Chương 422: Yêu đương lén lút.
Niếp Niếp
02/11/2019
"Đừng... Cảnh Hàn, từ từ đã." Cô lắc lắc đầu sợ
hãi cầu xin. Cả hai chân đang quỳ giữa người hắn cũng trở nên run rẩy,
hối hận vô vàn vì đã chọc vào hang hùm.
Nhưng nỗi sợ tâm lý đó của cô không được Tư Cảnh Hàn thấu hiểu, khi hắn phát hiện chiếc quần con của cô chỉ có vẻ kín đáo bên ngoài, còn thật chất ở nơi cần che chắn nhất lại chẳng có lớp vải nào bảo vệ. Hắn chẳng cần sát sinh chiếc quần con này của cô nữa mà trực tiếp bắt cô an vị tìm chỗ ngồi thích hợp ở giữa người mình, bàn tay to lớn thoáng dùng sức một cái đã ép được rơi vào địa ngục.
"Ưm..." Hoắc Duật Hy toàn thân run rẩy, vất vả đón nhận thứ hùng vĩ do chính mình tạo ra. Cô thừa nhận bản thân chỉ có sức gây họa mà không có bản lĩnh gánh hậu quả, nếu Tư Cảnh Hàn cứ ép cô chịu trách nhiệm, sớm muộn gì cũng có án mạng trên giường.
Vì cô kêu khóc ngã vào người mình bắt đền nên Tư Cảnh Hàn cũng bối rối theo.
"Lại khóc cái gì, ban đầu là ai gây sự?"
"Hư hư hư..." Hoắc Duật Hy úp mặt ở bên cổ của hắn kêu the thé, không hiểu vì sao nghe hắn hỏi thì càng tủi thân hơn, cảm giác như bên dưới đang bị ai đó xé làm hai.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, tôi còn chưa trêu chọc gì em." Cô vẫn khóc làm tâm tư của hắn thêm muộn phiền. "Thế mà còn bảo sang giúp tôi..." Rốt cuộc vừa chạm đến cô đã khóc như đòi mạng hắn, hỏi hắn lần sau còn dám đồng ý cho cô sang?
"Anh không thương em, vừa rồi người ta còn chưa chuẩn bị xong." Hoắc Duật Hy vừa đau, vừa xấu hổ chuyển sang nổi cáu, trách hắn.
Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười, bẹo má của cô kéo xuống, khi dễ nhếch mày: "Với dáng vẻ quên bài của em thì có khi đến sáng cũng chưa chuẩn bị xong."
"Anh... a đau quá, sao anh lại động đậy chứ?!" Đau quá khiến Hoắc Duật Hy quên mất phải giả vờ ngoan ngoãn, gầm gừ với hắn.
Có trời biết trên đời này hẳn rằng chỉ có Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch mới thấy vẻ mặt này của Hoắc Duật Hy là đáng yêu, nếu không phải vì chính sở thích của mình Tư Cảnh Hàn cũng nghĩ bản thân đã tắt hứng từ lâu với sự đanh đá này của cô.
Còn may, ông trời vẫn thương tiếc cho Hoắc Duật Hy, trên đời vẫn có được một Tư Cảnh Hàn ăn nổi cô.
Dịu dàng hôn lên má của cô, hắn khẽ dỗ dành: "Được nháo, đều do em quyết định, tôi không nhúng tay nữa."
Hoắc Duật Hy biết hắn có ý dỗ mình, cũng ngoan ngoãn hơn, nói: "Anh không được động đậy đâu đấy."
"Ừ."
Được khẳng định, Hoắc Duật Hy yên tâm hơn, cố cắn răng thử chuyển động.
Tư Cảnh Hàn nhìn cái đuôi thỏ của cô khẽ lắc lư, ánh mắt nhanh chóng tối lại. Theo bản năng thích thứ gì liền nâng tay chạm vào nó.
Bị nắm đuôi Hoắc Duật Hy càng thêm xấu hổ, hai tay vịn trên vai của Tư Cảnh Hàn hơi xiết lại.
Ban đầu người đàn ông còn từ tốn chơi đùa với cái đuôi, nhưng sau đó nguyên thủy của bản tính khiến hắn muốn được nhiều thứ hơn, một bàn tay từ cái đuôi mềm nắm nhẹ lấy mông của Hoắc Duật Hy.
Bấy giờ thì hắn không từ tốn nữa, phản bội lời hứa, ép cô chuyện động theo tiếp tấu của mình.
Nếu không phải vì đã thích ứng được có lẽ Hoắc Duật Hy đã chết đi sống lại.
Tư Cảnh Hàn cũng nhìn ra cô đã tiếp nhận được mình nên tăng tốc chạy nước rút, không cho cô nửa giây lơ là.
Hoắc Duật Hy từng nhận xét hắn là người tình lý tưởng, đến giờ lời này vẫn còn hiệu lực. Tuy rằng ban đầu quả thực đau đớn, nhưng một khi hắn đã chủ động dỗ dành thì hoàn toàn dư thừa khả năng đưa cô từ địa ngục đến tới đỉnh thiên đường.
"Cảnh Hàn..." Kết thúc cao trào Hoắc Duật Hy vẫn còn nồng nàn dư vị, áp mặt lên ngực của hắn mềm mại gọi tên.
Tư Cảnh Hàn lưu luyến ôm cô một lúc rồi ngồi dậy, lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn ở đầu giường lau qua rồi tìm khăn lông quấn ngang hông.
Nhìn hắn muốn rời giường Hoắc Duật Hy lập tức phản ứng, từ phía sau ôm lấy hắn, nũng nịu: "Cảnh Hàn, người ta còn muốn..."
Cô y hệt một tiểu hồ ly, đã cướp được chồng người khác còn không cho người ta về với vợ con.
Lúc này tâm trạng Tư Cảnh Hàn vô cùng thoải mái, chẳng keo kiệt tí nào hôn lên môi của cô, an ủi: "Nằm đây đừng chạy lung tung, tôi qua phòng xem Đại Bạch một lát."
Đúng vậy, hắn ăn được món hời rồi cũng nên nhớ về con trai.
Hoắc Duật Hy nghe đến Đại Bạch không thể không để hắn đi, trước khi buông ra đành nói: "Em biết rồi."
Cô hiểu chuyện khiến Tư Cảnh Hàn cực kỳ hài lòng, lần nữa thưởng cho cô một nụ hôn, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng ngủ lớn nhất biệt là nơi Đại Bạch ngủ, khi hắn đẩy cửa đi vào thì trùng hợp thân hình béo lùn của Đại Bạch cũng là đà đứng ngay cửa.
Nhưng nỗi sợ tâm lý đó của cô không được Tư Cảnh Hàn thấu hiểu, khi hắn phát hiện chiếc quần con của cô chỉ có vẻ kín đáo bên ngoài, còn thật chất ở nơi cần che chắn nhất lại chẳng có lớp vải nào bảo vệ. Hắn chẳng cần sát sinh chiếc quần con này của cô nữa mà trực tiếp bắt cô an vị tìm chỗ ngồi thích hợp ở giữa người mình, bàn tay to lớn thoáng dùng sức một cái đã ép được rơi vào địa ngục.
"Ưm..." Hoắc Duật Hy toàn thân run rẩy, vất vả đón nhận thứ hùng vĩ do chính mình tạo ra. Cô thừa nhận bản thân chỉ có sức gây họa mà không có bản lĩnh gánh hậu quả, nếu Tư Cảnh Hàn cứ ép cô chịu trách nhiệm, sớm muộn gì cũng có án mạng trên giường.
Vì cô kêu khóc ngã vào người mình bắt đền nên Tư Cảnh Hàn cũng bối rối theo.
"Lại khóc cái gì, ban đầu là ai gây sự?"
"Hư hư hư..." Hoắc Duật Hy úp mặt ở bên cổ của hắn kêu the thé, không hiểu vì sao nghe hắn hỏi thì càng tủi thân hơn, cảm giác như bên dưới đang bị ai đó xé làm hai.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, tôi còn chưa trêu chọc gì em." Cô vẫn khóc làm tâm tư của hắn thêm muộn phiền. "Thế mà còn bảo sang giúp tôi..." Rốt cuộc vừa chạm đến cô đã khóc như đòi mạng hắn, hỏi hắn lần sau còn dám đồng ý cho cô sang?
"Anh không thương em, vừa rồi người ta còn chưa chuẩn bị xong." Hoắc Duật Hy vừa đau, vừa xấu hổ chuyển sang nổi cáu, trách hắn.
Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười, bẹo má của cô kéo xuống, khi dễ nhếch mày: "Với dáng vẻ quên bài của em thì có khi đến sáng cũng chưa chuẩn bị xong."
"Anh... a đau quá, sao anh lại động đậy chứ?!" Đau quá khiến Hoắc Duật Hy quên mất phải giả vờ ngoan ngoãn, gầm gừ với hắn.
Có trời biết trên đời này hẳn rằng chỉ có Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch mới thấy vẻ mặt này của Hoắc Duật Hy là đáng yêu, nếu không phải vì chính sở thích của mình Tư Cảnh Hàn cũng nghĩ bản thân đã tắt hứng từ lâu với sự đanh đá này của cô.
Còn may, ông trời vẫn thương tiếc cho Hoắc Duật Hy, trên đời vẫn có được một Tư Cảnh Hàn ăn nổi cô.
Dịu dàng hôn lên má của cô, hắn khẽ dỗ dành: "Được nháo, đều do em quyết định, tôi không nhúng tay nữa."
Hoắc Duật Hy biết hắn có ý dỗ mình, cũng ngoan ngoãn hơn, nói: "Anh không được động đậy đâu đấy."
"Ừ."
Được khẳng định, Hoắc Duật Hy yên tâm hơn, cố cắn răng thử chuyển động.
Tư Cảnh Hàn nhìn cái đuôi thỏ của cô khẽ lắc lư, ánh mắt nhanh chóng tối lại. Theo bản năng thích thứ gì liền nâng tay chạm vào nó.
Bị nắm đuôi Hoắc Duật Hy càng thêm xấu hổ, hai tay vịn trên vai của Tư Cảnh Hàn hơi xiết lại.
Ban đầu người đàn ông còn từ tốn chơi đùa với cái đuôi, nhưng sau đó nguyên thủy của bản tính khiến hắn muốn được nhiều thứ hơn, một bàn tay từ cái đuôi mềm nắm nhẹ lấy mông của Hoắc Duật Hy.
Bấy giờ thì hắn không từ tốn nữa, phản bội lời hứa, ép cô chuyện động theo tiếp tấu của mình.
Nếu không phải vì đã thích ứng được có lẽ Hoắc Duật Hy đã chết đi sống lại.
Tư Cảnh Hàn cũng nhìn ra cô đã tiếp nhận được mình nên tăng tốc chạy nước rút, không cho cô nửa giây lơ là.
Hoắc Duật Hy từng nhận xét hắn là người tình lý tưởng, đến giờ lời này vẫn còn hiệu lực. Tuy rằng ban đầu quả thực đau đớn, nhưng một khi hắn đã chủ động dỗ dành thì hoàn toàn dư thừa khả năng đưa cô từ địa ngục đến tới đỉnh thiên đường.
"Cảnh Hàn..." Kết thúc cao trào Hoắc Duật Hy vẫn còn nồng nàn dư vị, áp mặt lên ngực của hắn mềm mại gọi tên.
Tư Cảnh Hàn lưu luyến ôm cô một lúc rồi ngồi dậy, lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn ở đầu giường lau qua rồi tìm khăn lông quấn ngang hông.
Nhìn hắn muốn rời giường Hoắc Duật Hy lập tức phản ứng, từ phía sau ôm lấy hắn, nũng nịu: "Cảnh Hàn, người ta còn muốn..."
Cô y hệt một tiểu hồ ly, đã cướp được chồng người khác còn không cho người ta về với vợ con.
Lúc này tâm trạng Tư Cảnh Hàn vô cùng thoải mái, chẳng keo kiệt tí nào hôn lên môi của cô, an ủi: "Nằm đây đừng chạy lung tung, tôi qua phòng xem Đại Bạch một lát."
Đúng vậy, hắn ăn được món hời rồi cũng nên nhớ về con trai.
Hoắc Duật Hy nghe đến Đại Bạch không thể không để hắn đi, trước khi buông ra đành nói: "Em biết rồi."
Cô hiểu chuyện khiến Tư Cảnh Hàn cực kỳ hài lòng, lần nữa thưởng cho cô một nụ hôn, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng ngủ lớn nhất biệt là nơi Đại Bạch ngủ, khi hắn đẩy cửa đi vào thì trùng hợp thân hình béo lùn của Đại Bạch cũng là đà đứng ngay cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.