn cô nghĩ, y hệt với hắn trước kia, chỉ thích bạo ngược phụ nữ làm vui cho mình. Hắn đã lăn giường với không biết bao nhiêu phụ nữ rồi kỹ thuật cũng chẳng chịu cải thiện tí nào.
Nhưng... sau này sẽ không có chuyện cô để hắn từng chút cãi thiện với người khác rồi đem về phục vụ mình đâu, nếu như vậy thì cô thà đau đến chết cũng không muốn sự đê mê mà hắn đem lại là do người đàn bà khác dạy dỗ.
Cô bò đến mép giường, chống đỡ cơ thể bủn rủn chẳng còn sức lực đứng dậy, lập tức ở giữa hai chân có một sự bất thường ập đến. Cô giật mình ôm người ngồi xuống mép giường, khẽ giở lớp chăn quấn cơ thể ra khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, hô hấp trong phút chốc trở nên tê dại.
Theo quán tính cô đánh mắt về phía cái thùng rác duy trong phòng, tuy bên trong từng mẫu giấy vệ sinh đã được xếp lại nhưng vì tràn đầy mà rơi vãi xuống sàn. Đương nhiên không nhìn thấy cái thứ có thể ngăn cản Nhị Bạch đến với thế giới xinh đẹp này.
Cô mừng thầm, nhưng cũng chưa quá mức sung sướng vì cô từng nghĩ trường hợp này rồi, Tiểu Bạch không thông thái hiểu được nhiều việc đến như vậy đâu.
Ở đầu giường cô còn nhìn thấy một lọ thuốc mở, không cần đọc cũng biết nó dùng để làm gì. Bây giờ cô đã hiểu cảm giác bị một vật như bút bi lành lạnh xuyên qua người là thứ gì rồi, trong lòng khẽ dâng lên từng cơn ấm áp.
Tiểu Bạch cũng biết bôi thuốc cho cô đấy.
Mà thật lạ, sao Tiểu Bạch lại có loại thuốc này trong biệt thự mà dùng chứ?
Hoắc Duật Hy nghĩ một hồi vẫn chưa có đầu đuôi, trong căn phòng ngủ vẫn còn nồng đậm mùi vị kích tình của tối qua bỗng dưng cô không muốn rời đi nữa, vì sẽ phá hư khung cảnh đẹp đẽ này.
Quanh quẩn đâu đây, đặc biệt là trên chiếc giường trắng muốt mùi hương của Tư Cảnh Hàn còn rõ ràng lưu lại, cô thấy nó như có nhiệt độ của cơ thể hắn tối qua, khi cô áp mặt xuống giường, thì mùi hương đó lại lan tràn vào khoang mũi khiến cô thoáng rùng mình vì kích thích.
Đêm qua cô mới thấy Tư Cảnh Hàn là chân thật nhất.
Nhưng cô không quá nóng vội bởi vì Tiểu Bạch của cô gan nhỏ như vậy, sau đêm qua có lẽ đã sợ hãi chạy mất rồi, không dám đối diện với cô đây.
Cô nên chủ động tìm hắn vậy.
"A... đau..." Chỉ cần cử động một chút thôi Hoắc Duật Hy đã không kiềm chế được tiếng rên đau.
Hình như hậu quả này là ngoài tầm kiểm soát của cô, tối qua Tư Cảnh Hàn lại cường hãng hơn cô nghĩ, y hệt với hắn trước kia, chỉ thích bạo ngược phụ nữ làm vui cho mình. Hắn đã lăn giường với không biết bao nhiêu phụ nữ rồi kỹ thuật cũng chẳng chịu cải thiện tí nào.
Nhưng... sau này sẽ không có chuyện cô để hắn từng chút cãi thiện với người khác rồi đem về phục vụ mình đâu, nếu như vậy thì cô thà đau đến chết cũng không muốn sự đê mê mà hắn đem lại là do người đàn bà khác dạy dỗ.
Cô bò đến mép giường, chống đỡ cơ thể bủn rủn chẳng còn sức lực đứng dậy, lập tức ở giữa hai chân có một sự bất thường ập đến. Cô giật mình ôm người ngồi xuống mép giường, khẽ giở lớp chăn quấn cơ thể ra khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, hô hấp trong phút chốc trở nên tê dại.
Theo quán tính cô đánh mắt về phía cái thùng rác duy trong phòng, tuy bên trong từng mẫu giấy vệ sinh đã được xếp lại nhưng vì tràn đầy mà rơi vãi xuống sàn. Đương nhiên không nhìn thấy cái thứ có thể ngăn cản Nhị Bạch đến với thế giới xinh đẹp này.
Cô mừng thầm, nhưng cũng chưa quá mức sung sướng vì cô từng nghĩ trường hợp này rồi, Tiểu Bạch không thông thái hiểu được nhiều việc đến như vậy đâu.
Ở đầu giường cô còn nhìn thấy một lọ thuốc mở, không cần đọc cũng biết nó dùng để làm gì. Bây giờ cô đã hiểu cảm giác bị một vật như bút bi lành lạnh xuyên qua người là thứ gì rồi, trong lòng khẽ dâng lên từng cơn ấm áp.
Tiểu Bạch cũng biết bôi thuốc cho cô đấy.
Mà thật lạ, sao Tiểu Bạch lại có loại thuốc này trong biệt thự mà dùng chứ?
Hoắc Duật Hy nghĩ một hồi vẫn chưa có đầu đuôi, trong căn phòng ngủ vẫn còn nồng đậm mùi vị kích tình của tối qua bỗng dưng cô không muốn rời đi nữa, vì sẽ phá hư khung cảnh đẹp đẽ này.
Quanh quẩn đâu đây, đặc biệt là trên chiếc giường trắng muốt mùi hương của Tư Cảnh Hàn còn rõ ràng lưu lại, cô thấy nó như có nhiệt độ của cơ thể hắn tối qua, khi cô áp mặt xuống giường, thì mùi hương đó lại lan tràn vào khoang mũi khiến cô thoáng rùng mình vì kích thích.
Đêm qua cô mới thấy Tư Cảnh Hàn là chân thật nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.