Chương 390: Chương 130.2
Niếp Niếp
21/10/2019
"Đợi ăn cơm xong rồi ăn sau." Tư Cảnh Hàn chặn cửa tủ lạnh lại, xách Đại Bạch lên đặt lên ghế ở bàn ăn.
Đại Bạch không được ăn kem ngay thì thiếu hụt tinh thần, đưa hai tay lên ôm đầu tỏ vẻ chẳng biết làm sao: "Nhưng chúng ta sẽ ăn món gì ạ?"
Tư Cảnh Hàn khẽ mở hai cúc áo sơ mi ở trên cùng rồi lấy tạp dề đeo vào, bây giờ mới mở tủ lạnh tìm thực phẩm: "Đại Bạch muốn ăn món gì, chúng ta cùng nấu."
"Đại Bạch ăn ít lắm, chỉ có..." Đại Bạch vừa định xòe bàn tay năm ngón xinh đẹp của mình lên đếm thì Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho nhóc dừng lại không cần đếm nữa: "Vừa làm vừa kể đi."
Đại Bạch cong mắt cười hi hi, vâng một tiếng đầy nịnh nọt.
"Alo? Mommy hả, Đại Bạch đây, Đại Bạch đang nấu cơm ạ."
Khi Tư Cảnh Hàn bắt tay vào làm món đầu tiên Đại Bạch đã nhận được cuộc gọi từ Hoắc Duật Hy, hai tay cầm điện thoại thằng bé nói với giọng đầy tự hào.
"Sao cơ, mommy đang ở ngoài cổng hả? Vậy để Đại Bạch... Đại Bạch ra mở cửa nhé?" Đại Bạch vừa nói vừa nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn đang đều tay xào món rau, có lẽ đã nghe được nhóc nói nhưng hắn không phản ứng đấy thôi.
Đại Bạch được hắn bắc cho một cái ghế cao ở cạnh bếp, đứng trên đó thằng bé xem nhìn được hết tình hình trên bếp có những gì và cũng nhìn tới biểu cảm trên khuôn mặt của ba mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhé?" Thằng bé đáng thương hỏi ý kiến của hắn.
Tư Cảnh Hàn một thân lạnh lùng, không đáp.
Đại Bạch giả vờ nghe ngóng vào điện thoại rồi nói rõ to: "Ngoài trời lạnh lắm hở mommy, mommy quên đem áo khoác và ví tiền luôn rồi hả? Chú tài xế bắt mommy phải xuống xe sao...?"
Càng nói Đại Bạch càng tỏ ra sốt ruột, nắm lấy tay áo của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mau cứu mommy đi... Hic hic, tội nghiệp mommy bên ngoài trời lạnh."
Thằng bé con trai mình diễn xuất siêu phàm đúng là di truyền từ mẹ nó mà ra, nhưng lừa được ai sao có thể lừa được Tư Cảnh Hàn hắn?
Lấy đi điện thoại từ tay Đại Bạch, hắn rành mạch nói với Hoắc Duật Hy: "Em về đi, đừng lợi dụng Đại Bạch làm bia đỡ đạn cho mình nữa, tôi không hoan nghênh em tới chỗ này. Tạm biệt."
[Khoan đã!] Hoắc Duật Hy gọi với theo mới ngăn cản kịp thời không cho Tư Cảnh Hàn tắt máy, cô thở trong hơi dốc nói vào điện thoại: [Em không biết đâu, anh cho em nhà trước đi, em không đem theo ví tiền thật mà.]
"Gọi về Hàn Nguyệt." Tư Cảnh Hàn vẫn dư thừa lý trí để phán đoán tình hình.
Hoắc Duật Hy nói trong khổ sở: [Tư Cảnh Hàn, anh có chút lương tâm được không, em bị người ta ném xuống xe rồi, chờ người ở biệt thự đến đón em sẽ chết vì lạnh mất, anh còn không mau ra đây trả tiền xe cho người ta, anh muốn mẹ con trai anh mất mặt lắm sao?]
"Đừng lấy Đại Bạch ra hù dọa tôi, Hoắc Duật Hy chuyện này tôi đã nhắc nhở em rồi phải không?"
[Được được được, là em sai, tất cả là em sai, được chưa hả, anh mau ra đón em vào đi.]
"Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tôi." Tư Cảnh Hàn vẫn còn hờn giận vu vơ nhiều lắm nên thẳng thừng từ chối rồi cúp máy, trả điện thoại cho Đại Bạch.
Thằng bé nhìn biểu cảm của hắn là hiểu ngay hắn không cho mommy của nhóc vào nhà.
"Sao Tiểu Bạch không cho mommy vào nhà, mommy sẽ bị lạnh, Đại Bạch thấy thương mommy lắm Tiểu Bạch... Tiểu Bạch cho mommy vào nhà nhé?"
Tư Cảnh Hàn tinh thần như thép, kiên định mà nói: "Mommy đã lớn rồi, sẽ biết chăm sóc mình thôi."
"Nhưng mà... nhưng mà lúc nãy Tiểu Bạch nói mommy trong lòng Tiểu Bạch... Tiểu Bạch là... là không trưởng thành mà." Đại Bạch cố tường thuật lại những gì mà Tư Cảnh Hàn đã nói.
Không ngờ Đại Bạch sẽ dùng chính lý lẽ mà mình đã nói ra để đối phó mình khiến Tư Cảnh Hàn thoáng cứng họng. Sự ngây thơ của Đại Bạch đôi khi có sức sát thương thật lớn.
Tư Cảnh Hàn đưa tay tắt bếp, cầm một cái đĩa trắng bày thức ăn vừa chế biến xong lên trên.
Thật ra trong mấy giây này lòng hắn trải qua khá nhiều tư vị, muốn vì Đại Bạch mà cho cô một đường lui nhưng nghĩ đến chuyện Hoắc Duật Hy gặp mặt Kha Triển Vương lòng hắn vừa bao dung lại trở nên ích kỷ, tự chua chát bản thân.
Đại Bạch tuy bình thường ngốc nghếch nhưng vẫn rất yêu mommy của mình nên tìm cách cứu lấy mommy, nhóc con xuống ghế đi đến ôm lấy chân của Tư Cảnh Hàn, nụng nịu hết mức có thể: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa sao? Đại Bạch lo cho mommy lắm... Hư ư ư... Tiểu Bạch ư ư ư..."
"Đại Bạch, không nên khóc nhè." Tư Cảnh Hàn khó xử vỗ vỗ nhè nhẹ lên đầu thằng bé, mi tâm khẽ nhíu lại, bắt đầu do dự trước những giọt nước mắt to như hạt đậu của con trai.
Sau cùng hắn bế thằng bé lên tay, tay còn lại mở điện thoại cá nhân của mình, vào mục liên kết với camera trước cổng xem tình hình của Hoắc Duật Hy.
Đại Bạch cũng khom đầu ngó vào, vừa thấy Hoắc Duật Hy hai tay ôm vai thằng bé đã ôm mặt ô ô khóc: "Tiểu Bạch... Tiểu Bạch xem này, mommy đang bị lạnh... Tiểu Bạch mau cứu mommy đi ư ư..."
Tư Cảnh Hàn đương nhiên cũng nhìn thấy, vốn đã kinh sợ khi biết lời vừa rồi cô nói với hắn không phải là do cô viện lý do cộng thêm tiếng khóc của con trai khiến lòng hắn rối như tơ vò, thật sự là sốt ruột mà nhìn ra cổng.
Đại Bạch không được ăn kem ngay thì thiếu hụt tinh thần, đưa hai tay lên ôm đầu tỏ vẻ chẳng biết làm sao: "Nhưng chúng ta sẽ ăn món gì ạ?"
Tư Cảnh Hàn khẽ mở hai cúc áo sơ mi ở trên cùng rồi lấy tạp dề đeo vào, bây giờ mới mở tủ lạnh tìm thực phẩm: "Đại Bạch muốn ăn món gì, chúng ta cùng nấu."
"Đại Bạch ăn ít lắm, chỉ có..." Đại Bạch vừa định xòe bàn tay năm ngón xinh đẹp của mình lên đếm thì Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho nhóc dừng lại không cần đếm nữa: "Vừa làm vừa kể đi."
Đại Bạch cong mắt cười hi hi, vâng một tiếng đầy nịnh nọt.
"Alo? Mommy hả, Đại Bạch đây, Đại Bạch đang nấu cơm ạ."
Khi Tư Cảnh Hàn bắt tay vào làm món đầu tiên Đại Bạch đã nhận được cuộc gọi từ Hoắc Duật Hy, hai tay cầm điện thoại thằng bé nói với giọng đầy tự hào.
"Sao cơ, mommy đang ở ngoài cổng hả? Vậy để Đại Bạch... Đại Bạch ra mở cửa nhé?" Đại Bạch vừa nói vừa nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn đang đều tay xào món rau, có lẽ đã nghe được nhóc nói nhưng hắn không phản ứng đấy thôi.
Đại Bạch được hắn bắc cho một cái ghế cao ở cạnh bếp, đứng trên đó thằng bé xem nhìn được hết tình hình trên bếp có những gì và cũng nhìn tới biểu cảm trên khuôn mặt của ba mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhé?" Thằng bé đáng thương hỏi ý kiến của hắn.
Tư Cảnh Hàn một thân lạnh lùng, không đáp.
Đại Bạch giả vờ nghe ngóng vào điện thoại rồi nói rõ to: "Ngoài trời lạnh lắm hở mommy, mommy quên đem áo khoác và ví tiền luôn rồi hả? Chú tài xế bắt mommy phải xuống xe sao...?"
Càng nói Đại Bạch càng tỏ ra sốt ruột, nắm lấy tay áo của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mau cứu mommy đi... Hic hic, tội nghiệp mommy bên ngoài trời lạnh."
Thằng bé con trai mình diễn xuất siêu phàm đúng là di truyền từ mẹ nó mà ra, nhưng lừa được ai sao có thể lừa được Tư Cảnh Hàn hắn?
Lấy đi điện thoại từ tay Đại Bạch, hắn rành mạch nói với Hoắc Duật Hy: "Em về đi, đừng lợi dụng Đại Bạch làm bia đỡ đạn cho mình nữa, tôi không hoan nghênh em tới chỗ này. Tạm biệt."
[Khoan đã!] Hoắc Duật Hy gọi với theo mới ngăn cản kịp thời không cho Tư Cảnh Hàn tắt máy, cô thở trong hơi dốc nói vào điện thoại: [Em không biết đâu, anh cho em nhà trước đi, em không đem theo ví tiền thật mà.]
"Gọi về Hàn Nguyệt." Tư Cảnh Hàn vẫn dư thừa lý trí để phán đoán tình hình.
Hoắc Duật Hy nói trong khổ sở: [Tư Cảnh Hàn, anh có chút lương tâm được không, em bị người ta ném xuống xe rồi, chờ người ở biệt thự đến đón em sẽ chết vì lạnh mất, anh còn không mau ra đây trả tiền xe cho người ta, anh muốn mẹ con trai anh mất mặt lắm sao?]
"Đừng lấy Đại Bạch ra hù dọa tôi, Hoắc Duật Hy chuyện này tôi đã nhắc nhở em rồi phải không?"
[Được được được, là em sai, tất cả là em sai, được chưa hả, anh mau ra đón em vào đi.]
"Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tôi." Tư Cảnh Hàn vẫn còn hờn giận vu vơ nhiều lắm nên thẳng thừng từ chối rồi cúp máy, trả điện thoại cho Đại Bạch.
Thằng bé nhìn biểu cảm của hắn là hiểu ngay hắn không cho mommy của nhóc vào nhà.
"Sao Tiểu Bạch không cho mommy vào nhà, mommy sẽ bị lạnh, Đại Bạch thấy thương mommy lắm Tiểu Bạch... Tiểu Bạch cho mommy vào nhà nhé?"
Tư Cảnh Hàn tinh thần như thép, kiên định mà nói: "Mommy đã lớn rồi, sẽ biết chăm sóc mình thôi."
"Nhưng mà... nhưng mà lúc nãy Tiểu Bạch nói mommy trong lòng Tiểu Bạch... Tiểu Bạch là... là không trưởng thành mà." Đại Bạch cố tường thuật lại những gì mà Tư Cảnh Hàn đã nói.
Không ngờ Đại Bạch sẽ dùng chính lý lẽ mà mình đã nói ra để đối phó mình khiến Tư Cảnh Hàn thoáng cứng họng. Sự ngây thơ của Đại Bạch đôi khi có sức sát thương thật lớn.
Tư Cảnh Hàn đưa tay tắt bếp, cầm một cái đĩa trắng bày thức ăn vừa chế biến xong lên trên.
Thật ra trong mấy giây này lòng hắn trải qua khá nhiều tư vị, muốn vì Đại Bạch mà cho cô một đường lui nhưng nghĩ đến chuyện Hoắc Duật Hy gặp mặt Kha Triển Vương lòng hắn vừa bao dung lại trở nên ích kỷ, tự chua chát bản thân.
Đại Bạch tuy bình thường ngốc nghếch nhưng vẫn rất yêu mommy của mình nên tìm cách cứu lấy mommy, nhóc con xuống ghế đi đến ôm lấy chân của Tư Cảnh Hàn, nụng nịu hết mức có thể: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa sao? Đại Bạch lo cho mommy lắm... Hư ư ư... Tiểu Bạch ư ư ư..."
"Đại Bạch, không nên khóc nhè." Tư Cảnh Hàn khó xử vỗ vỗ nhè nhẹ lên đầu thằng bé, mi tâm khẽ nhíu lại, bắt đầu do dự trước những giọt nước mắt to như hạt đậu của con trai.
Sau cùng hắn bế thằng bé lên tay, tay còn lại mở điện thoại cá nhân của mình, vào mục liên kết với camera trước cổng xem tình hình của Hoắc Duật Hy.
Đại Bạch cũng khom đầu ngó vào, vừa thấy Hoắc Duật Hy hai tay ôm vai thằng bé đã ôm mặt ô ô khóc: "Tiểu Bạch... Tiểu Bạch xem này, mommy đang bị lạnh... Tiểu Bạch mau cứu mommy đi ư ư..."
Tư Cảnh Hàn đương nhiên cũng nhìn thấy, vốn đã kinh sợ khi biết lời vừa rồi cô nói với hắn không phải là do cô viện lý do cộng thêm tiếng khóc của con trai khiến lòng hắn rối như tơ vò, thật sự là sốt ruột mà nhìn ra cổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.