Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 421: Chương 135.7

Niếp Niếp

02/11/2019

Áo khoác nặng nề rơi hẳn xuống sàn, theo ánh đèn mập mờ Tư Cảnh Hàn hoàn toàn nhận ra được từng đường cong bắt mắt trên cơ thể của cô ẩn sau lớp áo ren màu đen. Cô cũng không quên đeo trên đầu hai cái tai thỏ quen thuộc hắn thấy ngày hôm qua, theo sự chuyển động lại nhịp nhàng lúc la lúc lắc.

Cô trực tiếp kéo hắn về phía giường lớn, không để cho hắn có một giây đổi ý.

"Tiểu Hàn Hàn thơm quá." Sau lần chạm mũi qua lại với nhau cô không hỏi cảm thán.

Tư Cảnh Hàn nửa nằm, hai khuỷu tay chống lên giường, để cô hai chân cô quàng qua quỳ giữa bụng dưới của mình, được cô khen hắn chẳng mấy làm vui vẻ, bản tính tự tin trời sinh đã quen thói được người ta khen ngợi.

Hoắc Duật Hy biết tính hắn, không quá chấp nhất, dù sao cô cũng là đến để câu dẫn hắn mà, làm sao có thể dễ dàng một câu nói đã thành công, cho nên cô còn phải cố gắng thêm nhiều nữa.

Ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, cô nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt bên trái bắt mắt nhất, rồi chẳng ngần ngại liếm khẽ phát hiện được sự ngọt ngào.

Cô mổ dần sang những vùng bên cạnh trong khi Tư Cảnh Hàn vẫn nằm bất động cho cô làm gì thì làm. Hiếm khi hắn ngoan ngoãn như vậy khiến Hoắc Duật Hy vừa mừng vừa lo, bởi có hai trường hợp, hắn im lặng đồng nghĩa với việc sẽ không từ chối cô, nhưng cô đã nằm trong lòng của hắn luôn rồi hắn vẫn im re không phản ứng, có thể nào là do không hứng thú?

Lo được lo mất khiến động tác của Hoắc Duật Hy có chút trúc trắc, cô vội hơn dự định lẹ tay lần mò xuống giữa eo hắn tìm dây rút của áo choàng ngủ.

Lúc cởi được ra rồi lại phải giật mình rụt tay lại, trầm trọng nuốt nước bọt, mặt mày xanh xao nghĩ đến tàn tích lần trước bị giày vò đau đến chết đi sống lại, mấy ngày còn chưa khỏi. Nếu như hôm nay không thành công chiều lòng hắn mà lại chọc phải tâm tình gì của hắn, có phải chăng cô sẽ thịt nạt xương tan với "khí thế" kia không?

Mặc kệ!

Vì tương lai tươi sáng của Đại Bạch và Nhị Bạch, cô phải mạnh mẽ lên, sợ gì chứ?!

Cùng lắm cứ xem Tư Cảnh Hàn là một tên mặt trắng chính hiệu là được, hôm nay cô ăn hắn chứ không phải hắn định đoạt cô.

Thế là bên mép giường, Hoắc Duật Hy trượt khỏi bụng của Tư Cảnh Hàn rồi quỳ xuống sàn. Đôi tay mềm mại như nước theo đó linh hoạt vuốt ve từng đường nét tinh tráng trên người hắn từ cơ ngực cho đến phần cơ gồ ghề ở bụng dưới, cạnh đường nhân ngư, trở về tâm điểm, xuống thêm một chút, rồi một chút nữa, cho đến khi...

"Tiểu Hàn Hàn..." Trước khi động thủ Hoắc Duật Hy ngước mắt nhìn người đàn ông của mình một lần, xác định xem ý kiến của hắn là thế nào.



Tư Cảnh Hàn vốn đang mãi miết đuổi theo mấy ngón tay của cô nào chú ý cô nhìn mình, cho đến khi phát hiện ra hắn lại giả vờ thanh cao quay mặt nhìn đi chỗ khác như không mấy cam tâm.

Thái độ này của hắn làm Hoắc Duật Hy bối rối, chẳng biết là phản đối hay đồng ý nhưng cô biết, có hỏi hắn thì với tâm hồn cao khiết của hắn cũng chẳng chịu trả lời cô.

Cậy vào chữ "ừ" của hắn ngày hôm qua, cô cứ liều vậy.

Khi cô cúi đầu xuống cũng là lúc quay lại Tư Cảnh Hàn nhìn cô, ánh mắt hắn lúc này đã nhuốm đầy sương mù.

Hoắc Duật Hy đã luôn lo lắng cho đến khi trên đỉnh đầu cảm giác được một nguồn lực nhè nhẹ ấn mình xuống.

Cô ban đầu mừng thầm nhưng không lâu sau đó đã phải tròn mắt, há hốc vì không thở nổi bởi đòi hỏi của người đàn ông.

Hắn xem cô như một con thú cưng mà liên tục xoa đầu, khi cần thiết lại khẽ ấn đầu cô xuống khiến cô nghẹn lại không thể hít thở được.

Nhưng quả thật, trông cô bây giờ y hệt một con thỏ thú cưng, đang nằm dài trên sàn và dụi đầu vào lòng hắn làm nũng. Bộ bikini cosplay không chỉ dừng lại ở việc tạo cho cô có đôi tai thỏ, mà còn có cả cái đuôi tròn vo nằm phía sau mông.

Phải nói đêm nay, điểm làm hắn để mắt nhìn nhất chính là cái đuôi đó, khi Hoắc Duật Hy vô thức lắc mông hầu kết của hắn sẽ không tự chủ mà chuyển động. Chỉ là có nằm mơ cô cũng đừng hòng nhìn thấy biểu hiện này của hắn.

Hoắc Duật Hy đáng thương vẫn không biết người đàn ông kia nghĩ gì, sau một hồi khởi động đã quên hết những gì mình học được ở nhà, sau cùng còn lại chỉ là bản năng, cho nên rất nhanh cô đã lúng túng không biết làm gì tiếp theo.

Tội nghiệp cho EQ và IQ của cô đều thấp hơn mình, Tư Cảnh Hàn giúp cô xử lý hậu quả mình đã tạo ra bằng cách kéo cô đứng lên rồi bế lên giường. Cô cảm động vì hắn không đến nổi vô tâm vô phế, định vòng tay qua ôm lấy hắn thì bị cản lại.

Cô ngơ ngác không hiểu, hắn đã nâng mông của cô lên, hướng về phía bị cô chọc cho bừng bừng khí thế.

Đột ngột ám ảnh đau đớn lần nữa lại ùa về. Hoắc Duật Hy hoảng hốt muốn bỏ trốn nhưng hoàn toàn vô dụng bởi cả hai tay đều bị người đàn ông trước mặt chế trụ ra phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook