Chương 402: Chương 132.4
Niếp Niếp
25/10/2019
Liên tục bị con trai cưng chỉ trích, Tư Cảnh Hàn
càng thêm phiền lòng, nâng Đại Bạch lên lơ lửng trước mặt mình, ôn tồn
nói: "Đại Bạch, con còn nhỏ chưa hiểu được chuyện của mommy và ba Tiểu
Bạch, lớn lên Đại Bạch sẽ hiểu cho ba Tiểu Bạch."
Đại Bạch mắt ngân ngấn lệ nhìn hắn, đôi môi chúm chím mím lại, ngón tay trỏ theo thói quen đặt trên miệng trông thật đáng yêu làm Tư Cảnh Hàn xao động, lần nữa đem nhóc con ôm vào trong lòng: "Được rồi, Đại Bạch ngoan, đừng khóc nữa, ba Tiểu Bạch sẽ..."
"Ngoạp."
Khi Tư Cảnh Hàn vừa cằm khăn tay lau mặt cho Đại Bạch thì thằng bé cứ thế gặm lấy ngón tay của hắn.
Lần thứ hai bị cắn, Tư Cảnh Hàn khẽ giũ hàm răng của Đại Bạch ra nhưng thằng bé sống chết bấu vào cổ tay hắn, cứ như một con cá mập mạp cắn câu sống chết không buông.
"Đại Bạch..." Tư Cảnh Hàn khốn đốn với con trai, chẳng lẽ chỉ ở cùng Hoắc Duật Hy ít lâu mà thằng bé đã bị cô lây nhiễm tính xấu hay cắn người này rồi sao. Bây giờ trông Đại Bạch không khác gì mommy của nó trước đây gây sự với hắn, nói không lại liền cắn người.
Mao Lập Tát ở đằng trước nhìn ra đằng sau không khỏi mím môi cười, chỉ vì sắc mặt của Tư Cảnh Hàn rất tệ nên anh không dám cười thành tiếng, nhưng thật ra vô cùng kích động khi thấy Đại Bạch tạo phản.
Chẳng cần nhìn Tư Cảnh Hàn cũng biết Mao Lập Tát đang ở đẳng trước cười nhạo mình, quay sang Đại Bạch vẫn mở to mắt nhìn mình hắn thật sự phiền não, khẽ nghiêm giọng: "Đại Bạch, không được hư nữa, mau nhả ra."
Đại Bạch không nhả, thật chất chưa biết sợ là gì, hôm nay vì giận Tư Cảnh Hàn lại gan lên không ít, buộc lòng hắn phải dùng biện pháp mạnh:
"Đại Bạch, ba lập lại lần cuối, mau nhả ra."
Vì hắn nhíu mày cho nên Đại Bạch bắt đầu sợ, hắn ít khi dùng riêng một chữ ba xưng với nhóc, và cũng chỉ vào những trường hợp đặc biệt mới trịnh trọng xưng hô như vậy, Đại Bạch hiểu được sự khác biệt này cho nên mới biết sợ. Từ từ nhả ngón tay của hắn ra, đôi môi của Đại Bạch lại run run mấy cái rồi khóc lớn:
"Ô ô ô... Mommy... Tiểu Bạch ở đây bắt nạt Đại Bạch này, Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa rồi... mommy... Ư..." Đại Bạch vừa gọi Hoắc Duật Hy vừa nhóc khóc, Tư Cảnh Hàn xốc nách mang nhóc lên thì thằng bé cứ cong cổ ra đằng sau mà khóc hết mình, nhưng tuyệt đối không giãy giụa, mà cứ bất động, ngửa mặt lên trời khóc.
Một cách ăn vạ tiết kiệm sức lực đến mức tối đa.
"Tiểu Bạch định hung dữ với Đại Bạch, mommy ư ư ư... Tiểu Bạch... Tiểu Bạch ăn hiếp Đại Bạch này..." Mặc dù Tư Cảnh Hàn chưa làm gì nhóc cả nhưng Đại Bạch một hai buộc tội hắn cứ như hắn đã làm gì nhóc vậy.
Trên trán Tư Cảnh Hàn thoáng đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Đại Bạch cũng biết khóc mướn như vậy, hắn cứ nghĩ cách giáo dục của mình đã làm Đại Bạch tuyệt giao với khái niệm khóc nhè, ăn vạ. Thật không ngờ hắn đã sai, chỉ là bình thường Đại Bạch sợ tốn sức nên không làm, còn một khi đã làm thì chẳng theo kém đứa bé lành nghề nào, thậm chí còn điêu luyện hơn nữa.
Mao Lập Tát thấy Tư Cảnh Hàn lâm Đại Bạch thì càng vui vẻ, không vội gì lái xe nhanh đến công ty mà thả chân ga thư giản trên đường.
Tư Cảnh Hàn sau một hồi đã biết mình càng dỗ thì Đại Bạch sẽ càng khóc dữ dội hơn, ngược lại hắn để mặc thằng bé khóc thì chỉ một lúc sau nó đã tự động hết hơn, giảm âm thanh và cường độ lại, tròn mắt nhìn hắn thắc mắc sao hắn không dỗ mình nữa.
"Sao không kêu nữa?" Hắn nghiêm giọng hỏi. Tuyệt đối không nhún nhường, nếu không sẽ làm Đại Bạch ỷ thế sinh hư.
Thằng bé biết rằng chiêu thức vừa rồi đã không còn hiệu quả nên dứt khoát trở mặt, không vờ vịt nữa, bò xuống người Tư Cảnh Hàn, lùi vào một góc ghế, dựa vào cửa kính, khuôn mặt bánh bao trở nên rất khó tính: "Hic hic... Tiểu Bạch là người xấu, Đại Bạch không trả lời Tiểu Bạch đâu."
"Lúc trước ba dạy con hành xử thế này sao? Là học được tính xấu này từ ai hả?" Tư Cảnh Hàn không cưỡng chế thằng bé đến trước người mình, mà nghiêm mặt hỏi.
Đại Bạch bàn tay nắm lấy ngón chân, vừa biện bạch vừa nghi vấn: "Mommy không xấu tính, sao Tiểu Bạch không thương... không thương mommy vậy?"
Tư Cảnh Hàn nghe thằng bé hỏi thoáng sững sờ, không trả lời ngay được, Đại Bạch lại càng không hiểu: "Hic... Đại Bạch thương mommy nhiều nhiều lắm, Đại Bạch muốn sống cùng Tiểu Bạch và mommy, sao Tiểu Bạch lại đuổi mommy đi... Vậy là Tiểu Bạch không thương Đại Bạch rồi."
"Đại Bạch, ba làm sao không thương Đại Bạch? Đại Bạch là người ba thương nhất." Tư Cảnh Hàn nhất định phải đính chính, muốn ôm lấy thẳng bé nhưng Đại Bạch từ chối.
"Vậy còn mommy, Tiểu Bạch không thương mommy của Đại Bạch sao? Mommy khổ sở sinh Đại Bạch cho Tiểu Bạch mà..."
Nhắc đến tình cảm đối với Hoắc Duật Hy, Tư Cảnh Hàn hiểu rõ bản thân mình dành bao nhiêu tình cảm cho cô, nhưng hoàn toàn khác với thứ tình cảm hắn cho Đại Bạch.
Đại Bạch hỏi hắn có thương cô giống thương nhóc không, làm sao hắn trả lời được?
Đại Bạch mắt ngân ngấn lệ nhìn hắn, đôi môi chúm chím mím lại, ngón tay trỏ theo thói quen đặt trên miệng trông thật đáng yêu làm Tư Cảnh Hàn xao động, lần nữa đem nhóc con ôm vào trong lòng: "Được rồi, Đại Bạch ngoan, đừng khóc nữa, ba Tiểu Bạch sẽ..."
"Ngoạp."
Khi Tư Cảnh Hàn vừa cằm khăn tay lau mặt cho Đại Bạch thì thằng bé cứ thế gặm lấy ngón tay của hắn.
Lần thứ hai bị cắn, Tư Cảnh Hàn khẽ giũ hàm răng của Đại Bạch ra nhưng thằng bé sống chết bấu vào cổ tay hắn, cứ như một con cá mập mạp cắn câu sống chết không buông.
"Đại Bạch..." Tư Cảnh Hàn khốn đốn với con trai, chẳng lẽ chỉ ở cùng Hoắc Duật Hy ít lâu mà thằng bé đã bị cô lây nhiễm tính xấu hay cắn người này rồi sao. Bây giờ trông Đại Bạch không khác gì mommy của nó trước đây gây sự với hắn, nói không lại liền cắn người.
Mao Lập Tát ở đằng trước nhìn ra đằng sau không khỏi mím môi cười, chỉ vì sắc mặt của Tư Cảnh Hàn rất tệ nên anh không dám cười thành tiếng, nhưng thật ra vô cùng kích động khi thấy Đại Bạch tạo phản.
Chẳng cần nhìn Tư Cảnh Hàn cũng biết Mao Lập Tát đang ở đẳng trước cười nhạo mình, quay sang Đại Bạch vẫn mở to mắt nhìn mình hắn thật sự phiền não, khẽ nghiêm giọng: "Đại Bạch, không được hư nữa, mau nhả ra."
Đại Bạch không nhả, thật chất chưa biết sợ là gì, hôm nay vì giận Tư Cảnh Hàn lại gan lên không ít, buộc lòng hắn phải dùng biện pháp mạnh:
"Đại Bạch, ba lập lại lần cuối, mau nhả ra."
Vì hắn nhíu mày cho nên Đại Bạch bắt đầu sợ, hắn ít khi dùng riêng một chữ ba xưng với nhóc, và cũng chỉ vào những trường hợp đặc biệt mới trịnh trọng xưng hô như vậy, Đại Bạch hiểu được sự khác biệt này cho nên mới biết sợ. Từ từ nhả ngón tay của hắn ra, đôi môi của Đại Bạch lại run run mấy cái rồi khóc lớn:
"Ô ô ô... Mommy... Tiểu Bạch ở đây bắt nạt Đại Bạch này, Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa rồi... mommy... Ư..." Đại Bạch vừa gọi Hoắc Duật Hy vừa nhóc khóc, Tư Cảnh Hàn xốc nách mang nhóc lên thì thằng bé cứ cong cổ ra đằng sau mà khóc hết mình, nhưng tuyệt đối không giãy giụa, mà cứ bất động, ngửa mặt lên trời khóc.
Một cách ăn vạ tiết kiệm sức lực đến mức tối đa.
"Tiểu Bạch định hung dữ với Đại Bạch, mommy ư ư ư... Tiểu Bạch... Tiểu Bạch ăn hiếp Đại Bạch này..." Mặc dù Tư Cảnh Hàn chưa làm gì nhóc cả nhưng Đại Bạch một hai buộc tội hắn cứ như hắn đã làm gì nhóc vậy.
Trên trán Tư Cảnh Hàn thoáng đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Đại Bạch cũng biết khóc mướn như vậy, hắn cứ nghĩ cách giáo dục của mình đã làm Đại Bạch tuyệt giao với khái niệm khóc nhè, ăn vạ. Thật không ngờ hắn đã sai, chỉ là bình thường Đại Bạch sợ tốn sức nên không làm, còn một khi đã làm thì chẳng theo kém đứa bé lành nghề nào, thậm chí còn điêu luyện hơn nữa.
Mao Lập Tát thấy Tư Cảnh Hàn lâm Đại Bạch thì càng vui vẻ, không vội gì lái xe nhanh đến công ty mà thả chân ga thư giản trên đường.
Tư Cảnh Hàn sau một hồi đã biết mình càng dỗ thì Đại Bạch sẽ càng khóc dữ dội hơn, ngược lại hắn để mặc thằng bé khóc thì chỉ một lúc sau nó đã tự động hết hơn, giảm âm thanh và cường độ lại, tròn mắt nhìn hắn thắc mắc sao hắn không dỗ mình nữa.
"Sao không kêu nữa?" Hắn nghiêm giọng hỏi. Tuyệt đối không nhún nhường, nếu không sẽ làm Đại Bạch ỷ thế sinh hư.
Thằng bé biết rằng chiêu thức vừa rồi đã không còn hiệu quả nên dứt khoát trở mặt, không vờ vịt nữa, bò xuống người Tư Cảnh Hàn, lùi vào một góc ghế, dựa vào cửa kính, khuôn mặt bánh bao trở nên rất khó tính: "Hic hic... Tiểu Bạch là người xấu, Đại Bạch không trả lời Tiểu Bạch đâu."
"Lúc trước ba dạy con hành xử thế này sao? Là học được tính xấu này từ ai hả?" Tư Cảnh Hàn không cưỡng chế thằng bé đến trước người mình, mà nghiêm mặt hỏi.
Đại Bạch bàn tay nắm lấy ngón chân, vừa biện bạch vừa nghi vấn: "Mommy không xấu tính, sao Tiểu Bạch không thương... không thương mommy vậy?"
Tư Cảnh Hàn nghe thằng bé hỏi thoáng sững sờ, không trả lời ngay được, Đại Bạch lại càng không hiểu: "Hic... Đại Bạch thương mommy nhiều nhiều lắm, Đại Bạch muốn sống cùng Tiểu Bạch và mommy, sao Tiểu Bạch lại đuổi mommy đi... Vậy là Tiểu Bạch không thương Đại Bạch rồi."
"Đại Bạch, ba làm sao không thương Đại Bạch? Đại Bạch là người ba thương nhất." Tư Cảnh Hàn nhất định phải đính chính, muốn ôm lấy thẳng bé nhưng Đại Bạch từ chối.
"Vậy còn mommy, Tiểu Bạch không thương mommy của Đại Bạch sao? Mommy khổ sở sinh Đại Bạch cho Tiểu Bạch mà..."
Nhắc đến tình cảm đối với Hoắc Duật Hy, Tư Cảnh Hàn hiểu rõ bản thân mình dành bao nhiêu tình cảm cho cô, nhưng hoàn toàn khác với thứ tình cảm hắn cho Đại Bạch.
Đại Bạch hỏi hắn có thương cô giống thương nhóc không, làm sao hắn trả lời được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.