Chương 373: Chương 127.7
Niếp Niếp
13/10/2019
Ơ... nhưng mà hiện tại đây đâu phải điều quan
trọng nhất mà cô muốn quan tâm đâu chứ, mà việc cấp thiết hàng đầu hiện
giờ chính là làm sao truyền thụ được cho Đại Bạch hiểu vấn đề giữa cô và Tư Cảnh Hàn để thằng bé đứng về phía cô.
"Đại Bạch..." Cô gọi khẽ đầy ngọt ngào.
Đại Bạch lập tức ngẩn đầu lên: "Sao thế mommy?"
"Đại Bạch thương mommy không?"
"Có ạ."
À, cái này Hoắc Duật Hy cũng biết thằng nhóc sẽ trả lời như thế, cho nên tạo đà cho cô hỏi câu kế tiếp: "Vậy Đại Bạch có muốn sống cùng ba Tiểu Bạch và monmy không?"
"Vâng ạ." Đại Bạch gật đầu thật mạnh.
Hoắc Duật Hy có chút đắc thắng, cô không hỏi Đại Bạch thích sống với Tư Cảnh Hàn hay cô hơn vì như vậy sẽ khiến thằng bé khó lựa chọn, hơn nữa chiến thuật của cô là phải làm sao để Đại Bạch tâm niệm được cuộc sống của thằng bé cần có cả ba và mẹ thì cơ hội thắng sẽ càng cao hơn.
"Nhưng mà Đại Bạch biết không, Tiểu Bạch của Đại Bạch lại giận mommy rồi, nghĩa là sau này có thể Đại Bạch sẽ không thể sống với cả mommy và Tiểu Bạch được." Hoắc Duật Hy lấy làm tiếc thương sờ lên má của Đại Bạch, thằng bé đương nhiên rất khẩn trương: "Sao lại như thế, Đại Bạch... Đại Bạch không muốn vậy đâu. Đại Bạch muốn Tiểu Bạch, muốn mommy nữa."
"Nhưng Tiểu Bạch lần này sẽ giận mommy rất lâu, nếu không làm Tiểu Bạch hết giận thì có lẽ mommy sẽ phải rời khỏi đây. Giống như trước kia vậy, Đại Bạch chỉ sống cùng Tiểu Bạch thôi."
"Ô ô ô..." Nghe đến đây Đại Bạch liền bật khóc: "Không muốn đâu, Đại Bạch không muốn vậy đâu, Tiểu Bạch xấu tính, tự dưng... tự dưng lại đi mommy. Đại Bạch phải gọi cho Tiểu Bạch, bảo Tiểu Bạch đừng giận mommy nữa, được không?"
Hoắc Duật Hy thật sự rất kích động suýt nữa ôm lấy Đại Bạch luôn, nhưng bởi vì phải để thằng bé thấy được sự buồn bã của cô nên sắc mặt thoáng chùng lại: "Đại Bạch, làm vậy không được đâu, nếu làm như vậy Tiểu Bạch sẽ nghĩ là mommy bảo Đại Bạch làm như vậy, Tiểu Bạch sẽ càng hiểu lầm mommy nhiều hơn."
Đại Bạch nghe lời Hoắc Duật Hy nói đôi mắt to tròn ngập nước thoáng chuyển động suy nghĩ: "Vậy, vậy phải làm sao, Đại Bạch phải làm sao mommy?"
Hoắc Duật Hy chờ đợi chính là câu nói của nhóc con, khẽ bồng nhóc đứng lên đùi của mình, xoa nhẹ hai cái má bánh bao hồng hào rồi bảo: "Đại Bạch không cần phải làm gì cả, chỉ cần lúc Tiểu Bạch muốn đuổi mommy đi hoặc tự Tiểu Bạch rời khỏi đây thì Đại Bạch phải nói điều Đại Bạch muốn là gì cho Tiểu Bạch hiểu. Đại Bạch hiểu không?"
"Đại Bạch..." Cô gọi khẽ đầy ngọt ngào.
Đại Bạch lập tức ngẩn đầu lên: "Sao thế mommy?"
"Đại Bạch thương mommy không?"
"Có ạ."
À, cái này Hoắc Duật Hy cũng biết thằng nhóc sẽ trả lời như thế, cho nên tạo đà cho cô hỏi câu kế tiếp: "Vậy Đại Bạch có muốn sống cùng ba Tiểu Bạch và monmy không?"
"Vâng ạ." Đại Bạch gật đầu thật mạnh.
Hoắc Duật Hy có chút đắc thắng, cô không hỏi Đại Bạch thích sống với Tư Cảnh Hàn hay cô hơn vì như vậy sẽ khiến thằng bé khó lựa chọn, hơn nữa chiến thuật của cô là phải làm sao để Đại Bạch tâm niệm được cuộc sống của thằng bé cần có cả ba và mẹ thì cơ hội thắng sẽ càng cao hơn.
"Nhưng mà Đại Bạch biết không, Tiểu Bạch của Đại Bạch lại giận mommy rồi, nghĩa là sau này có thể Đại Bạch sẽ không thể sống với cả mommy và Tiểu Bạch được." Hoắc Duật Hy lấy làm tiếc thương sờ lên má của Đại Bạch, thằng bé đương nhiên rất khẩn trương: "Sao lại như thế, Đại Bạch... Đại Bạch không muốn vậy đâu. Đại Bạch muốn Tiểu Bạch, muốn mommy nữa."
"Nhưng Tiểu Bạch lần này sẽ giận mommy rất lâu, nếu không làm Tiểu Bạch hết giận thì có lẽ mommy sẽ phải rời khỏi đây. Giống như trước kia vậy, Đại Bạch chỉ sống cùng Tiểu Bạch thôi."
"Ô ô ô..." Nghe đến đây Đại Bạch liền bật khóc: "Không muốn đâu, Đại Bạch không muốn vậy đâu, Tiểu Bạch xấu tính, tự dưng... tự dưng lại đi mommy. Đại Bạch phải gọi cho Tiểu Bạch, bảo Tiểu Bạch đừng giận mommy nữa, được không?"
Hoắc Duật Hy thật sự rất kích động suýt nữa ôm lấy Đại Bạch luôn, nhưng bởi vì phải để thằng bé thấy được sự buồn bã của cô nên sắc mặt thoáng chùng lại: "Đại Bạch, làm vậy không được đâu, nếu làm như vậy Tiểu Bạch sẽ nghĩ là mommy bảo Đại Bạch làm như vậy, Tiểu Bạch sẽ càng hiểu lầm mommy nhiều hơn."
Đại Bạch nghe lời Hoắc Duật Hy nói đôi mắt to tròn ngập nước thoáng chuyển động suy nghĩ: "Vậy, vậy phải làm sao, Đại Bạch phải làm sao mommy?"
Hoắc Duật Hy chờ đợi chính là câu nói của nhóc con, khẽ bồng nhóc đứng lên đùi của mình, xoa nhẹ hai cái má bánh bao hồng hào rồi bảo: "Đại Bạch không cần phải làm gì cả, chỉ cần lúc Tiểu Bạch muốn đuổi mommy đi hoặc tự Tiểu Bạch rời khỏi đây thì Đại Bạch phải nói điều Đại Bạch muốn là gì cho Tiểu Bạch hiểu. Đại Bạch hiểu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.