Chương 474: Chương 145.5
Niếp Niếp
11/01/2020
Ơ? Đại Bạch sờ sờ đầu, sao lại nói như chuyện gì ở nhà nhóc cũng đem đi nói được hết vậy?
"Mặc kệ, em là vậy đó, ai thích nói cứ nói, cười cứ cười, miễn biết anh là của em mà biết điều tránh xa là được rồi."
"Hoắc Duật Hy..." Tư Cảnh Hàn đưa tay bẹo má cô xuống, nói không nên lời, nhưng phải thừa nhận rằng hắn rất thích sự cuồng nhiệt của cô đối với mình.
Hắn nghĩ nghĩ rồi xách Đại Bạch thả xuống sàn, dặn: "Đại Bạch dẫn bọn Nhị Bạch xuống tầng dưới vệ sinh buổi sáng đi. Một lát ba và mommy sẽ xuống sau."
"Ơ..." Đại Bạch ngồi dưới đất nhìn hai người lớn trên giường, ngẩn tò te.
"Ngoan nào, một lát bữa sáng ba dặn đầu bếp chiên trứng cho."
"Vâng ạ." Đại Bạch không hiểu chuyện gì nhưng vì trứng chiên cũng đứng lên, dẫn hai con chó cưng lật đật đi ra ngoài.
Thằng bé vừa đi khuất hai người lớn không biết xấu hổ liền bắt đầu âu yếm nhau.
"Đừng khóc nữa, sáng nay muốn ăn gì tôi nấu cho em, chịu không?" Lời trước kia hứa chỉ nấu cho con ăn đã trở thành gió thoảng mây bay khi hắn có thể lấy được mẹ nó.
"Không cần đâu, em chỉ muốn anh ôm em thế này thôi."
"Được, chỉ cần đừng khóc nữa, ôm bao lâu cũng không sao."
___________
Lúc đoàn người Tề Thiếu Khanh tụ họp với nhau ở bãi biển đã là tám giờ.
Hoắc Duật Hy đang chân ngắn chân dài đuổi theo phía sau Tư Cảnh Hàn, gọi: "Tư Cảnh Hàn, anh đừng giả vờ được nữa không, muốn quan tâm em thì cứ quan tâm đi, cũng không ai cười đâu."
Tư Cảnh Hàn nhắm mắt làm ngơ, thanh cao giống như hắn không có vậy, nhưng sau sự kiện tối qua ai chẳng biết đích thị là hắn giả vờ giống như Hoắc Duật Hy nói thật.
Theo bình luận mới nhất của Tề Thiếu Khanh thì hắn không chịu là đầu hàng là vì sợ Hoắc Duật Hy cậy thế hắn cưng chiều mà ép hắn về Hoắc gia. Chuyện của Hoắc gia thế nào hắn vẫn còn chút ít canh cánh, cần thêm thời gian suy nghĩ nên tạm thời hắn muốn tránh né.
Ai cũng cho rằng giả thuyết này là hợp lý nhất, vì thế không còn lo lắng cho chuyện của Hoắc Duật Hy nữa, hạnh phúc của cô đang tới rất gần rồi.
"Gâu gâu."
Có tiếng chó sủa, Đại Bạch từ xa xa dắt theo hai con chó cưng đi tới, trên cổ mỗi con có treo nửa nải chuối. Thằng bé nhìn vào đám đông những người lớn một lượt, cuối cùng đi băng băng đến chỗ của Hoàng Tịch Liên, cười ngọt ngào: "Chị xinh đẹp, ăn chuối nhé?"
Hoàng Tịch Liên nhìn Đại Bạch, rồi bần thần, nhắc đến chuối cô lại bất giác thấy xấu hổ nghĩ đến tối qua, bối rối vô cùng.
"Đại Bạch." Tề Thiếu Khanh lúc này vừa vặn xách Đại Bạch cùng những quả chuối lên, mỉm cười: "Chị xinh đẹp đã ăn nhiều chuối lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu. Đại Bạch tự ăn được rồi."
"Ơ, thật sao?" Đại Bạch thất vọng nhìn sang Hoàng Tịch Liên, cô bất đắc dĩ không biết nói gì hơn, có chút tức giận đối với Tề Thiếu Khanh.
Anh vẫn xem như không, ôm thằng bé đi đến chỗ của Tư Cảnh Hàn trả cho hắn, tiện thể nói: "Con trai thì tôi thương thật đấy, nhưng mà cha con các người không nên cái gì cũng giành của tôi chứ?"
"Anh có thể sinh vài đứa để tranh ngược lại mà, bằng không thì tôi cũng hết cách." Tư Cảnh Hàn vừa bênh vực con trai vừa thách thức Tề Thiếu Khanh.
"Đừng khích tôi, tự tôi biết lo liệu."
"Tề gia, đừng nói trước, không ai là đấng toàn năng khi đứng trước tình yêu đâu, huống hồ gì người anh muốn sinh cùng chưa chắc đã muốn sinh cho anh, càng đau hơn khi cô ấy không phải tuýt người để cho anh lo liệu." Tư Cảnh Hàn để con trai ngồi xuống ghế dài, vừa nói vừa bôi kem chống nắng cho thằng bé.
"Tôi nghĩ miếng này sẽ rất chua cho anh đấy, tôi với mẹ Đại Bạch ít nhất còn có sự ràng buộc, nhưng người kia với anh thì hoàn toàn không, cô ấy lại có suy nghĩ độc lập. Tình yêu cũng giống như một món ăn, biết đâu cô ấy chỉ muốn nếm thử, chứ không nhất thiết phải ăn cho kỳ được. Đến lúc đó..." Nói đến đây Tư Cảnh Hàn cố tình kéo dài thanh điệu, trêu chọc cho tâm tình người khác ngứa ngáy.
Tề Thiếu Khanh nhìn hắn đắc ý như vậy cũng không hoang mang: "Nếu còn đợi cậu nhắc nhở thì ngày xưa tôi đã không phải Tề ca ca của các người rồi, nhóc con." Dứt lời anh đưa tay bẹo má Đại Bạch mà cũng như bẹo má của Tiểu Bao lúc nhỏ, nhắc nhở Tư Cảnh Hàn.
"Mặc kệ, em là vậy đó, ai thích nói cứ nói, cười cứ cười, miễn biết anh là của em mà biết điều tránh xa là được rồi."
"Hoắc Duật Hy..." Tư Cảnh Hàn đưa tay bẹo má cô xuống, nói không nên lời, nhưng phải thừa nhận rằng hắn rất thích sự cuồng nhiệt của cô đối với mình.
Hắn nghĩ nghĩ rồi xách Đại Bạch thả xuống sàn, dặn: "Đại Bạch dẫn bọn Nhị Bạch xuống tầng dưới vệ sinh buổi sáng đi. Một lát ba và mommy sẽ xuống sau."
"Ơ..." Đại Bạch ngồi dưới đất nhìn hai người lớn trên giường, ngẩn tò te.
"Ngoan nào, một lát bữa sáng ba dặn đầu bếp chiên trứng cho."
"Vâng ạ." Đại Bạch không hiểu chuyện gì nhưng vì trứng chiên cũng đứng lên, dẫn hai con chó cưng lật đật đi ra ngoài.
Thằng bé vừa đi khuất hai người lớn không biết xấu hổ liền bắt đầu âu yếm nhau.
"Đừng khóc nữa, sáng nay muốn ăn gì tôi nấu cho em, chịu không?" Lời trước kia hứa chỉ nấu cho con ăn đã trở thành gió thoảng mây bay khi hắn có thể lấy được mẹ nó.
"Không cần đâu, em chỉ muốn anh ôm em thế này thôi."
"Được, chỉ cần đừng khóc nữa, ôm bao lâu cũng không sao."
___________
Lúc đoàn người Tề Thiếu Khanh tụ họp với nhau ở bãi biển đã là tám giờ.
Hoắc Duật Hy đang chân ngắn chân dài đuổi theo phía sau Tư Cảnh Hàn, gọi: "Tư Cảnh Hàn, anh đừng giả vờ được nữa không, muốn quan tâm em thì cứ quan tâm đi, cũng không ai cười đâu."
Tư Cảnh Hàn nhắm mắt làm ngơ, thanh cao giống như hắn không có vậy, nhưng sau sự kiện tối qua ai chẳng biết đích thị là hắn giả vờ giống như Hoắc Duật Hy nói thật.
Theo bình luận mới nhất của Tề Thiếu Khanh thì hắn không chịu là đầu hàng là vì sợ Hoắc Duật Hy cậy thế hắn cưng chiều mà ép hắn về Hoắc gia. Chuyện của Hoắc gia thế nào hắn vẫn còn chút ít canh cánh, cần thêm thời gian suy nghĩ nên tạm thời hắn muốn tránh né.
Ai cũng cho rằng giả thuyết này là hợp lý nhất, vì thế không còn lo lắng cho chuyện của Hoắc Duật Hy nữa, hạnh phúc của cô đang tới rất gần rồi.
"Gâu gâu."
Có tiếng chó sủa, Đại Bạch từ xa xa dắt theo hai con chó cưng đi tới, trên cổ mỗi con có treo nửa nải chuối. Thằng bé nhìn vào đám đông những người lớn một lượt, cuối cùng đi băng băng đến chỗ của Hoàng Tịch Liên, cười ngọt ngào: "Chị xinh đẹp, ăn chuối nhé?"
Hoàng Tịch Liên nhìn Đại Bạch, rồi bần thần, nhắc đến chuối cô lại bất giác thấy xấu hổ nghĩ đến tối qua, bối rối vô cùng.
"Đại Bạch." Tề Thiếu Khanh lúc này vừa vặn xách Đại Bạch cùng những quả chuối lên, mỉm cười: "Chị xinh đẹp đã ăn nhiều chuối lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu. Đại Bạch tự ăn được rồi."
"Ơ, thật sao?" Đại Bạch thất vọng nhìn sang Hoàng Tịch Liên, cô bất đắc dĩ không biết nói gì hơn, có chút tức giận đối với Tề Thiếu Khanh.
Anh vẫn xem như không, ôm thằng bé đi đến chỗ của Tư Cảnh Hàn trả cho hắn, tiện thể nói: "Con trai thì tôi thương thật đấy, nhưng mà cha con các người không nên cái gì cũng giành của tôi chứ?"
"Anh có thể sinh vài đứa để tranh ngược lại mà, bằng không thì tôi cũng hết cách." Tư Cảnh Hàn vừa bênh vực con trai vừa thách thức Tề Thiếu Khanh.
"Đừng khích tôi, tự tôi biết lo liệu."
"Tề gia, đừng nói trước, không ai là đấng toàn năng khi đứng trước tình yêu đâu, huống hồ gì người anh muốn sinh cùng chưa chắc đã muốn sinh cho anh, càng đau hơn khi cô ấy không phải tuýt người để cho anh lo liệu." Tư Cảnh Hàn để con trai ngồi xuống ghế dài, vừa nói vừa bôi kem chống nắng cho thằng bé.
"Tôi nghĩ miếng này sẽ rất chua cho anh đấy, tôi với mẹ Đại Bạch ít nhất còn có sự ràng buộc, nhưng người kia với anh thì hoàn toàn không, cô ấy lại có suy nghĩ độc lập. Tình yêu cũng giống như một món ăn, biết đâu cô ấy chỉ muốn nếm thử, chứ không nhất thiết phải ăn cho kỳ được. Đến lúc đó..." Nói đến đây Tư Cảnh Hàn cố tình kéo dài thanh điệu, trêu chọc cho tâm tình người khác ngứa ngáy.
Tề Thiếu Khanh nhìn hắn đắc ý như vậy cũng không hoang mang: "Nếu còn đợi cậu nhắc nhở thì ngày xưa tôi đã không phải Tề ca ca của các người rồi, nhóc con." Dứt lời anh đưa tay bẹo má Đại Bạch mà cũng như bẹo má của Tiểu Bao lúc nhỏ, nhắc nhở Tư Cảnh Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.