Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 391: Chương 130.3

Niếp Niếp

21/10/2019

Chẳng thấy được gì hắn lại ôm con trai đi ra phòng khách, đi luôn dép lê băng qua mặt sân phủ đầy tuyết mở cửa cổng.

Hoắc Duật Hy đang ngồi xổm trên vỉa hè, đột nhiên nghe tiếng động từ phía cổng thì cứ như có phản xạ tự nhiên đứng phắt dậy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tư Cảnh Hàn nhưng vẫn vui sướng vô cùng, nhào đến ôm chầm lấy hắn.

"Cảnh Hàn, cuối cùng anh cũng mở cửa cho em rồi."

"Vào trong." Cho dù trong lòng Tư Cảnh Hàn có xót cỡ nào thì ngoài miệng hắn vẫn là một tảng băng sắc đá. Nhưng mặc kệ, Hoắc Duật Hy chẳng thèm quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả là hắn đã phải mở cửa cho cô vào trong là được.

"Mommy, mau mau vào nhà thôi." Đại Bạch trên tay của Tư Cảnh Hàn cũng góp phần phụ họa thêm, nhiệt tình lôi kéo Hoắc Duật Hy.

Tư Cảnh Hàn bởi vì vai diễn cao ngạo mà chẳng buồn để ý cô nữa muốn xoay người vào trong, Hoắc Duật Hy kịp kéo áo của hắn lại: "Khoan đã, anh còn chưa trả tiền taxi cho bác tài."

"Đúng vậy cậu à, tôi còn phải kiếm cơm nữa, đã đợi từ nãy giờ rồi. Tôi chưa từng thấy người nào giàu như cô cậu mà lại để dân đen như tôi đợi thanh toán tiền xe cả."

Nghe tài xế taxi nói xong, thần sắc trên khuôn mặt Tư Cảnh Hàn thoáng tái lại, nghiêm khắc nhìn Hoắc Duật Hy, nhưng cô y hệt Đại Bạch vậy, long lanh đôi mắt nép vào người hắn: "Em nói thật mà, em quên đem ví rồi."

Đến đây thì Tư Cảnh Hàn cũng chẳng còn gì để bình luận.

Trả tiền cho bác tài kia xong ba người một nhà Đại Bạch vào lại biệt thự.



Hoắc Duật Hy được Đại Bạch dắt tay đi dạo một vòng quang phòng khách, mặc dù mới đến trước cô chỉ một lúc nhưng Đại Bạch cứ như chủ nhà sống lâu năm, giới thiệu tất tần tật những điều đặc sắc mà nhóc biết được cho cô rõ.

"Mommy... mommy, Tiểu Bạch nói con mèo này là đắc nhất đấy, đem về nhà của chúng ta bán đi chắc được nhiều tiền lắm nhỉ?"

Đại Bạch chỉ vào tượng con báo đặt ở giữa bàn trà cho Hoắc Duật Hy coi, và "nhà của chúng ta" mà nhóc nói chính là Hàn Nguyệt, không phải là cái biệt thự riêng này của Tư Cảnh Hàn.

Hoắc Duật Hy đang phấn khích nên vui vẻ gật đầu với nhóc con, bắt "con mèo" lên xem, rồi để lại đặt xuống: "Để ngày mai mommy đem về cho Đại Bạch."

Tư Cảnh Hàn đi vào nhà bếp nhưng vẫn nghe hai mẹ con "hám tiền" Đại Bạch đang ngắm nghía tia đồ tốt trong biệt thự của mình đem về thì bất lực hoàn toàn, thở dài một tiếng rồi lại mở bếp lên, tiếp tục công việc nấu nướng.

Hoắc Duật Hy được Đại Bạch chỉ cho thêm mấy món đồ nữa thì hài lòng đi vào nhà bếp.

Vốn dĩ ban đầu qua điện thoại cô nghe Đại Bạch nói cha con hai người đang nấu cơm cô đã cho là Đại Bạch bốc phét nên chẳng để ý lắm, bởi vì Tư Cảnh Hàn đâu biết nấu ăn, họa chăng là trong biệt thự có đầu bếp hắn dẫn Đại Bạch đi vào xem người ta nấu mà thôi.

Cho nên khi vừa đặt chân vào nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng Tư Cảnh Hàn che khuất mặt bếp dường như đang chiên một thứ gì đó cô đã hớt hãi chạy nhanh đến đẩy hắn ra rồi đưa tay tắt bếp.

"Cạch!"

Trong chớp nhoáng không để ý, Tư Cảnh Hàn bị đẩy lùi về phía sau vài bước, lúc ý thức được hành động của Hoắc Duật Hy hắn khẽ cau mày không mấy hài lòng. Hoắc Duật Hy lại không để ý nhiều như vậy, cô còn nhìn trước ngó sau xem xem mấy cái bếp đã được tắt đàng hoàng chưa, thấy không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực quay sang nói với Tư Cảnh Hàn:

"Anh đã làm ba của người ta rồi sao còn hành động tùy hứng như vậy chứ, nhỡ như cháy bếp hay nổ điện thì Đại Bạch ở bên cạnh phải làm sao?"



Cô nói với giọng vô cùng chắc chắn và pha vào chút khinh thường mà chẳng để ý rằng Tư Cảnh Hàn đã bất bình với hành động của mình từ lâu.

Hắn thấp giọng nói một câu rồi lách qua người cô, lần nữa mở bếp tiếp tục chiên món sườn đã vàng được một mặt.

"Này, Tư Cảnh Hàn, anh mau dừng tay, cháy nhà tiền tỷ của em bây giờ!" Hoắc Duật Hy lần nữa xong vào muốn tắt bếp, Tư Cảnh Hàn phiền đến độ nhét vào miệng cô một đũa rau xào.

Sau hai giây đồng tử của Hoắc Duật Hy cứ như vậy phát sáng y hệt như phát hiện ra vùng đất mới vậy.

"Đừng nghĩ ai cũng hậu đậu như em." Tư Cảnh Hàn thật lãnh đạm nói một câu.

Hoắc Duật Hy còn há hốc mồm chưa kịp phản ứng, nhìn động tác thuần thục của hắn lại nghĩ đến đoạn thời gian trước hắn từng chiên trứng cho cô xem mà muốn giở luôn cái nhà bếp, cô không thể nào tiêu hóa kịp hình ảnh hiện giờ của Tư Cảnh Hàn là thật hay là ảo giác của cô nữa.

Nhắng nhít chạy tới sau lưng hắn, cô ngó đầu nhìn vào chảo, đừng nói là độ vàng của thịt đạt đến mức vừa phải mà cả hình dáng của miếng thịt cũng được sơ chế ngăn nắp vô cùng.

Cô không thể nào tin được đây là thành quả do chính tay Tư Cảnh Hàn làm ra.

"Sao có thể...? Tư Cảnh Hàn... anh anh anh... đảm đang quá, à không phải, anh cũng biết nấu ăn sao?!"

"Cũng? Em nghĩ rằng ai cũng tệ như bản thân mình?" Lại là một câu mang hàm ý khiêu khích đến từ phía Tư Cảnh Hàn khiến Hoắc Duật Hy nghẹn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook