Chương 475: Chương 145.6
Niếp Niếp
13/01/2020
Khi mọi người xuống biển Đại Bạch và ba nó vẫn
còn trong chùm ô. Hỏi Hoắc Duật Hy chồng con thế nào còn chưa xuống cô
chỉ đành bất lực nhún vai: "Xịt khoáng, dưỡng ẩm, kem chống nắng, không
dùng xong thì không ra đây đâu."
Mấy cái vali của Đại Bạch cũng toàn để mấy thứ tránh nắng, dưỡng da đó thôi, theo lý thuyết thì nó rất sợ đen, đen rồi sẽ xấu và xấu thì không làm tiểu bạch kiểm được nữa. Còn trên thực tế là do di truyền, cha nào con nấy.
"Tư tổng thật khác với mình tưởng tượng đó, không ngờ anh ấy cũng có mặt này." Mộc Tích không khỏi cảm thán.
"Ha, còn có nhiều mặt bất ngờ hơn nữa kia, cậu nếu biết được chắc chắn sẽ rất đồng cảm với mình." Hoắc Duật Hy nghiêng đầu dựa vào vai bạn thân, ngó vào chụm ô có cha con Đại Bạch, thở dài.
"Ơ, nhưng mà Tống Ly Ninh đâu nhỉ? Từ giữa buổi tiệc tối qua cô ấy đột nhiên không thấy cô ấy nữa." Hoắc Duật Hy chực nhớ ra cái "bóng đèn" bất đắc dĩ kia.
"Sáng nay cô ấy đã bay về nước rồi. Không còn ai ghen hộ anh trai với cậu đâu, yên tâm."
"Về nước? Sao lại đột ngột vậy?"
Mộc Tích làm sao hiểu được, nghĩ đến chuyện tối qua lại nói: "Cậu nhớ chuyện hôm qua quần áo mình bị rượu đổ vào Mạc Doanh đưa mình đến villa của cô ấy thay nhờ không, khi thấy mình trong phòng biểu cảm của cô ấy thật sự rất quái đản. Đến sáng nay một câu không nói đã lên thủy phi cơ về đất liền rồi đặt vé về nước."
Hoắc Duật Hy tò mò hơn: "Rốt cuộc thì tối qua cô ấy quái đản thế nào, hả?"
"Thì là thế này..."
Tối qua.
Sau khi bị đổ rượu lên người, Mộc Tích cùng Mạc Doanh về villa để thay quần áo, vì để nhanh quay lại bữa tiệc nên giữa đường Mạc Doanh dẫn Mộc Tích rẽ vào villa của Tống Ly Ninh vì chỗ của cô ấy gần với nơi diễn ra bữa tiệc nhất.
Đến nơi, Tống Ly Ninh sau khi rời bữa tiệc vẫn chưa về villa, Mạc Doanh bèn gọi cho cô ấy một cuộc.
Bên kia không nhanh không chậm bắt máy: [Alo? Tôi nghe đây Mạc Doanh.]
"Ly Ninh, váy của Mộc Tích bị dính bẩn rồi tôi dẫn cô ấy vào phòng cô thay đồ một lát được không?"
[A ha, Mộc Tích ư? Đáng đời lắm.] Tống Ly Ninh nghe thế không khỏi cười nhạo.
Mạc Doanh mặc kệ cô ấy: "Vậy có chưa mượn phòng hay không đây tiểu thư?"
Tống Ly Ninh tuy cười vậy nhưng vẫn đồng ý ngay sau đó: [Được rồi, nếu cần thì lễ phục của tôi để trong tủ quần áo, hai người cứ tự nhiên.]
"Không cần đâu, tôi đã dặn phục vụ đem đồ qua rồi. Mật khẩu cửa là gì vậy?"
[...]
"À, được, cảm ơn." Lấy được mật khẩu cửa, Mạc Doanh cúp máy, dẫn Mộc Tích vào vào trong.
"Tôi xong ngay đây, cô ngồi đây chờ một chút nhé." Mộc Tích cầm bộ lễ phục sạch nói với Mạc Doanh.
Mạc Doanh giơ tay ra dấu ok, vậy mà cô ngồi được bao lâu thì Tống Ly Ninh đã từ ngoài cửa đi vào, khi thấy cô ngồi ở phòng khách cô ấy sững người một cách ngạc nhiên.
"Cô về nhanh vậy?" Mạc Doanh ban đầu không chú ý, bèn hỏi.
Lúc này Tống Ly Ninh mới thu lại vẻ mặt vừa rồi, cởi giày đế bằng ra, đi dép lê vào: "Ừ, cô mới tới sao?"
"Đúng vậy, lúc gọi cho cô chúng tôi đã đứng ở cửa rồi."
Hai từ "chúng tôi" của Mạc Doanh làm Tống Ly Ninh của lúc này ngờ ngợ, không cởi áo choàng bên ngoài ra ngay mà đi vào phòng ngủ của mình.
Mạc Doanh lúc này mới chú ý, ngoài bộ váy rất kín đáo hôm nay Tống Ly Ninh mặc thì đôi giày đế bằng của cô ấy lại càng lạ hơn, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô chưa nghĩ hiện ra.
So với suy nghĩ của Mạc Doanh thì lúc này Mộc Tích đang thời thay đồ bên trong thoáng giật mình khi có người đột ngột bước vào, nhưng khi nhìn thấy đó là Tống Ly Ninh cô mới thở hắc ra một hơi: "Làm tôi giật cả mình, cô về nhanh vậy?"
Ngược lại Tống Ly Ninh khi nhìn thấy cô chỉ mặc đồ lót đã phải đứng hình, quay phắt đi: "Cô không thể vào phòng thay đồ sao?"
Mộc Tích kéo lễ phục qua khỏi eo nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: "Đều là phụ nữ mà cô cũng ngại à? Hơn nữa lúc nãy tôi không nghĩ cô về nhanh như vậy."
Tống Ly Ninh bất lực phát tay: "Thôi đi, cô từ từ mà thay."
Nói xong cô ấy liền đi ra ngoài, Mạc Doanh ngoài phòng khách thấy cô ấy trở ra muốn nói gì đó nhưng Tống Ly Ninh còn chẳng buồn nhìn ai, một mạch thẳng lên tầng hai.
Mạc Doanh càng thấy lạ hơn nhưng lúc này Mộc Tích đã thay xong lễ phục, còn có người chờ ở buổi tiệc nên hai người cũng không nán lại, cứ thế rời đi.
Trở lại thực tại, Mộc Tích càng kể lại càng thấy lạ, hỏi Mạc Doanh cô ấy cũng bảo như thế, chỉ là chuyện này không quá quan trọng nên hết chuyện các cô không bàn sâu vào hơn.
Mấy cái vali của Đại Bạch cũng toàn để mấy thứ tránh nắng, dưỡng da đó thôi, theo lý thuyết thì nó rất sợ đen, đen rồi sẽ xấu và xấu thì không làm tiểu bạch kiểm được nữa. Còn trên thực tế là do di truyền, cha nào con nấy.
"Tư tổng thật khác với mình tưởng tượng đó, không ngờ anh ấy cũng có mặt này." Mộc Tích không khỏi cảm thán.
"Ha, còn có nhiều mặt bất ngờ hơn nữa kia, cậu nếu biết được chắc chắn sẽ rất đồng cảm với mình." Hoắc Duật Hy nghiêng đầu dựa vào vai bạn thân, ngó vào chụm ô có cha con Đại Bạch, thở dài.
"Ơ, nhưng mà Tống Ly Ninh đâu nhỉ? Từ giữa buổi tiệc tối qua cô ấy đột nhiên không thấy cô ấy nữa." Hoắc Duật Hy chực nhớ ra cái "bóng đèn" bất đắc dĩ kia.
"Sáng nay cô ấy đã bay về nước rồi. Không còn ai ghen hộ anh trai với cậu đâu, yên tâm."
"Về nước? Sao lại đột ngột vậy?"
Mộc Tích làm sao hiểu được, nghĩ đến chuyện tối qua lại nói: "Cậu nhớ chuyện hôm qua quần áo mình bị rượu đổ vào Mạc Doanh đưa mình đến villa của cô ấy thay nhờ không, khi thấy mình trong phòng biểu cảm của cô ấy thật sự rất quái đản. Đến sáng nay một câu không nói đã lên thủy phi cơ về đất liền rồi đặt vé về nước."
Hoắc Duật Hy tò mò hơn: "Rốt cuộc thì tối qua cô ấy quái đản thế nào, hả?"
"Thì là thế này..."
Tối qua.
Sau khi bị đổ rượu lên người, Mộc Tích cùng Mạc Doanh về villa để thay quần áo, vì để nhanh quay lại bữa tiệc nên giữa đường Mạc Doanh dẫn Mộc Tích rẽ vào villa của Tống Ly Ninh vì chỗ của cô ấy gần với nơi diễn ra bữa tiệc nhất.
Đến nơi, Tống Ly Ninh sau khi rời bữa tiệc vẫn chưa về villa, Mạc Doanh bèn gọi cho cô ấy một cuộc.
Bên kia không nhanh không chậm bắt máy: [Alo? Tôi nghe đây Mạc Doanh.]
"Ly Ninh, váy của Mộc Tích bị dính bẩn rồi tôi dẫn cô ấy vào phòng cô thay đồ một lát được không?"
[A ha, Mộc Tích ư? Đáng đời lắm.] Tống Ly Ninh nghe thế không khỏi cười nhạo.
Mạc Doanh mặc kệ cô ấy: "Vậy có chưa mượn phòng hay không đây tiểu thư?"
Tống Ly Ninh tuy cười vậy nhưng vẫn đồng ý ngay sau đó: [Được rồi, nếu cần thì lễ phục của tôi để trong tủ quần áo, hai người cứ tự nhiên.]
"Không cần đâu, tôi đã dặn phục vụ đem đồ qua rồi. Mật khẩu cửa là gì vậy?"
[...]
"À, được, cảm ơn." Lấy được mật khẩu cửa, Mạc Doanh cúp máy, dẫn Mộc Tích vào vào trong.
"Tôi xong ngay đây, cô ngồi đây chờ một chút nhé." Mộc Tích cầm bộ lễ phục sạch nói với Mạc Doanh.
Mạc Doanh giơ tay ra dấu ok, vậy mà cô ngồi được bao lâu thì Tống Ly Ninh đã từ ngoài cửa đi vào, khi thấy cô ngồi ở phòng khách cô ấy sững người một cách ngạc nhiên.
"Cô về nhanh vậy?" Mạc Doanh ban đầu không chú ý, bèn hỏi.
Lúc này Tống Ly Ninh mới thu lại vẻ mặt vừa rồi, cởi giày đế bằng ra, đi dép lê vào: "Ừ, cô mới tới sao?"
"Đúng vậy, lúc gọi cho cô chúng tôi đã đứng ở cửa rồi."
Hai từ "chúng tôi" của Mạc Doanh làm Tống Ly Ninh của lúc này ngờ ngợ, không cởi áo choàng bên ngoài ra ngay mà đi vào phòng ngủ của mình.
Mạc Doanh lúc này mới chú ý, ngoài bộ váy rất kín đáo hôm nay Tống Ly Ninh mặc thì đôi giày đế bằng của cô ấy lại càng lạ hơn, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô chưa nghĩ hiện ra.
So với suy nghĩ của Mạc Doanh thì lúc này Mộc Tích đang thời thay đồ bên trong thoáng giật mình khi có người đột ngột bước vào, nhưng khi nhìn thấy đó là Tống Ly Ninh cô mới thở hắc ra một hơi: "Làm tôi giật cả mình, cô về nhanh vậy?"
Ngược lại Tống Ly Ninh khi nhìn thấy cô chỉ mặc đồ lót đã phải đứng hình, quay phắt đi: "Cô không thể vào phòng thay đồ sao?"
Mộc Tích kéo lễ phục qua khỏi eo nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: "Đều là phụ nữ mà cô cũng ngại à? Hơn nữa lúc nãy tôi không nghĩ cô về nhanh như vậy."
Tống Ly Ninh bất lực phát tay: "Thôi đi, cô từ từ mà thay."
Nói xong cô ấy liền đi ra ngoài, Mạc Doanh ngoài phòng khách thấy cô ấy trở ra muốn nói gì đó nhưng Tống Ly Ninh còn chẳng buồn nhìn ai, một mạch thẳng lên tầng hai.
Mạc Doanh càng thấy lạ hơn nhưng lúc này Mộc Tích đã thay xong lễ phục, còn có người chờ ở buổi tiệc nên hai người cũng không nán lại, cứ thế rời đi.
Trở lại thực tại, Mộc Tích càng kể lại càng thấy lạ, hỏi Mạc Doanh cô ấy cũng bảo như thế, chỉ là chuyện này không quá quan trọng nên hết chuyện các cô không bàn sâu vào hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.