Chương 410: Mật mã Tư Cảnh Hàn.
Niếp Niếp
28/10/2019
"Ừm..."
"Soạt soạt."
"Sột sột." Đây là lần thứ n Hoắc Duật Hy trở mình, sau một hồi gãi ngứa khắp người cô mới lờ mờ mở mắt.
Cảm giác quen thuộc và mùi hương cố hữu từ chăn mền khiến cô ý thức được bản thân đang ở đâu.
Tối hôm qua say bí tỉ hẳn là Trí Quân hay Hoàng Tịch Liên đưa cô về rồi, đám chị em cũng nghĩa khí thật, không đến nổi nào.
Nhưng mà không biết lúc say cô có nói gì không nhỉ?
Thật đau đầu quá đi mất.
"Bụp bụp." Cô đá đá chân vào giường nghĩ đến bản thân tê liệt như thế này đều tại tên đàn ông xấu tính Tư Cảnh Hàn gây ra.
Họa chăng biết được cô đêm qua đi uống rượu có khi hắn sẽ nổi điên lên mắng cô một trận té tát rồi.
"Hì hì hì..."
Cô nhớ ra rồi, đêm qua cô mắng hắn nhiều lắm, còn đòi đi tìm người khác bao nuôi, đúng là sướng miệng thật. Mà hắn chẳng biết gì còn ngẩn ngơ ở nhà chăm Đại Bạch cho cô nữa.
Trước đây cô không hiểu, bây giờ mới hiểu đám đàn ông sướng thật.
Suốt ngày dạo chơi bên ngoài, khi gặp chuyện buồn, chuyện vui hay chẳng cần vui buồn gì cả chỉ cần có đám anh em tụ họp lại liền có thể tưng bừng như trẩy hội, chẳng cần phải lo nghĩ chuyện ở nhà.
"Tư Cảnh Hàn! Tư Cảnh Hàn, cho anh chết! cho anh chết!"
Hoắc Duật Hy nổi loạn, chụp lấy cái gối Tư Cảnh Hàn hay nằm đấm thùm thụp lên đó, tưởng tượng ra vẻ mặt cau có của hắn liền muốn đánh một trận cho hả hê.
"Bà đây gặp được anh liền cho anh biết tay, sau này anh phải quỳ gối dưới chân bà cầu xin thì bà đây mới tha thứ cho anh. Nếu bà đây còn chân chó chạy theo anh bà liền không phải họ Hoắc! Bà sẽ theo họ Tư luôn!"
"Mommy... Mommy... Mommy..."
"Hả?" Hoắc Duật Hy giật mình, ngẩn đầu nhìn giáo dác.
Giọng của Đại Bạch lần nữa lảnh lót vang lên từ túi sách của cô, bây giờ cô mới ý thức được đó là tiếng chuông điện thoại của mình, cô đã thông báo bằng giọng của Đại Bạch từ khi biết được nhóc con là con trai ruột của mình, với mong muốn mỗi ngày đều có thể nghe được giọng của nhóc.
Cô trườn người với tay xuống giường nhặt chiếc túi xách lên, ngọt ngào nở nụ cười nhìn khuôn mặt bánh bao của thằng bé trước rồi ấn máy: "Đại Bạch, mommy nghe đây."
[Mommy, mommy dậy rồi sao?]
"Mommy dậy rồi, Đại Bạch đang ở đâu vậy?"
[Đại Bạch đang canh Tiểu Bạch cho mommy đây ạ. Mommy yên tâm nha, Tiểu Bạch bận lắm, phải không Tiểu Bạch?]
Chẹp.
Bên này Đại Bạch đang ngồi trên bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn, vừa xiên trái cây ăn vừa đung đưa chân nói chuyện điện thoại y hệt một con mèo lười vô cùng nhàn rỗi.
Ba của nhóc thì không tốt số như vậy, vẫn đang xử lý một núi tài liệu với vô số văn kiện khác nhau. Nghe nhóc gọi thoáng ngẩn đầu rồi lại cúi xuống, đưa bút kí tên.
"Cái gì? Ba con đang ngồi ở đó sao?" Hoắc Duật Hy nghe danh Tư Cảnh Hàn thì giật cả mình, theo quán tính lòm còm bò dậy, ngồi ngay ngắn cứ như Tư Cảnh Hàn có thể thấy được bộ dạng nhếch nhác của cô hiện giờ.
Đại Bạch cho một miếng cam vào miệng, rồi tươi cười đưa điện thoại đến trước mặt Tư Cảnh Hàn: [Tiểu Bạch, mommy gọi Tiểu Bạch này.]
Hoắc Duật Hy ở bên đây giật thót, vội nói: "Khoan đã Đại Bạch, ai... ai nói mommy gọi hắn chứ, mommy mới không thèm tên đàn ông đó."
Vừa vặn Tư Cảnh Hàn chuẩn bị nhận điện thoại từ Đại Bạch nghe được lời này của Hoắc Duật Hy lập tức giận hờn trả lại cho thằng bé.
Ánh mắt hắn nhìn Đại Bạch như thế muốn nói: Con đã thấy chưa?
Đại Bạch vội vàng ôm lấy điện thoại trở về, nói với mommy của mình: "Mommy, sao mommy lại nói như vậy, Tiểu Bạch sẽ rất buồn."
"Hừ? Hắn mà cũng biết buồn sao, loại đàn ông lăng nhăng, trăng hoa như hắn quen lời ngon tiếng ngọt rồi bây giờ vừa đá động một tiếng cứ như mang tội tày trời với hắn vậy. Đại Bạch, mommy thương Đại Bạch lắm, nhưng bây giờ mommy không muốn nói nữa, khi nào Đại Bạch ở một mình rồi điện cho mommy, biết không?" Hoắc Duật Hy dõng dạc tuyên bố.
Cô mong rằng với thái độ quyết tuyệt này của mình thì Tư Cảnh Hàn sẽ không nhận ra điểm gì khác lạ phát ra từ giọng nói còn khàn khàn của cô.
Bây giờ đang lúc chiến tranh với hắn, để giữ thế công bằng cô tuyệt đối phải chứng tỏ bản thân mình trong sạch, không phạm tội lỗi gì thì mới hiên ngang nói chuyện được. Bằng không để bắt được thóp của mình thì xem như chưa kịp giao chiến đã bị xử thua, với loại đàn ông thâm độc như Tư Cảnh Hàn không lợi dụng chuyện đó để chỉnh cô đến chết thì đã không phải là hắn rồi.
Sắc mặt của Tư Cảnh Hàn thêm sa sầm, Đại Bạch để loa ngoài cho nên giọng điệu của cô thế nào hắn đều nghe được.
[Mommy, mommy đừng ngắt máy mà, nghe Đại Bạch... Đại Bạch nói đã.] Đại Bạch cuống cuồng níu kéo.
"Bịch bịch bịch."
Hoắc Duật Hy nghe được tiếng bước chân của Đại Bạch, có lẽ nhóc đang chạy.
Khi đến được chỗ nào đó, Đại Bạch che miệng khẽ tiếng lại: [Để Đại Bạch nói chuyện này cho mommy nghe, Tiểu Bạch dặn Đại Bạch không được nói với mommy... Tiểu Bạch nói phải mắt thấy tai nghe mới tin mommy yêu Tiểu Bạch được.]
"Sao?" Hoắc Duật Hy vừa nằm xuống lập tức bật dậy: "Tiểu Bạch nói thế sao?"
[Vâng ạ, Tiểu Bạch đã nói vậy á, còn bảo mommy phải có ơ... phải có... Phải có cái gì nhỉ?] Đại Bạch nói được một nửa thì quên thoại, xoa xoa đầu tròn cố nhớ ra.
"Soạt soạt."
"Sột sột." Đây là lần thứ n Hoắc Duật Hy trở mình, sau một hồi gãi ngứa khắp người cô mới lờ mờ mở mắt.
Cảm giác quen thuộc và mùi hương cố hữu từ chăn mền khiến cô ý thức được bản thân đang ở đâu.
Tối hôm qua say bí tỉ hẳn là Trí Quân hay Hoàng Tịch Liên đưa cô về rồi, đám chị em cũng nghĩa khí thật, không đến nổi nào.
Nhưng mà không biết lúc say cô có nói gì không nhỉ?
Thật đau đầu quá đi mất.
"Bụp bụp." Cô đá đá chân vào giường nghĩ đến bản thân tê liệt như thế này đều tại tên đàn ông xấu tính Tư Cảnh Hàn gây ra.
Họa chăng biết được cô đêm qua đi uống rượu có khi hắn sẽ nổi điên lên mắng cô một trận té tát rồi.
"Hì hì hì..."
Cô nhớ ra rồi, đêm qua cô mắng hắn nhiều lắm, còn đòi đi tìm người khác bao nuôi, đúng là sướng miệng thật. Mà hắn chẳng biết gì còn ngẩn ngơ ở nhà chăm Đại Bạch cho cô nữa.
Trước đây cô không hiểu, bây giờ mới hiểu đám đàn ông sướng thật.
Suốt ngày dạo chơi bên ngoài, khi gặp chuyện buồn, chuyện vui hay chẳng cần vui buồn gì cả chỉ cần có đám anh em tụ họp lại liền có thể tưng bừng như trẩy hội, chẳng cần phải lo nghĩ chuyện ở nhà.
"Tư Cảnh Hàn! Tư Cảnh Hàn, cho anh chết! cho anh chết!"
Hoắc Duật Hy nổi loạn, chụp lấy cái gối Tư Cảnh Hàn hay nằm đấm thùm thụp lên đó, tưởng tượng ra vẻ mặt cau có của hắn liền muốn đánh một trận cho hả hê.
"Bà đây gặp được anh liền cho anh biết tay, sau này anh phải quỳ gối dưới chân bà cầu xin thì bà đây mới tha thứ cho anh. Nếu bà đây còn chân chó chạy theo anh bà liền không phải họ Hoắc! Bà sẽ theo họ Tư luôn!"
"Mommy... Mommy... Mommy..."
"Hả?" Hoắc Duật Hy giật mình, ngẩn đầu nhìn giáo dác.
Giọng của Đại Bạch lần nữa lảnh lót vang lên từ túi sách của cô, bây giờ cô mới ý thức được đó là tiếng chuông điện thoại của mình, cô đã thông báo bằng giọng của Đại Bạch từ khi biết được nhóc con là con trai ruột của mình, với mong muốn mỗi ngày đều có thể nghe được giọng của nhóc.
Cô trườn người với tay xuống giường nhặt chiếc túi xách lên, ngọt ngào nở nụ cười nhìn khuôn mặt bánh bao của thằng bé trước rồi ấn máy: "Đại Bạch, mommy nghe đây."
[Mommy, mommy dậy rồi sao?]
"Mommy dậy rồi, Đại Bạch đang ở đâu vậy?"
[Đại Bạch đang canh Tiểu Bạch cho mommy đây ạ. Mommy yên tâm nha, Tiểu Bạch bận lắm, phải không Tiểu Bạch?]
Chẹp.
Bên này Đại Bạch đang ngồi trên bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn, vừa xiên trái cây ăn vừa đung đưa chân nói chuyện điện thoại y hệt một con mèo lười vô cùng nhàn rỗi.
Ba của nhóc thì không tốt số như vậy, vẫn đang xử lý một núi tài liệu với vô số văn kiện khác nhau. Nghe nhóc gọi thoáng ngẩn đầu rồi lại cúi xuống, đưa bút kí tên.
"Cái gì? Ba con đang ngồi ở đó sao?" Hoắc Duật Hy nghe danh Tư Cảnh Hàn thì giật cả mình, theo quán tính lòm còm bò dậy, ngồi ngay ngắn cứ như Tư Cảnh Hàn có thể thấy được bộ dạng nhếch nhác của cô hiện giờ.
Đại Bạch cho một miếng cam vào miệng, rồi tươi cười đưa điện thoại đến trước mặt Tư Cảnh Hàn: [Tiểu Bạch, mommy gọi Tiểu Bạch này.]
Hoắc Duật Hy ở bên đây giật thót, vội nói: "Khoan đã Đại Bạch, ai... ai nói mommy gọi hắn chứ, mommy mới không thèm tên đàn ông đó."
Vừa vặn Tư Cảnh Hàn chuẩn bị nhận điện thoại từ Đại Bạch nghe được lời này của Hoắc Duật Hy lập tức giận hờn trả lại cho thằng bé.
Ánh mắt hắn nhìn Đại Bạch như thế muốn nói: Con đã thấy chưa?
Đại Bạch vội vàng ôm lấy điện thoại trở về, nói với mommy của mình: "Mommy, sao mommy lại nói như vậy, Tiểu Bạch sẽ rất buồn."
"Hừ? Hắn mà cũng biết buồn sao, loại đàn ông lăng nhăng, trăng hoa như hắn quen lời ngon tiếng ngọt rồi bây giờ vừa đá động một tiếng cứ như mang tội tày trời với hắn vậy. Đại Bạch, mommy thương Đại Bạch lắm, nhưng bây giờ mommy không muốn nói nữa, khi nào Đại Bạch ở một mình rồi điện cho mommy, biết không?" Hoắc Duật Hy dõng dạc tuyên bố.
Cô mong rằng với thái độ quyết tuyệt này của mình thì Tư Cảnh Hàn sẽ không nhận ra điểm gì khác lạ phát ra từ giọng nói còn khàn khàn của cô.
Bây giờ đang lúc chiến tranh với hắn, để giữ thế công bằng cô tuyệt đối phải chứng tỏ bản thân mình trong sạch, không phạm tội lỗi gì thì mới hiên ngang nói chuyện được. Bằng không để bắt được thóp của mình thì xem như chưa kịp giao chiến đã bị xử thua, với loại đàn ông thâm độc như Tư Cảnh Hàn không lợi dụng chuyện đó để chỉnh cô đến chết thì đã không phải là hắn rồi.
Sắc mặt của Tư Cảnh Hàn thêm sa sầm, Đại Bạch để loa ngoài cho nên giọng điệu của cô thế nào hắn đều nghe được.
[Mommy, mommy đừng ngắt máy mà, nghe Đại Bạch... Đại Bạch nói đã.] Đại Bạch cuống cuồng níu kéo.
"Bịch bịch bịch."
Hoắc Duật Hy nghe được tiếng bước chân của Đại Bạch, có lẽ nhóc đang chạy.
Khi đến được chỗ nào đó, Đại Bạch che miệng khẽ tiếng lại: [Để Đại Bạch nói chuyện này cho mommy nghe, Tiểu Bạch dặn Đại Bạch không được nói với mommy... Tiểu Bạch nói phải mắt thấy tai nghe mới tin mommy yêu Tiểu Bạch được.]
"Sao?" Hoắc Duật Hy vừa nằm xuống lập tức bật dậy: "Tiểu Bạch nói thế sao?"
[Vâng ạ, Tiểu Bạch đã nói vậy á, còn bảo mommy phải có ơ... phải có... Phải có cái gì nhỉ?] Đại Bạch nói được một nửa thì quên thoại, xoa xoa đầu tròn cố nhớ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.