Chương 403: Chương 132.5
Niếp Niếp
26/10/2019
Sau giờ ăn trưa Tư Cảnh Hàn cũng khổ sở bón cho Đại Bạch ăn xong.
Khổ sở ở đây là vì thằng bé đang muốn chống đối hắn nên không chịu tự giác ăn cơm, hắn muốn mặc kệ không dỗ dành, nghĩ rằng một lát với tính cách háo ăn của thằng bé khi khi đối bụng nhóc con cũng tự mò qua thôi.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, thực tế Đại Bạch cứng rắn hơn hắn nghĩ và ngoan cố y hệt mẹ mình, hơn nữa bản thân hắn cũng xót cho con trai ăn không đúng bữa, nếu chỉ vì hắn mà ảnh hưởng đến thằng bé thì hắn quả thực đã sai rồi. So với Hoắc Duật Hy trước kia hắn thường vì cô phá vỡ nguyên tắc của mình thì đối với Đại Bạch hắn không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là nguyên tắc.
Đôi lúc hắn biết cách cưng chiều quá mức dành cho Đại Bạch không hẳn là tốt nhưng mà bản thân hắn không dừng lại được hành vi dung túng của mình.
Thầm thở dài một hơi, Tư Cảnh Hàn mở văn kiện chất cao như núi trên bàn ra, hôm nay hắn đã bỏ lỡ cả một buổi sáng rồi.
"Hic hic..."
Đại Bạch đang ngồi bẹp trên bàn làm việc của hắn, gác chân lên một mớ giấy tờ khác, vẫn luôn thút thít.
Tư Cảnh Hàn cố xem thằng bé như một cái chậu hoa cỡ lớn, bởi vì đặt nó ngồi ở bàn tiếp khách hắn không yên tâm, có khi thằng bé lại giở trò quậy cho hắn một trận nữa, đặt ngồi ở trong òng thì còn bất khả thi hơn, nếu như là bình thường nhóc con sẽ rất ngoan ngoãn hưởng thụ, nhưng hôm nay có thể khiến hắn không tài nào yên vị được.
Cho nên đặt luôn lên bàn làm việc là thích hợp nhất, vừa có thể trông coi, vừa có thể làm việc.
"Ư... ư..." Đại Bạch tiếp tục kêu, tuy rằng không lớn tiếng nhưng đủ rót vào tai Tư Cảnh Hàn. Thi thoảng hắn sẽ nhìn nhóc một cái.
"Ư..." Đại Bạch liền rơm rớm nước mắt nhìn hắn.
Hắn mặt lạnh, không nói gì, nhìn văn kiện tiếp.
Thằng bé sẽ cất nước mắt vào, chỉ còn lại tiếng kêu để hắn chú ý.
Cứ như thế lập đi lập lại, đến khi Tư Cảnh Hàn không nhìn nhóc con nữa. Thằng bé ngồi một lát cũng ngứa ngáy tay chân bắt đầu cầm cái này, sờ cái khác, tiện thể ngón chân rảnh rằng đẩy luôn xuống đất vài món đó.
"Bạch."
"Bạch."
"Bạch."
"Còn rớt thêm một vật nữa ba liền đưa con trở lại Canada."
"Bạch!" Đại Bạch cáu kỉnh đạp luôn cả chồng văn kiện xuống đất, thể hiện sự thách thức.
"Tư Cảnh Hạo!" Tư Cảnh Hàn quát khẽ.
"Ư ư ư... Mommy của người ta ba cũng đã đuổi đi rồi, người ta ở lại đây làm... làm gì nữa, ba cũng có thương người ta đâu." Đại Bạch lập tức mếu máo trách.
Tư Cảnh Hàn thật sự phiền não không thôi, xách nhóc lên nhìn rồi lại đặt xuống, để Đại Bạch ngồi đối diện với mình.
Chân Đại Bạch ngắn, ngồi trên bàn không sao chạm đến đùi của ba mình, đung đưa mấy cũng không với tới người của hắn.
"Mommy của con đã bao nhiêu tuổi rồi, ba nói đuổi liền bỏ đi sao?"
"Nhưng... nhưng ba cũng không nên đuổi mommy của Đại Bạch đi, mommy đâu có lỗi gì đâu chứ." Đại Bạch nói chuyện rất có lý lẽ, điều này không làm Tư Cảnh Hàn quá ngạc nhiên, tuy rằng đôi lúc tư duy của nhóc con có chút ngây thơ và khác người.
Khổ sở ở đây là vì thằng bé đang muốn chống đối hắn nên không chịu tự giác ăn cơm, hắn muốn mặc kệ không dỗ dành, nghĩ rằng một lát với tính cách háo ăn của thằng bé khi khi đối bụng nhóc con cũng tự mò qua thôi.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, thực tế Đại Bạch cứng rắn hơn hắn nghĩ và ngoan cố y hệt mẹ mình, hơn nữa bản thân hắn cũng xót cho con trai ăn không đúng bữa, nếu chỉ vì hắn mà ảnh hưởng đến thằng bé thì hắn quả thực đã sai rồi. So với Hoắc Duật Hy trước kia hắn thường vì cô phá vỡ nguyên tắc của mình thì đối với Đại Bạch hắn không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là nguyên tắc.
Đôi lúc hắn biết cách cưng chiều quá mức dành cho Đại Bạch không hẳn là tốt nhưng mà bản thân hắn không dừng lại được hành vi dung túng của mình.
Thầm thở dài một hơi, Tư Cảnh Hàn mở văn kiện chất cao như núi trên bàn ra, hôm nay hắn đã bỏ lỡ cả một buổi sáng rồi.
"Hic hic..."
Đại Bạch đang ngồi bẹp trên bàn làm việc của hắn, gác chân lên một mớ giấy tờ khác, vẫn luôn thút thít.
Tư Cảnh Hàn cố xem thằng bé như một cái chậu hoa cỡ lớn, bởi vì đặt nó ngồi ở bàn tiếp khách hắn không yên tâm, có khi thằng bé lại giở trò quậy cho hắn một trận nữa, đặt ngồi ở trong òng thì còn bất khả thi hơn, nếu như là bình thường nhóc con sẽ rất ngoan ngoãn hưởng thụ, nhưng hôm nay có thể khiến hắn không tài nào yên vị được.
Cho nên đặt luôn lên bàn làm việc là thích hợp nhất, vừa có thể trông coi, vừa có thể làm việc.
"Ư... ư..." Đại Bạch tiếp tục kêu, tuy rằng không lớn tiếng nhưng đủ rót vào tai Tư Cảnh Hàn. Thi thoảng hắn sẽ nhìn nhóc một cái.
"Ư..." Đại Bạch liền rơm rớm nước mắt nhìn hắn.
Hắn mặt lạnh, không nói gì, nhìn văn kiện tiếp.
Thằng bé sẽ cất nước mắt vào, chỉ còn lại tiếng kêu để hắn chú ý.
Cứ như thế lập đi lập lại, đến khi Tư Cảnh Hàn không nhìn nhóc con nữa. Thằng bé ngồi một lát cũng ngứa ngáy tay chân bắt đầu cầm cái này, sờ cái khác, tiện thể ngón chân rảnh rằng đẩy luôn xuống đất vài món đó.
"Bạch."
"Bạch."
"Bạch."
"Còn rớt thêm một vật nữa ba liền đưa con trở lại Canada."
"Bạch!" Đại Bạch cáu kỉnh đạp luôn cả chồng văn kiện xuống đất, thể hiện sự thách thức.
"Tư Cảnh Hạo!" Tư Cảnh Hàn quát khẽ.
"Ư ư ư... Mommy của người ta ba cũng đã đuổi đi rồi, người ta ở lại đây làm... làm gì nữa, ba cũng có thương người ta đâu." Đại Bạch lập tức mếu máo trách.
Tư Cảnh Hàn thật sự phiền não không thôi, xách nhóc lên nhìn rồi lại đặt xuống, để Đại Bạch ngồi đối diện với mình.
Chân Đại Bạch ngắn, ngồi trên bàn không sao chạm đến đùi của ba mình, đung đưa mấy cũng không với tới người của hắn.
"Mommy của con đã bao nhiêu tuổi rồi, ba nói đuổi liền bỏ đi sao?"
"Nhưng... nhưng ba cũng không nên đuổi mommy của Đại Bạch đi, mommy đâu có lỗi gì đâu chứ." Đại Bạch nói chuyện rất có lý lẽ, điều này không làm Tư Cảnh Hàn quá ngạc nhiên, tuy rằng đôi lúc tư duy của nhóc con có chút ngây thơ và khác người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.