Chương 409: Chương 133.5
Niếp Niếp
28/10/2019
Sáng sớm.
Đại Bạch đã gọi điện thoại cho Hoắc Duật Hy.
"Sao nhỉ?" Thằng bé nhìn điện thoại mãi không được hồi âm thì thắc mắc tự hỏi.
Tư Cảnh Hàn làm xong bữa sáng vừa dọn qua bàn vừa nói: "Người mẹ ngoan của con không nghe máy nổi đâu."
"Sao vậy ạ?" Đại Bạch lập tức hỏi, thì ra Tiểu Bạch biết lý do.
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn thoáng gợn sóng, bên trong vẫn là vẻ thâm hiểm của tối đêm qua khi tính kế tiếp theo xử lý Hoắc Duật Hy như thế nào. Hắn cười như không cười, dịu dàng nói với con trai: "Bởi vì đêm qua mommy của con phải thức khuya đi tìm anh trai xinh đẹp để bao nuôi."
Đại Bạch lập tức ngẩn ra, bên trong ánh mắt màu lam chứa đựng hoang mang: "Mommy muốn bao nuôi anh trai hở?"
"Ừ." Tư Cảnh Hàn để bát súp xuống bàn, sau đó tự mình an vị.
Đại Bạch nhìn điện thoại lại nhìn Tư Cảnh Hàn: "Vậy Tiểu Bạch và Đại Bạch phải làm sao?" Nếu vậy thì ai bao nuôi hai người nữa?
Tư Cảnh Hàn bất đắc dĩ thở dài: "Ba không biết, nhưng cũng không phải không sống được, cùng lắm thì không có Nhị Bạch, sau này Đại Bạch chịu vất vả một chút tự mình đi làm, xem như sống tạm được vậy."
Hắn vừa nói xong, khuôn mặt bánh bao của Đại Bạch càng thêm hoảng hốt, "Không được đâu, Đại Bạch không thích vậy đâu, Đại Bạch muốn có Nhị Bạch, Đại Bạch muốn được bao nuôi, không vất vả đi làm đâu, sẽ xấu lắm."
"Đại Bạch, việc này không phải do ba quyết định. Mommy của con muốn, ba cũng chẳng làm được gì." Ý của hắn rất rõ ràng, muốn thay đổi cục diện thì nhóc phải đi thuyết phục mommy của mình.
Quả nhiên Đại Bạch hiểu ngay: "Đại Bạch sẽ gọi cho mommy, nói với mommy không được đi tìm anh trai xinh đẹp, chỉ được bao nuôi Tiểu Bạch và Đại Bạch thôi, phải không Tiểu Bạch?"
Phải hay không, Tư Cảnh Hàn không trả lời, mà đưa cho Đại Bạch một bát súp.
Sinh ra trên đời này, Đại Bạch đúng là bảo bối của hắn.
Đại Bạch ăn muỗng súp đầu tiên, vẫn lo lắng, gặm muỗng tròn mắt nhìn ba mình: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng phải giúp Đại Bạch lấy lòng mommy, như vậy thì cuộc sống sau này của chúng mới... mới sung túc được. Tiểu Bạch có đồng ý không?"
Thằng bé đặt để cho Tư Cảnh Hàn một câu hỏi khó.
Muốn hắn lấy lòng Hoắc Duật Hy ư? Người phụ nữ thấy trăng quên đèn đó.
"Vậy còn phải xem mommy của con có cần ba không."
"Mommy cần Tiểu Bạch mà." Đại Bạch vội nói.
Tư Cảnh Hàn đầu thằng bé: "Đại Bạch, ba đã nói chuyện gì cũng phải mắt thấy tai nghe, đặc biệt chính là phải có thành ý, con hiểu không?"
Đại Bạch gật đầu như giã tỏi, mặc kệ hiểu hay không: "Để... để Đại Bạch nói cho mommy biết, được không Tiểu Bạch?"
"Được." Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn rõ rành gật đầu.
Đại Bạch đã gọi điện thoại cho Hoắc Duật Hy.
"Sao nhỉ?" Thằng bé nhìn điện thoại mãi không được hồi âm thì thắc mắc tự hỏi.
Tư Cảnh Hàn làm xong bữa sáng vừa dọn qua bàn vừa nói: "Người mẹ ngoan của con không nghe máy nổi đâu."
"Sao vậy ạ?" Đại Bạch lập tức hỏi, thì ra Tiểu Bạch biết lý do.
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn thoáng gợn sóng, bên trong vẫn là vẻ thâm hiểm của tối đêm qua khi tính kế tiếp theo xử lý Hoắc Duật Hy như thế nào. Hắn cười như không cười, dịu dàng nói với con trai: "Bởi vì đêm qua mommy của con phải thức khuya đi tìm anh trai xinh đẹp để bao nuôi."
Đại Bạch lập tức ngẩn ra, bên trong ánh mắt màu lam chứa đựng hoang mang: "Mommy muốn bao nuôi anh trai hở?"
"Ừ." Tư Cảnh Hàn để bát súp xuống bàn, sau đó tự mình an vị.
Đại Bạch nhìn điện thoại lại nhìn Tư Cảnh Hàn: "Vậy Tiểu Bạch và Đại Bạch phải làm sao?" Nếu vậy thì ai bao nuôi hai người nữa?
Tư Cảnh Hàn bất đắc dĩ thở dài: "Ba không biết, nhưng cũng không phải không sống được, cùng lắm thì không có Nhị Bạch, sau này Đại Bạch chịu vất vả một chút tự mình đi làm, xem như sống tạm được vậy."
Hắn vừa nói xong, khuôn mặt bánh bao của Đại Bạch càng thêm hoảng hốt, "Không được đâu, Đại Bạch không thích vậy đâu, Đại Bạch muốn có Nhị Bạch, Đại Bạch muốn được bao nuôi, không vất vả đi làm đâu, sẽ xấu lắm."
"Đại Bạch, việc này không phải do ba quyết định. Mommy của con muốn, ba cũng chẳng làm được gì." Ý của hắn rất rõ ràng, muốn thay đổi cục diện thì nhóc phải đi thuyết phục mommy của mình.
Quả nhiên Đại Bạch hiểu ngay: "Đại Bạch sẽ gọi cho mommy, nói với mommy không được đi tìm anh trai xinh đẹp, chỉ được bao nuôi Tiểu Bạch và Đại Bạch thôi, phải không Tiểu Bạch?"
Phải hay không, Tư Cảnh Hàn không trả lời, mà đưa cho Đại Bạch một bát súp.
Sinh ra trên đời này, Đại Bạch đúng là bảo bối của hắn.
Đại Bạch ăn muỗng súp đầu tiên, vẫn lo lắng, gặm muỗng tròn mắt nhìn ba mình: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng phải giúp Đại Bạch lấy lòng mommy, như vậy thì cuộc sống sau này của chúng mới... mới sung túc được. Tiểu Bạch có đồng ý không?"
Thằng bé đặt để cho Tư Cảnh Hàn một câu hỏi khó.
Muốn hắn lấy lòng Hoắc Duật Hy ư? Người phụ nữ thấy trăng quên đèn đó.
"Vậy còn phải xem mommy của con có cần ba không."
"Mommy cần Tiểu Bạch mà." Đại Bạch vội nói.
Tư Cảnh Hàn đầu thằng bé: "Đại Bạch, ba đã nói chuyện gì cũng phải mắt thấy tai nghe, đặc biệt chính là phải có thành ý, con hiểu không?"
Đại Bạch gật đầu như giã tỏi, mặc kệ hiểu hay không: "Để... để Đại Bạch nói cho mommy biết, được không Tiểu Bạch?"
"Được." Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn rõ rành gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.