Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 437: Chương 139.2

Niếp Niếp

17/11/2019

Tề Thiếu Khanh không trị được cô, Tư Cảnh Hàn lại đột nhiên biệt vô âm tín kể từ ngày thứ hai sau khi họp báo diễn ra, lúc này câu chuyện còn chưa biến tấu đến mức người người nhà nhà háo hức chờ xem, kết quả khi sự việc rộ lên Tư Cảnh Hàn cũng không còn ở trong thành phố. Mặc nhiên Hoàng Tịch Liên muốn chỉnh Tề Thiếu Khanh thì chỉnh theo thế ấy, hứng thú vô vàn.

Nhưng bên trong câu chuyện tưởng chừng rất thú vị lại xảy ra biến cố kinh người.

Sau buổi họp báo, Hoắc Duật Hy đứng ngồi không yên, từ biệt thự quyết định tìm đến chỗ của Tư Cảnh Hàn.

Trong tâm thế vừa tức giận vừa buồn cười cô xông thẳng và Tư thị để tìm người đàn ông đã công khai bêu riếu cô trước đại chúng, hơn nữa hai người đã giận dỗi nhau mấy hôm rồi, Đại Bạch còn nhỏ không thể suốt ngày cứ thấy ba mẹ hết giận lại hờn, thôi thì cô chịu thua thêm lần nữa, đi vuốt ve tâm hồn của hắn, chờ đến khi tu thành chính quả, như đã nói trước kia sẽ từng ngày, từng ngày tính sổ với hắn.

Nếu không với tính cách trọng sĩ diện của hắn, có chờ đến chết cô cũng không đợi được hắn đến tìm mình trước nữa là.

Lùi một bước, biến rộng trời cao - cô tự nhủ với lòng mình như thế rồi dùng hết tất cả bao dung bình sinh còn dư thừa lại cầm theo túi cơm trưa bước chân vào đại sảnh tòa nhà cao nhất thành phố K.

Lần này cô không bị thư kí cản lại nữa bởi họ ra nhận ra hoa và bánh được gửi đến cho Tư Cảnh Hàn thường xuyên chính là của Hoắc Duật Hy này đây. Tuy rằng hiện tại hắn đang giận dỗi, và cô cũng không gửi đồ đến nữa nhưng ban thư kí vẫn dè chừng không dám manh động, sợ chọc không đúng người.

Phải nói là rất hiên ngang đi vào thang máy chuyên dụng, Hoắc Duật Hy không suy nghĩ trực tiếp ấn lên tòa cao nhất.

Thuận lợi đến như vậy Hoắc Duật Hy càng tự tin hôm nay gặp được Tư Cảnh Hàn sẽ rất thuận lợi để làm hòa. Cho nên lúc đứng trước cửa phòng làm việc của hắn cô cũng chẳng thèm gõ, cứ trực tiếp đẩy cửa đi vào để rồi bắt gặp một cảnh tượng khiến cô chết đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích cũng chẳng thể nói gì.

Bên cạnh cửa sổ sát mặt đất, đôi nam nữa đang ôm nhau thật chặt nghe tiếng bước chân mới giật mình cùng nhau quay lại nhìn về phía bên này chỗ Hoắc Duật Hy đứng như trời trồng trừng to đôi mắt.



Cô gái đang ôm lấy Tư Cảnh Hàn khi thấy cô không quá e ngại, áp má trên ngực hắn nhìn cô một cách thản nhiên mặc kệ thân thể hắn vì sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Duật Hy mà trở nên cứng nhắc.

Thế nào là tạm bợ? Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới hiểu được.

Tạm bợ cũng như một sự giả dối cố tìm cách che giấu cái chân thực. Mà đã là tạm bợ thì bao giờ cũng dễ vỡ tan.

Một mối quan hệ tạm sẽ mong manh như thế đó, chỉ cần một chút tác động vẫn sẽ rách ra.

Cô và Tư Cảnh Hàn thời gian qua chính là như thế, dùng sự ngọt ngào tạm bợ để che lấp sự thật giữa hai người là một vực thẩm không ai dám chủ động bước qua. Trong vực thẩm ấy chứa toàn bi thương, đau khổ, tuyệt vọng và cả khúc mắc trong quá khứ giữa cô và hắn. Nếu không có một lời dứt khoát thì e rằng cả đời này hai người sẽ mãi giậm chân tại chỗ. Lấp lửng ở giữa ranh giới tạm bợ, bề ngoài cứ ngỡ đã quên, cùng nhau bỏ lại quá khứ phía sau lưng, nhưng thật ra trong thâm tâm mỗi người một cách nhớ, mỗi người một cách gặm nhấm tàn tích còn sót lại.

Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy chưa từng thật sự nghiêm túc đối mặt với nhau, chưa từng rõ ràng phân trần quá khứ, cho nên giữa hai người hoàn toàn không có thứ gì gọi là khẳng định chắc chắn.

Không có khẳng định chắc chắn, lòng tin cũng thế thiếu cơ sở vin vào, không chỗ dựa và... dễ lung lay.

Nghi ngờ, là khởi nguồn của đổ vỡ.

Cũng giống Hoắc Duật Hy lúc này vậy, sau một giây đứng hình cô lập tức xông đến, phản ứng như một con chim đại bàng lao đầu vùn vụt vào con mồi.

Tư Cảnh Hàn đọc được hận ý trong ánh mắt của cô, lập tức kéo cô gái trong lòng ra phía sau lưng.

Âm thanh tát tai lảnh lót nghiêm trọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Tư Cảnh Hàn, tại sao anh đối xử với em như vậy hả?!"



Sau cùng cô gần như rống lên, oán khí ngút trời.

Cô gái phía sau Tư Cảnh Hàn phản ứng nhanh hơn, lách ra phía trước, cũng cau mày, gắt: "Người phụ nữ không biết lý lẽ này, cô..."

"Ly Ninh, em ra ngoài trước đi." Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lên tiếng cắt ngang lời của cô gái, hắn nói đến nỗi không nghe ra cảm xúc gì.

"Anh Cảnh Hàn, cô ta rõ ràng..." Cô gái nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy biểu cảm của hắn lúc này lạnh ngắt thế nên không nói thêm nữa, nghe lời hậm hực đi ra ngoài.

Nhưng trước khi đi cô không quên liếc nhìn Hoắc Duật Hy, trong mắt nổi lên sự chán ghét được hình thành từ rất lâu.

"Cộp cộp cộp."

"Rầm!"

Tiếng dập cửa thật mạnh đã lấp hoàn toàn âm thanh giẫm gót giày đầy bực dọc của cô gái, và đây cũng là lúc Hoắc Duật Hy buộc tội Tư Cảnh Hàn.

"Thì ra đó là Ly Ninh của anh sao, cái người đã khiến anh mất công ra tận sân bay để đón, còn đuổi tôi khỏi biệt thự của anh, quả nhiên là xinh đẹp không tầm thường chút nào mà..."

Mỗi một câu Hoắc Duật Hy thốt ra đều là mai mỉa, thể nhưng Tư Cảnh Hàn không nói gì chỉ đưa tay sờ lên mặt, vị trí bị tát đang rát bỏng có lẽ đã in rõ năm dấu tay trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook