Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Chương 507: Chương 151.4

Niếp Niếp

12/03/2020

"Mẹ..." Hoắc Duật Hy có phần lo lắng quay sang ủy khuất với mẹ mình.

Vân Mộc Anh - người vợ duy nhất của Hoắc Duật Huyên làm sao không hiểu tính chồng mình, mỗi khi thật sự có chuyện nghiêm trọng thì ai đó trong gia đình sẽ được ông ấy mời lên thư phòng nói chuyện, trước kia là răng dạy con cái người được lĩnh giáo qua nhiều nhất là Hoắc Duật Thiên, bây giờ đến lượt Tư Cảnh Hàn mới tính một nửa là con cái trong nhà thì không biết ông ấy sẽ đối xử với người ta thế nào nữa?

Thấy mẹ mình bất lực thở dài Hoắc Duật Hy càng hoang mang, trước giờ Tư Cảnh Hàn nói chuyện có bao giờ khép nép với ai, bây giờ lại rơi vào tình huống có liên quan đến thế gia địa vị hắn làm sao có thể chịu thiệt nhún nhường chiều ý ba cô? Thật sự lo đến diễn cảnh hai người bất đồng quan điểm khiến lần trở về này không mấy ai vui.

"Đại Bạch..." Hoắc Duật Hy ão não nhìn con trai, sợ rằng có mười cái Đại Bạch đi nữa cũng không cứu vãn được tình hình.

Nghe mommy gọi Đại Bạch đành nhún vai: "Đại Bạch cũng đã cố gắng hết sức rồi." Vì nhóc con đâu hiểu được người lớn đang lo lắng chuyện gì, thấy ba ba của mình bị gia gia mời đi vẫn lạc quan như cũ, bò đến chỗ nãi nãi, ôm lấy bà: "Nãi nãi, người còn đẹp hơn trong ảnh nữa, ban đầu Đại Bạch cứ tưởng có đến hai mommy đang ngồi cạnh nhau."

Thằng bé nói một cách ngây ngô làm người khác vô cùng tin tưởng những lời vừa rồi đều là thật lòng, được khen như như vậy Vân Mộc Anh đâu phiền lòng tiếp được, cười đến không khép miệng lại được mà bồng Đại Bạch lên. "Tiểu Hy con xem, Đại Bạch sao lại thông minh thế này, chẳng những đẹp trai mà còn biết ăn nói nữa, sau này lớn lên phụ nữ biết làm sao với nó đây? ÔI trời, cháu của tôi..."

Nghe mẹ mình khen con trai không tiếc lời Hoắc Duật Hy chỉ biết cười trừ, thầm nghĩ đợi thêm vài hôm nữa khi nó làm rơi rớt sự ngốc nghếch của mình ra chẳng biết bà sẽ phản ứng làm sao?

Haiz...

"Chị đừng ũ rũ nữa, ba của con chị đâu phải người thiếu bản lĩnh." Sau một lúc lâu im lặng rốt cuộc Hoắc Duật Thiên cũng chịu lên tiếng, an ủi Hoắc Duật Hy.

Nghe em trai nói cô hơi ngẩn lên nhìn đối phương. Đối với cô mà nói thằng em trai này chẳng tốt lành hơn Tư Cảnh Hàn bao nhiêu, nó nói vậy thôi còn thật ra trong lòng có khi lại thích thú hơn ai hết.

"Em biết rõ vì hắn không thiếu bản lĩnh mới khiến chị lo còn gì?" Nếu Tư Cảnh Hàn gan nhỏ một chút thì cô đâu phải đứng ngồi không yên!

Được nói trúng ý Hoắc Duật Thiên cười có chút sảng khoái: "Vậy à, cái này em không biết thật."

Hoắc Duật Hy lườm hắn ta: "Biến đi cho chị!"

"Không được, hôm nay em cố tình nghỉ làm để ở nhà mà."



"Chị không mượn."

Nghe chị mình nói Hoắc Duật Thiên không giận còn cười: "Vốn dĩ ngày nghỉ của em đâu dành cho chị và anh ta, người em đợi là Đại Bạch đây này." Hắn nói xong thì giơ tay đón lấy Đại Bạch từ chỗ mẹ mình, không ngần ngại hôn lên cái má bánh bao của thằng bé vài cái liền: "Thật là, đợi từ nãy đến giờ mới đến lượt mình bế... Đại Bạch có nhớ cậu nhỏ không?"

Hoắc Duật Hy đến buồn nôn với dáng vẻ dịu dàng của hắn ta, riêng mẹ cô và Đại Bạch thì vui vẻ vô cùng cùng hắn ngồi chung một chỗ nói đủ chuyện trên đời mà tạm thời quên mất còn một người đàn ông lạnh lùng nữa đang ở trên tầng hứng chịu mưa bom bão đạn, nào có lạc quan như ở chỗ này.

Tư Cảnh Hàn... anh sao rồi?

Thư phòng.

Sau khi khép cửa lại Tư Cảnh Hàn đến đối diện chỗ Hoắc Diệc Huyên đang ngồi, ông đưa tay mời nhưng hắn vẫn đứng, nghĩ đến chuyện mình từng từ chối Hoắc Duật Hy rồi nhìn ba cô thêm lần nữa bỗng nhiên hắn cảm thấy ngại ngùng, nhưng sau cùng vẫn chọn cách đưa tay dâng quà, khoảng mấy giây sau thì trực tiếp gọi một tiếng: "Ba."

"Hừm..." Hoắc Diệc Huyên không khỏi nhướng mày, khá ngạc nhiên vì dáng vẻ khép nép của người đàn ông trước mặt. Nhưng không thể vì hắn chịu nhượng bộ một bước mà ông dễ dàng buông tha: "Cách xưng hô này để sau khi nói chuyện xong mới tính đến đi. Cậu ngồi." Ông lần nữa mời.

Tư Cảnh Hàn không thay đổi sắc mặt, thuận ý ngồi xuống phía đối diện.

"Đã đăng kí hết hôn?"

Tư Cảnh Hàn không nghĩ ông sẽ trực tiếp đến vậy, theo quán tính trả lời: "Vâng. Đã đăng kí..." Nhưng chực nhớ đến giấy tờ trước đó là do hắn đơn phương làm, nếu để ông cụ biết sẽ không vui hơn nên hắn nhanh chóng sửa miệng: "Theo nghi thức của tổ chức thì đã hoàn thành."

"Ừm, vậy thực tế vẫn chưa." Quả nhiên Hoắc Diệc Huyên hài lòng hơn hẳn so với lúc vừa nghe.

Sẵn tiện trước mặt hai người có một bộ ấm trà, trước khi ông cụ chưa kịp nói đến chuyện tiếp theo Tư Cảnh Hàn lập tức trổ tài đã học được, đem trà đại hồng bào mình mang đến pha cho ông cụ một ấm thiết quan âm.

Hoắc Diệc Huyên đã từng nghe nói rất nhiều về việc những người được đào tạo ở chỗ Thác Vân Nghê tinh thông nhiều thứ, từ chỗ của Tề Thiếu Khanh cho đến hôm nay là Tư Cảnh Hàn ông có thể khẳng định lời đồn đó không hề sai chút nào. Từ cách mà hắn tráng toàn bộ ấm chén qua nước sôi đến lúc cho đại hồng bào vào ấm, châm nước sôi vào, lắc đều, đổ nước ra để đánh thức trà hoàn toàn tự nhiên và thành thục, phong thái này không phải ngày một ngày hai là có thể học được bởi vì qua động tác của mỗi nghệ nhân pha trà người ta có thể thấy được một chữ "thần".

Trong lòng ông thầm gật đầu.



Tư Cảnh Hàn biết Hoắc Diệc Huyên vẫn luôn quan sát mình nên càng không vội, tập trung tỉ mỉ đến từng chi tiết, không cần nhìn đến ông nhưng buộc ông theo dõi mình mới là thành công của hắn. Sau khi cho nước sôi 100 độ C vào ấm lần nữa, hắn đợi khoảng 30 giây thì rót ra chén, mời ông cụ bằng hai tay.

Bấy giờ Hoắc Diệc Huyên mới thu lại tầm mắt, không nhận trà ngay, mà nói: "Cậu biết đấy, tôi không mấy hài lòng về cậu."

Ông cụ chưa nhận Tư Cảnh Hàn cũng không thu lại động tác mà từ tốn đáp: "Con sẽ làm ba thấy hài lòng."

"Bằng cách nào?"

"Khiến mẹ Đại Bạch thấy việc chọn con là một việc đúng đắn và hạnh phúc."

Tư Cảnh Hàn luôn biết cách làm hài lòng người khác mới là một điều lo lắng của Hoắc Diệc Huyên, nhận lấy chén trà từ tay hắn, ông nói: "Tôi phải thừa nhận cậu là một người đàn ông lý tưởng, nhưng cũng bởi vì cậu quá mức hoàn hảo nên mới là mối đe dọa cho con gái tôi, cậu biết đấy phụ nữ không an toàn nhất là khi người đàn ông của mình bị quá nhiều người để mắt tới."

"Nếu nói về tài giỏi hay hoàn hảo thì con nghĩ ba cũng không là ngoại lệ, nhưng đến bây giờ mẹ vợ vẫn rất hạnh phúc và an toàn. Cho nên có thể thấy vẫn đề không phải ở việc con bị nhiều người chú ý, mà là ở chỗ con có đủ yêu Tiểu Duật để làm chủ bản thân hay không. Nhưng con biết đây không phải vấn đề lớn nhất mà ba không hài lòng ở con." Nói đoạn, Tư Cảnh Hàn giở một cái chén khác lên, tự rót cho mình nửa chén trà nhưng không uống ngay, mà chờ nó nguội bớt.

Hoắc Diệc Huyên biết hắn còn lời nên thưởng trà chờ nghe tiếp, quả nhiên hương vị vừa chạm đầu lưỡi đã khiến tâm can ông thốt lên câu hài lòng.

Tư Cảnh Hàn chạm nhẹ tay vào chén của mình thử độ nóng, vẫn như vậy nó không thay đổi nên hắn dứt khoát từ bỏ.

"Con tin việc con có đủ yêu Tiểu Duật hay không ba đã nhìn thấy, dù có nói thêm cũng là kể lể. Vì vậy vấn đề khiến ba còn nghi ngờ đó là gì con thực có lòng muốn nghe."

"Ừm... thật muốn nghe sao?" Hoắc Diệc Huyên chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Tư Cảnh Hàn để khẳng định ý tứ trong mắt hắn.

Chưa khi nào Tư Cảnh Hàn mất tập trung khiến ông cụ thêm phần hài lòng.

Từ dưới ngăn bàn, ông lấy ra một album ảnh, một lần đã giở đến đúng trang mong muốn rồi lấy ra một tấm ảnh được cất sau một tấm ảnh khác nữa đưa cho Tư Cảnh Hàn.

"Không lầm thì từ nhỏ cậu đã gặp Tiểu Hy nên tôi muốn biết... sự kiên định của cậu dành cho con bé thật sự là yêu hay thực tế chỉ là chấp niệm xuất phát từ thời tuổi trẻ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook