Chương 476: Chương 145.7
Niếp Niếp
13/01/2020
Đúng lúc này Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn từ trong
chùm ô đi ra, kính râm nhỏ kính râm lớn đảo một vòng đã thấy mục tiêu
mỗi người một ngã đi đến chỗ người phụ nữ mình tìm.
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn ngoan ngoãn hơn, biết chủ động đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy, ngược lại Đại Bạch cứ tia mãi Hoàng Tịch Liên làm Tề Thiếu Khanh đứng ngồi không yên với nhóc.
Sau cuộc vui đêm qua, trong nhóm phụ nữ chỉ còn Hoắc Duật Hy, Mộc Tích và Mạc Doanh can đảm diện bikini, so với Trí Quân vốn không thích mặc loại trang phục không nói thì hôm nay cả Hoàng Tịch Liên cũng kín gió như bưng.
Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới ngộ ra chân lý nằm ở đâu, cô thốt lên kinh ngạc rồi nhìn sang Tư Cảnh Hàn: "Hóa ra tối qua không phải anh Thiếu Khanh mộng du ư?"
Tư Cảnh Hàn nhìn Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên đứng chung một chỗ, lại nhìn người phụ nữ của mình: "Đã đến thế này rồi em còn nghĩ thế thì tôi cũng hết cách."
"Này, anh sớm biết chuyện này rồi sao?" Cô đánh vào cánh tay của hắn, hỏi.
Tư Cảnh Hàn cười nhạt, không đáp, làm ra vẻ thần bí càng khiến cô tò mò hơn: "Này, kể em nghe xem, là từ khi nào vậy?"
Người đàn ông từ chối kể chuyện phím mà tốt bụng đi đến xách Đại Bạch về để nhóc con không phá chuyện tốt của ba Tiểu Tề nữa.
Lục Nguyên và Mao Lập Tát sau một hồi chụp ảnh cho Mạc Doanh và Mộc Tích thì gọi những người còn lại sang, định rằng làm một luôn một cuốn album lưu niệm.
Cánh đàn ông của Tư Cảnh Hàn chụp trước, Hoàng Tịch Liên cầm máy rất giỏi nên xung phong lên giúp, lúc xếp đội hình liền ăn gian để Tề Thiếu Khanh đứng ở giữa, chụp mấy tấm liền đều chọn khoảnh khắc đẹp nhất của anh. Cũng may những người còn lại đều có dung mạo cực tốt mới không bị dìm thậm tệ, đặc biệt là Đại Bạch và hai con chó cưng, dù ở tấm nào cũng tươi như trái đào vừa chín tới.
Nhóm phụ nữ của Hoắc Duật Hy có nhiều dáng để chụp hơn, lần này là Tề Thiếu Khanh cầm máy, nhưng trái ngược hoàn toàn với Hoàng Tịch Liên, file ảnh nào anh chụp đều là lúc những người phụ nữ khác đẹp nhất chỉ riêng Hoàng Tịch Liên là táo ngố nhất, hoặc là cô đang chớp mắt, hoặc là đang há miệng cười, thân hình nghiêng ngã, chưa kịp tạo dáng, vâng vâng...
Xem ảnh xong mà cô phải phát nộ, lấy máy ảnh giao cho người khác cầm. Lần này Lạc Tư Vũ chụp có tâm hơn nhiều, vì vậy Hoàng Tịch Liên mới hạ cơn thịnh nộ xuống.
Đến khi cả đoàn người chụp chung Mao Lập Tát có gọi một nhân viên ra giúp, khỏi nói Hoắc Duật Hy liền nhào vào Tư Cảnh Hàn bắt hắn bế mình bằng tư thế bế công chúa, Đại Bạch dắt hai con chó đứng dưới chân ba mẹ nhìn lên, nhưng chẳng ai để ý nhóc mà chỉ lo tình tứ tạo dáng. Khác hẳn lúc trước lúc nào cũng làm trung tâm, Đại Bạch dần nhận ra, ba mẹ nhóc càng hòa thuận thì nhóc càng giống con ghẻ.
Lúc chụp xong nhóm phụ nữ hoàn toàn độc chiếm máy ảnh để xem hình, những người đàn ông cũng không vội, nằm dưới bóng dừa tắm nắng.
"Này, Tư tổng nhà cậu trắng ghê thật đấy." Vừa đập vào mắt nhóm phụ nữ là làn da trắng như trứng gà bóc của ai kia.
Hoắc Duật Hy gượng cười: "Ừ, thì trắng thật."
Mấy cô gái chép miệng: "Chà, cậu sẽ không ghen tị với anh ấy đấy chứ?"
Lần này thì Hoắc Duật Hy từ chối trả lời.
"Này, nhìn kỹ mới thấy chiều cao của Tề gia có vẻ nhỉnh hơn hết nhỉ?" Mạc Doanh phát biểu.
"Đúng đấy, nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô chụp rất thiên vị vậy Tịch Liên?" Mộc Tích phát hiện.
Hoàng Tịch Liên nhướng mài: "Có sao, tôi thấy ai cũng rất đẹp mà."
"Không đúng, nhìn này, tấm nào cũng là Tề gia nhìn vào máy ảnh, còn những người khác chưa kịp cười nữa đã ra ảnh rồi. Chụp ba tấm mới có một tấm cả nhóm cùng nhìn máy ảnh, cô cố tình chụp trước sao?" Mạc Doanh cũng nhìn ra nguyên lý.
Lần này thì Hoàng Tịch Liên hết chối cãi, cười trừ. Nụ cười của cô làm những người còn lại ngoại trừ Hoắc Duật Hy phải giật mình: "Không phải chứ?"
Lần này đến lượt Hoàng Tịch Liên từ chối trả lời.
___________
Villa của Tư Cảnh Hàn.
"Chủm chủm chủm..."
"Chủm chủm chủm..."
Tiếng của Đại Bạch đạp nước vẫn đều đều vang lên.
Tư Cảnh Hàn đang tập cho nhóc học bơi. Lúc trước khi nhóc được mấy tháng hắn đã có tập cho, nhưng Đại Bạch dường như sợ nước nên về sau cơ bản chỉ vừa đủ nổi chứ chẳng đi đâu được. Bây giờ thì thi thoảng hắn phải đem nhóc ra luyện tập, mong rằng sẽ thành thạo và cải thiện hơn đôi chút.
Hoắc Duật Hy ở mép cửa nhìn ra hồ bơi ngoài ban công đã được 20 phút, sau một hồi thập thò cô cảm thấy đã đúng lúc cô liền đi tới. Cả bikini cô cũng mặc sẵn rồi, cứ thế đứng trên bờ rất tự nhiên khởi động, không ai mời cũng chuẩn bị xuống nước.
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn ngoan ngoãn hơn, biết chủ động đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy, ngược lại Đại Bạch cứ tia mãi Hoàng Tịch Liên làm Tề Thiếu Khanh đứng ngồi không yên với nhóc.
Sau cuộc vui đêm qua, trong nhóm phụ nữ chỉ còn Hoắc Duật Hy, Mộc Tích và Mạc Doanh can đảm diện bikini, so với Trí Quân vốn không thích mặc loại trang phục không nói thì hôm nay cả Hoàng Tịch Liên cũng kín gió như bưng.
Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới ngộ ra chân lý nằm ở đâu, cô thốt lên kinh ngạc rồi nhìn sang Tư Cảnh Hàn: "Hóa ra tối qua không phải anh Thiếu Khanh mộng du ư?"
Tư Cảnh Hàn nhìn Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên đứng chung một chỗ, lại nhìn người phụ nữ của mình: "Đã đến thế này rồi em còn nghĩ thế thì tôi cũng hết cách."
"Này, anh sớm biết chuyện này rồi sao?" Cô đánh vào cánh tay của hắn, hỏi.
Tư Cảnh Hàn cười nhạt, không đáp, làm ra vẻ thần bí càng khiến cô tò mò hơn: "Này, kể em nghe xem, là từ khi nào vậy?"
Người đàn ông từ chối kể chuyện phím mà tốt bụng đi đến xách Đại Bạch về để nhóc con không phá chuyện tốt của ba Tiểu Tề nữa.
Lục Nguyên và Mao Lập Tát sau một hồi chụp ảnh cho Mạc Doanh và Mộc Tích thì gọi những người còn lại sang, định rằng làm một luôn một cuốn album lưu niệm.
Cánh đàn ông của Tư Cảnh Hàn chụp trước, Hoàng Tịch Liên cầm máy rất giỏi nên xung phong lên giúp, lúc xếp đội hình liền ăn gian để Tề Thiếu Khanh đứng ở giữa, chụp mấy tấm liền đều chọn khoảnh khắc đẹp nhất của anh. Cũng may những người còn lại đều có dung mạo cực tốt mới không bị dìm thậm tệ, đặc biệt là Đại Bạch và hai con chó cưng, dù ở tấm nào cũng tươi như trái đào vừa chín tới.
Nhóm phụ nữ của Hoắc Duật Hy có nhiều dáng để chụp hơn, lần này là Tề Thiếu Khanh cầm máy, nhưng trái ngược hoàn toàn với Hoàng Tịch Liên, file ảnh nào anh chụp đều là lúc những người phụ nữ khác đẹp nhất chỉ riêng Hoàng Tịch Liên là táo ngố nhất, hoặc là cô đang chớp mắt, hoặc là đang há miệng cười, thân hình nghiêng ngã, chưa kịp tạo dáng, vâng vâng...
Xem ảnh xong mà cô phải phát nộ, lấy máy ảnh giao cho người khác cầm. Lần này Lạc Tư Vũ chụp có tâm hơn nhiều, vì vậy Hoàng Tịch Liên mới hạ cơn thịnh nộ xuống.
Đến khi cả đoàn người chụp chung Mao Lập Tát có gọi một nhân viên ra giúp, khỏi nói Hoắc Duật Hy liền nhào vào Tư Cảnh Hàn bắt hắn bế mình bằng tư thế bế công chúa, Đại Bạch dắt hai con chó đứng dưới chân ba mẹ nhìn lên, nhưng chẳng ai để ý nhóc mà chỉ lo tình tứ tạo dáng. Khác hẳn lúc trước lúc nào cũng làm trung tâm, Đại Bạch dần nhận ra, ba mẹ nhóc càng hòa thuận thì nhóc càng giống con ghẻ.
Lúc chụp xong nhóm phụ nữ hoàn toàn độc chiếm máy ảnh để xem hình, những người đàn ông cũng không vội, nằm dưới bóng dừa tắm nắng.
"Này, Tư tổng nhà cậu trắng ghê thật đấy." Vừa đập vào mắt nhóm phụ nữ là làn da trắng như trứng gà bóc của ai kia.
Hoắc Duật Hy gượng cười: "Ừ, thì trắng thật."
Mấy cô gái chép miệng: "Chà, cậu sẽ không ghen tị với anh ấy đấy chứ?"
Lần này thì Hoắc Duật Hy từ chối trả lời.
"Này, nhìn kỹ mới thấy chiều cao của Tề gia có vẻ nhỉnh hơn hết nhỉ?" Mạc Doanh phát biểu.
"Đúng đấy, nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô chụp rất thiên vị vậy Tịch Liên?" Mộc Tích phát hiện.
Hoàng Tịch Liên nhướng mài: "Có sao, tôi thấy ai cũng rất đẹp mà."
"Không đúng, nhìn này, tấm nào cũng là Tề gia nhìn vào máy ảnh, còn những người khác chưa kịp cười nữa đã ra ảnh rồi. Chụp ba tấm mới có một tấm cả nhóm cùng nhìn máy ảnh, cô cố tình chụp trước sao?" Mạc Doanh cũng nhìn ra nguyên lý.
Lần này thì Hoàng Tịch Liên hết chối cãi, cười trừ. Nụ cười của cô làm những người còn lại ngoại trừ Hoắc Duật Hy phải giật mình: "Không phải chứ?"
Lần này đến lượt Hoàng Tịch Liên từ chối trả lời.
___________
Villa của Tư Cảnh Hàn.
"Chủm chủm chủm..."
"Chủm chủm chủm..."
Tiếng của Đại Bạch đạp nước vẫn đều đều vang lên.
Tư Cảnh Hàn đang tập cho nhóc học bơi. Lúc trước khi nhóc được mấy tháng hắn đã có tập cho, nhưng Đại Bạch dường như sợ nước nên về sau cơ bản chỉ vừa đủ nổi chứ chẳng đi đâu được. Bây giờ thì thi thoảng hắn phải đem nhóc ra luyện tập, mong rằng sẽ thành thạo và cải thiện hơn đôi chút.
Hoắc Duật Hy ở mép cửa nhìn ra hồ bơi ngoài ban công đã được 20 phút, sau một hồi thập thò cô cảm thấy đã đúng lúc cô liền đi tới. Cả bikini cô cũng mặc sẵn rồi, cứ thế đứng trên bờ rất tự nhiên khởi động, không ai mời cũng chuẩn bị xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.