Chương 448: Chương 141.2
Niếp Niếp
16/12/2019
Quay lại chỗ Đại Bạch, nhóc con rất nghe lời Hoắc Duật Hy, lập tức tay xách nách mang mấy cái vali mini của mình cùng với hai con chó sang chỗ của Tề Thiếu Khanh gõ cửa phòng.
"Cốc cốc cốc."
Không có ai phản hồi.
Đại Bạch gõ tiếp.
Vẫn chưa có ai ra mở cửa.
Thằng bé bèn đặt mấy cái vali sang một bên rồi dùng toàn lực vừa đập vừa gọi.
"Ba Tề... Ba Tề ơi, Đại Bạch đây."
Lần này không mất bao lâu bên trong đã có người đi ra.
Đương nhiên là ba Tề mà Đại Bạch gọi từ nãy đến giờ.
Đại Bạch trông thấy anh cười càng rạng rỡ đẩy vali tới trước cửa, dễ thương bảo: "Đại Bạch ngủ cùng ba... ba Tề nhé."
Tề Thiếu Khanh ban đầu là sửng sốt, sau đó là bất đắc dĩ, giống như gặp một chuyện gì đó khó xử.
Đại Bạch quá lùn để nhìn thấy được sắc mặt của anh, hơn nữa thằng nhóc cũng chưa đủ trình độ để đọc sắc mặt của người lớn, kéo vali và hai con chó cưng xúm xít đi vào trong nhưng không quên bỏ lại một câu:
"Ba Tề đang... đang tắm hả?"
Thấy anh anh cởi trần cộng thêm việc thật lâu mới ra mở cửa nên Đại Bạch nghĩ thế, sau đó thằng bé cúi xuống nhặt một cái áo sơ mi lên. Gâu Đần lập tức gậm lấy chạy đi tìm sọt quần áo thay ra để vào đó.
Tề Thiếu Khanh đối với câu hỏi của Đại Bạch phải suy nghĩ mấy giây rồi mới từ khẽ một tiếng.
Đại Bạch không lạ lẫm với thiết kế của căn villa mà anh đang ở bởi nó y hệt với chỗ Tư Cảnh Hàn đã đặt, cứ thế nhắm đến phòng ngủ có cầu trượt xuống biển đi tới.
Thấy cảnh này anh giật mình vội sải bước dài đến kịp thời xách Đại Bạch lên.
Đại Bạch bị kéo lên không trung vẫn còn tiếp tục động tác đi, đạp loạn trên không mấy cái nữa mới ngoái cổ lại nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Làm sao vậy ba Tiểu Tề?"
Ách!
Tề Thiếu Khanh á khẩu trước cách gọi của Đại Bạch, nhưng vấn đề không nằm ở đây mà ở chỗ: "Tại sao Đại Bạch lại sang chỗ ba, mommy làm Đại Bạch giận?"
"Không có." Đại Bạch lập tức lắc đầu, còn lanh lợi kể: "Mommy và Tiểu Bạch còn phải hâm nóng tình... tình cảm, nên... nên Đại Bạch ở đó sẽ làm Tiểu Bạch ngại, hơn nữa Đại Bạch cũng muốn sang chỗ ba Tiểu Tề chơi, có được không ạ?"
Trên thực tế thì để Đại Bạch ngoan ngoãn qua đây Hoắc Duật Hy đã nói: Chỗ này là của ba Tề, Đại Bạch sang đó sẽ được ăn rất nhiều chuối và xoài miễn phí.
Thế là thằng bé lật đật đi ngay.
Tuy nhiên vẻ mặt dạ vâng của Đại Bạch cũng có sức sát thương cực mạnh đối với tâm lý của người khác, Tề Thiếu Khanh không ngại lệ, đặt thằng bé trên tay ôm trong ngực rồi xách mấy cái vali con con của nó để vào một góc chứ không cất vào phòng ngủ.
Đại Bạch cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhìn giáo dác tìm kiếm chuối và xoài mà Hoắc Duật Hy nói.
Nhưng cũng vì vẻ mặt tìm kiếm của thằng bé mà sắc mặt của Tề Thiếu Khanh biến chuyển, hỏi khẽ: "Đại Bạch muốn tìm gì sao?"
"Không ạ." Thằng bé chối ngay. Mommy đã dặn sang đây không được hám ăn.
Bởi vì Đại Bạch không chịu nhận nên Tề Thiếu Khanh càng bồn chồn, khẽ đánh mắt về phía phòng ngủ lại nhìn cục bột trong tay, nảy ra một ý: "Đại Bạch ra ngoài ngắm biển nhé, ba vào trong đem trái cây ra ngay."
Quả nhiên trúng ngây tim đen nên Đại Bạch gật đầu như giã tỏi muốn trèo xuống, nhưng ngay lúc này ánh mắt sáng quắc của nhóc con lại vô tình nhìn thấy một đóm đỏ trên xương quai xanh của Tề Thiếu Khanh, liền táo ngố hỏi: "Ở đây cũng có muỗi bự nữa hả ba Tiểu Tề?"
Cảm nhận được tay Đại Bạch đang sờ lên một vị trí nóng hổi khi nảy Tề Thiếu Khanh thoáng sửng sốt, chưa hiểu "muỗi bự" của Đại Bạch là ý gì.
Nhóc con rất chu đáo giải thích rằng mỗi khi Tiểu Bạch và mommy bắt Nhị Bạch đều có muỗi bự đốt Tiểu Bạch.
Đại Bạch vừa dứt lời sắc mặt của Tề Thiếu Khanh lúc đỏ lúc trắng, hắng giọng mấy lần vẫn chưa biết mở miệng giải thích ra sao.
"Nhưng Tiểu Bạch nói bình thường không bắt Nhị Bạch cũng sẽ có muỗi bự, tội nghiệp ba Tiểu Tề, bị muỗi đốt chắc đau lắm, để Đại Bạch thổi cho nhé."
Nói rồi Đại Bạch lập tức phù phù thổi càng làm Tề Thiếu Khanh quan ngại hơn. Không nói nhiều nữa anh lập tức đem thằng bé và hai con chó cưng ra ngoài sảnh nơi khuất với phòng ngủ ngồi.
"Đại Bạch ngồi ở đây đừng đi đâu nhé, ba sẽ ra ngay."
"Vâng ạ." Đại Bạch vừa lúc lắc chân, vừa gật đầu.
Về khoảng này Tề Thiếu Khanh rất yên tâm thằng bé, nhanh chóng rảo bước vào trong.
Đại Bạch dang chân nằm hình chữ đại trên ghế dài, ngắm ánh nắng sóng sánh trên mặt nước xanh đợi ăn trái cây đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn trèo xuống, lần nữa đi vào trong tìm Tề Thiếu Khanh.
"Ba Tề, Đại Bạch muốn đi xi xi..." Thằng bé còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng một người lướt qua ở cửa chính của villa.
Tề Thiếu Khanh cũng giật mình vì sự xuất hiện của nhóc con, vội đóng cửa lại.
Thế nhưng Đại Bạch rất tinh mắt, chỉ lướt qua nhưng cũng đủ nhận ra người đó là ai, reo lên: "Chị xinh đẹp về rồi hả, sao lúc nãy ba Tiểu Tề không nói chị ấy ra chơi với Đại Bạch?"
Chưa bao giờ Tề Thiếu Khanh thấy Đại Bạch lợi hại như vậy, anh phải cố gắng lắm mới tỏ ra tự nhiên mà nói: "Không phải, chị ấy chỉ ghé ngang lấy đồ thôi. Không chơi cùng Đại Bạch được."
"Vậy ư." Đại Bạch sờ sờ đầu tròn, có chút tiếc nuối.
Tề Thiếu Khanh không cho thằng bé nghĩ ngợi quá nhiều lập tức đem nó đi lấy trái cây.
Chỉ là Đại Bạch không còn là một đứa trẻ ba tuổi suy nghĩ ngây thơ như lần đầu anh gặp nhóc nữa, bây giờ nhóc đã bốn tuổi, cảm quan và nhận thức đã nhuốm đầy sắc màu, suy nghĩ cũng cần trở nên logic và sâu chuỗi hơn, thậm chí từ chuyện người này có thể giả dụ lên người khác.
Giống như bây giờ, đang nằm ngắm cảnh với anh nhóc lại bất giác hỏi một câu: "Khi nào ba Tiểu Tề sẽ cùng chị xinh đẹp bắt Đại Tề Tề, Nhị Tề Tế như Tiểu Bạch và mommy vậy? Đại Bạch mong chờ lắm."
"Cốc cốc cốc."
Không có ai phản hồi.
Đại Bạch gõ tiếp.
Vẫn chưa có ai ra mở cửa.
Thằng bé bèn đặt mấy cái vali sang một bên rồi dùng toàn lực vừa đập vừa gọi.
"Ba Tề... Ba Tề ơi, Đại Bạch đây."
Lần này không mất bao lâu bên trong đã có người đi ra.
Đương nhiên là ba Tề mà Đại Bạch gọi từ nãy đến giờ.
Đại Bạch trông thấy anh cười càng rạng rỡ đẩy vali tới trước cửa, dễ thương bảo: "Đại Bạch ngủ cùng ba... ba Tề nhé."
Tề Thiếu Khanh ban đầu là sửng sốt, sau đó là bất đắc dĩ, giống như gặp một chuyện gì đó khó xử.
Đại Bạch quá lùn để nhìn thấy được sắc mặt của anh, hơn nữa thằng nhóc cũng chưa đủ trình độ để đọc sắc mặt của người lớn, kéo vali và hai con chó cưng xúm xít đi vào trong nhưng không quên bỏ lại một câu:
"Ba Tề đang... đang tắm hả?"
Thấy anh anh cởi trần cộng thêm việc thật lâu mới ra mở cửa nên Đại Bạch nghĩ thế, sau đó thằng bé cúi xuống nhặt một cái áo sơ mi lên. Gâu Đần lập tức gậm lấy chạy đi tìm sọt quần áo thay ra để vào đó.
Tề Thiếu Khanh đối với câu hỏi của Đại Bạch phải suy nghĩ mấy giây rồi mới từ khẽ một tiếng.
Đại Bạch không lạ lẫm với thiết kế của căn villa mà anh đang ở bởi nó y hệt với chỗ Tư Cảnh Hàn đã đặt, cứ thế nhắm đến phòng ngủ có cầu trượt xuống biển đi tới.
Thấy cảnh này anh giật mình vội sải bước dài đến kịp thời xách Đại Bạch lên.
Đại Bạch bị kéo lên không trung vẫn còn tiếp tục động tác đi, đạp loạn trên không mấy cái nữa mới ngoái cổ lại nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Làm sao vậy ba Tiểu Tề?"
Ách!
Tề Thiếu Khanh á khẩu trước cách gọi của Đại Bạch, nhưng vấn đề không nằm ở đây mà ở chỗ: "Tại sao Đại Bạch lại sang chỗ ba, mommy làm Đại Bạch giận?"
"Không có." Đại Bạch lập tức lắc đầu, còn lanh lợi kể: "Mommy và Tiểu Bạch còn phải hâm nóng tình... tình cảm, nên... nên Đại Bạch ở đó sẽ làm Tiểu Bạch ngại, hơn nữa Đại Bạch cũng muốn sang chỗ ba Tiểu Tề chơi, có được không ạ?"
Trên thực tế thì để Đại Bạch ngoan ngoãn qua đây Hoắc Duật Hy đã nói: Chỗ này là của ba Tề, Đại Bạch sang đó sẽ được ăn rất nhiều chuối và xoài miễn phí.
Thế là thằng bé lật đật đi ngay.
Tuy nhiên vẻ mặt dạ vâng của Đại Bạch cũng có sức sát thương cực mạnh đối với tâm lý của người khác, Tề Thiếu Khanh không ngại lệ, đặt thằng bé trên tay ôm trong ngực rồi xách mấy cái vali con con của nó để vào một góc chứ không cất vào phòng ngủ.
Đại Bạch cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhìn giáo dác tìm kiếm chuối và xoài mà Hoắc Duật Hy nói.
Nhưng cũng vì vẻ mặt tìm kiếm của thằng bé mà sắc mặt của Tề Thiếu Khanh biến chuyển, hỏi khẽ: "Đại Bạch muốn tìm gì sao?"
"Không ạ." Thằng bé chối ngay. Mommy đã dặn sang đây không được hám ăn.
Bởi vì Đại Bạch không chịu nhận nên Tề Thiếu Khanh càng bồn chồn, khẽ đánh mắt về phía phòng ngủ lại nhìn cục bột trong tay, nảy ra một ý: "Đại Bạch ra ngoài ngắm biển nhé, ba vào trong đem trái cây ra ngay."
Quả nhiên trúng ngây tim đen nên Đại Bạch gật đầu như giã tỏi muốn trèo xuống, nhưng ngay lúc này ánh mắt sáng quắc của nhóc con lại vô tình nhìn thấy một đóm đỏ trên xương quai xanh của Tề Thiếu Khanh, liền táo ngố hỏi: "Ở đây cũng có muỗi bự nữa hả ba Tiểu Tề?"
Cảm nhận được tay Đại Bạch đang sờ lên một vị trí nóng hổi khi nảy Tề Thiếu Khanh thoáng sửng sốt, chưa hiểu "muỗi bự" của Đại Bạch là ý gì.
Nhóc con rất chu đáo giải thích rằng mỗi khi Tiểu Bạch và mommy bắt Nhị Bạch đều có muỗi bự đốt Tiểu Bạch.
Đại Bạch vừa dứt lời sắc mặt của Tề Thiếu Khanh lúc đỏ lúc trắng, hắng giọng mấy lần vẫn chưa biết mở miệng giải thích ra sao.
"Nhưng Tiểu Bạch nói bình thường không bắt Nhị Bạch cũng sẽ có muỗi bự, tội nghiệp ba Tiểu Tề, bị muỗi đốt chắc đau lắm, để Đại Bạch thổi cho nhé."
Nói rồi Đại Bạch lập tức phù phù thổi càng làm Tề Thiếu Khanh quan ngại hơn. Không nói nhiều nữa anh lập tức đem thằng bé và hai con chó cưng ra ngoài sảnh nơi khuất với phòng ngủ ngồi.
"Đại Bạch ngồi ở đây đừng đi đâu nhé, ba sẽ ra ngay."
"Vâng ạ." Đại Bạch vừa lúc lắc chân, vừa gật đầu.
Về khoảng này Tề Thiếu Khanh rất yên tâm thằng bé, nhanh chóng rảo bước vào trong.
Đại Bạch dang chân nằm hình chữ đại trên ghế dài, ngắm ánh nắng sóng sánh trên mặt nước xanh đợi ăn trái cây đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn trèo xuống, lần nữa đi vào trong tìm Tề Thiếu Khanh.
"Ba Tề, Đại Bạch muốn đi xi xi..." Thằng bé còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng một người lướt qua ở cửa chính của villa.
Tề Thiếu Khanh cũng giật mình vì sự xuất hiện của nhóc con, vội đóng cửa lại.
Thế nhưng Đại Bạch rất tinh mắt, chỉ lướt qua nhưng cũng đủ nhận ra người đó là ai, reo lên: "Chị xinh đẹp về rồi hả, sao lúc nãy ba Tiểu Tề không nói chị ấy ra chơi với Đại Bạch?"
Chưa bao giờ Tề Thiếu Khanh thấy Đại Bạch lợi hại như vậy, anh phải cố gắng lắm mới tỏ ra tự nhiên mà nói: "Không phải, chị ấy chỉ ghé ngang lấy đồ thôi. Không chơi cùng Đại Bạch được."
"Vậy ư." Đại Bạch sờ sờ đầu tròn, có chút tiếc nuối.
Tề Thiếu Khanh không cho thằng bé nghĩ ngợi quá nhiều lập tức đem nó đi lấy trái cây.
Chỉ là Đại Bạch không còn là một đứa trẻ ba tuổi suy nghĩ ngây thơ như lần đầu anh gặp nhóc nữa, bây giờ nhóc đã bốn tuổi, cảm quan và nhận thức đã nhuốm đầy sắc màu, suy nghĩ cũng cần trở nên logic và sâu chuỗi hơn, thậm chí từ chuyện người này có thể giả dụ lên người khác.
Giống như bây giờ, đang nằm ngắm cảnh với anh nhóc lại bất giác hỏi một câu: "Khi nào ba Tiểu Tề sẽ cùng chị xinh đẹp bắt Đại Tề Tề, Nhị Tề Tế như Tiểu Bạch và mommy vậy? Đại Bạch mong chờ lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.