Chương 508
Niếp Niếp
12/03/2020
Tư Cảnh Hàn cầm tấm ảnh, nhìn một lần đã nhận ra ngay trong đó chính là bản thân của năm tám tuổi và Hoắc Duật Hy còn ngây ngô đến mức không nhớ được gì.
"Không cần ngạc nhiên, vào năm đó có một tờ báo đã lấy ảnh chụp cậu và Tiểu Hy làm tiêu đề, nhờ vậy chúng tôi mới tìm được con bé." Hoắc Diệc Huyên đơn giản giải thích.
Thì ra là vậy, Tư Cảnh Hàn không khỏi cảm thán sự kì diệu của tạo hóa, thế mà ngần ấy năm sau hắn vẫn có thể nhìn lại bản thân và cô ở thời điểm năm đó.
Tuy nhiên câu hỏi của Hoắc Diệc Huyên thật sự đáng suy nghĩ, chính bản thân hắn cũng từng tự hỏi chính mình nhiều lần, đặc biệt là khi trái tim càng ngày càng luân hãm vào tình yêu với cô, hắn thực sự sợ xuất phát điểm của tình yêu chỉ là sự hoài niệm kỉ niệm đẹp. Nhưng mà...
"Lúc đó chúng con đều nhỏ như vậy làm sao hiểu được thế nào là nhớ thương."
"Vậy năm đó tôi đưa Tiểu Hy đến thăm Thiếu Khanh ở chỗ Thác Vân Nghê thì sao, cậu đã đủ lớn để hiểu?"
Việc này thì Tư Cảnh Hàn không phản bác lại được, việc gì cũng thường có hai mặt, ở chỗ ba nuôi của hắn các học viên đều biết tự lập sớm nhưng đồng thời tư tưởng cũng sớm trưởng thành so với người cùng trang lứa, không lạ gì Hoắc Diệc Huyên lại nghi ngại chuyện này.
"Sao vậy, trả lời không được?" Vì Tư Cảnh Hàn khó xử Hoắc Diệc Huyên lại càng cao hứng, nâng chén trà lên thử thêm một ngụm.
Tư Cảnh Hàn cũng sờ đến chén của mình, bây giờ thì nó đã nguội. Hắn nâng lên rồi lại đặt xuống, Hoắc Diệc Huyên nhìn thấy liền hỏi: "Sao vậy, không phải cậu chờ nguội sao, bây giờ lại đặt xuống?"
Tư Cảnh Hàn cười nhẹ với ông: "Trên đời có rất nhiều mỹ vị, chẳng hạn như chén trà này, rất nhiều người không muốn bỏ qua. Nhưng cũng có một số người như Cảnh Hàn vậy, không chờ nguội được nên sớm từ bỏ một cách dễ dàng, không phải vì nó không ngon mà là do trong mắt con nó không là thứ mình muốn cho nên không sinh ra chấp niệm dù nó có nguội rồi thì con vẫn không muốn thử nữa."
"Bằng ngược lại, đối với điều con mong muốn, cũng như tình yêu của Tiểu Duật, đó là một loại chấp niệm. Nhưng bản thân con cũng từng tự hỏi, nếu thật sự chấp niệm xuất phát từ việc chúng con gặp nhau lúc còn thơ bé thì có lẽ... đến một lúc đỉnh điểm nào đó, khi đã thỏa mãn với điều không có được trước kia con cũng sẽ như một đứa trẻ chán món đồ chơi mua được vài ngày, tự tìm đến thứ mới lạ hơn, không đơn thuần mà có Đại Bạch lớn như bây giờ hoặc là tiểu công chúa chưa chào đời."
"Ừm, nói nhiều vậy chắc là khát rồi, cậu uống đi." Hoắc Duật Huyên nghe khá êm tai, đưa chén trà cho hắn nhưng không quên nói thêm: "Đàn ông mà, không cần lắm lời lẽ như phụ nữ đối phương cũng tự hiểu được."
Tư Cảnh Hàn nhận chén trà trong tay ông cụ, lại nghĩ nếu không nói nhiều liệu rằng ông cụ có bắt bẻ hắn thiếu thành tâm hay không, hơn nữa quan trọng hơn cả việc để ông hiểu, hắn cần nhất là được ông tin.
"Sao cậu biết tôi thích trà?"
Tư Cảnh Hàn vừa đặt chén đến bên môi Hoắc Diệc Huyên đã hỏi, hắn đành hạ chén xuống.
"Con nghĩ đã là đến thăm thì phải có chút tâm ý tìm hiểu sở thích của đối phương."
Ừm, có cố gắng.
"Hàn Tín vẫn khỏe chứ?" Ông cụ bỗng đổi chủ đề.
Tư Cảnh Hàn hoàn toàn vô vọng với việc uống chén trà đã nguội: "Thúc ấy vẫn khỏe."
"Cũng đúng, chỉ trồng hoa và chăm cháu của tôi thì làm sao kém sức được, không như lão già này vừa ngồi một chút thấy mệt rồi."
Nghe ông cụ nói thế Tư Cảnh Hàn hiểu ngay ý tứ, ở đây không phải ám chỉ việc khảo sát của hắn đã hoàn thành mà đang nói đến sự kiện của mười một năm trước liên quan đến ông nội Hoắc qua đời, còn ông thì bị Mục Đương ám hại.
Đối với vấn đề này trước khi Hoắc Duật Huyên chủ động lên tiếng thì Tư Cảnh Hàn tuyệt đối không mở lời. Khi ông cụ nhắc tới hắn cũng chỉ tĩnh lặng như chén trà của mình, phát hiện hình dáng của mình in trong đó quả thật giống Đại Bạch.
"Cậu đấy, biết nhiều chuyện hơn Tiểu Hy, nhưng có một số chuyện đã qua tôi mong rằng có nhắc lại thì cũng là trước mặt ông già này, đừng để con bé chịu ủy khuất vì chuyện mình không biết. Cậu thấy thế nào?" Hoắc Diệc Huyên ngả lưng tựa về phía sau.
Tư Cảnh Hàn ngẩn đầu nhìn ông: "Con nghĩ tiếng ba này con gọi ba thể hiện rất nhiều thánh ý và ý nghĩa mà ba có thể hiểu được."
"Ừm, cậu thông minh như vậy có ức hiếp Tiểu Hy thì nó cũng không phát hiện ra."
"Chắc chắn không có." Tư Cảnh Hàn khẳng định.
Hoắc Diệc Huyên gật gật đầu, xem như tin lời hắn nói.
Thấy ông cụ đã chịu gật đầu Tư Cảnh Hàn linh hoạt hiểu được gì đó, lập tức hỏi: "Ba, người thấy con được chứ, chuyện đăng kí kết hôn..."
"Nôn nóng gì chứ, tôi còn chưa nói xong đâu. Cậu thì được đấy nhưng tôi cần quan sát thêm vài ngày."
"Vâng." Tư Cảnh Hàn có chút tiếc nuối. "Con sẽ cố gắng."
"Thật ra thì không quá khó khăn đâu." Đột nhiên Hoắc Diệc Huyên thay đổi giọng điệu, thấy Tư Cảnh Hàn có vẻ ngạc nhiên ông cụ cười thêm ân cần: "Có một chuyện ngoài lề thế này tôi muốn thương lượng với cậu, đến đây..."
___________
Hoắc Duật Hy vừa nhìn thấy Tư Cảnh Hàn trở ra lập tức nhào tới: "Sao rồi, anh nói chuyện với ba được chứ?"
"Anh đi chào mẹ em cái đã." Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ vai cô nhàn nhạt nói.
"Mẹ bảo để sau đi, bây giờ mẹ và Tiểu Thiên dẫn Đại Bạch ra ngoài vườn chơi rồi."
"Ừm, vậy chúng ta về phòng rồi nói."
Hoắc Duật Hy thấy hắn cứ úp úp mở mở càng thêm lo lắng, vừa đến cửa phòng đã hỏi lần nữa: "Anh nói cho em biết đi, dù kết quá xấu thế nào em cũng chấp nhận."
"Thật sự muốn biết vậy sao?" Tư Cảnh Hàn ngồi xuống giường, nhìn một lượt phòng riêng của cô thì quay lại hỏi.
"Muốn." Hoắc Duật Hy khẳng định.
"Đến đây, anh nói cho nghe." Hắn ngoắc tay.
Cô lập tức đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xuống.
Tư Cảnh Hàn bóp nhẹ lên má của cô, chậm rãi kéo dài giọng điệu: "Thật ra thì người ba đẹp trai của em..."
"Thế nào?" Hoắc Duật Hy nhấp nhổm không ngồi yên được.
"Thật ra thì..."
"Trời ơi, anh mau nói đi, em gấp muốn chết đây này."
"Anh thi trúng tủ rồi!"
"Bịch!"
"Bịch bịch bịch!"
"Hoắc Duật Hy em đang làm gì vậy, tại sao lại đạp anh?" Tư Cảnh Hàn vừa bắt lấy chân của cô vừa nghiêng người né tránh.
Hoắc Duật Hy rất hung hăng, ỷ thế hắn hiện tại không dám làm gì mình liền giật chân ra rồi đạp thêm mấy phát lên đùi hắn: "Dám trêu em, dám trêu em! Ai cho anh trêu em hả, có biết lúc nãy em lo lắng thế nào không? Tư Cảnh Hàn, ai nói hiện tại em không được kích động, nhưng anh xem anh đã làm gì hả?!"
Tư Cảnh Hàn có vẻ biết lỗi, tự động ôm lấy cô dỗ dành: "Anh sai rồi, em đừng cáu nữa, chỉ vì muốn tạo cho em sự bất ngờ không ngờ có thai rồi em đổi tính hẳn, hung hắng ít thôi nào."
Hoắc Duật Hy lườm hắn.
"Được rồi, đừng lườm nữa, chẳng lẽ em không thấy vui sao?"
"Ai nói không vui, em đang rất vui đây!" Hoắc Duật Hy hết giận rất nhanh còn tủm tỉm cười: "Cơ mà anh đã nói gì mà ba em lại đầu hàng nhanh như vậy, theo lý thì mấy món quà của anh đâu đến nổi làm ông ấy quên hết đầu đuôi."
"Đó là bí mật của những người đàn ông, không tiện chia sẻ." Đương nhiên là không tiện chia sẻ rồi, chẳng lẽ bắt hắn nói cho cô biết hắn đã phải hạ mình, cún con với ba cô để lấy lòng thế nào. Hơn hết có những chuyện hắn có thể làm vì cô nhưng đồng thời cũng không muốn cho cô biết, chuyện của hơn 20 năm trước, chuyện của ngày hôm nay đều là như vậy.
"Thần thần bí bí làm gì, em hỏi ba ông ấy cũng nói thôi." Hoắc Duật Hy tự tin.
"Được, em cứ hỏi." Tư Cảnh Hàn không hề nao núng, tiện thể không có Đại Bạch trong phòng hắn định kéo Hoắc Duật Hy nằm xuống giường nhưng cô liền bật dậy: "Anh làm gì thế, không được đâu nha, em là thai phụ, không thể ngày nào cũng lao lực."
"Em nằm yên thì sẽ không tốn sức, bình thường chẳng chịu hưởng thụ lại bảo lao lực có oan cho anh không?"
"Nằm yên thế nào?"
"Lại đây anh sẽ chỉ cho em."
Buổi chiều.
Hoắc Duật Hy mơ màng tỉnh dậy, đúng như cam kết bảo hành của Tư Cảnh Hàn cô hoàn toàn thoải mái như đang phiêu bồng trên chín tầng mây. Lúc này đây cô còn đậm đà ngửi được hương vị đặc trưng có trên người hắn ủ từ trong chăn gối càng làm cô có nhu cầu dựa sát vào đối phương hơn.
Không cần mở mắt cô lần mò sang bên cạnh, tuy rằng không tìm được Tư Cảnh Hàn ngay nhưng chí ít vẫn mò mẫm được chút thịt thà ấm áp.
"Ư..." Cô ôm lấy cục thịt đó, lập tức nhận ra sự béo mịn lạ thường.
"Rột rột!"
Tiếp theo là tiếng chuột ăn vụn phát ra khiến cô giật mình trừng to mắt.
Đại Bạch cảm giác được mommy đang nhìn mình thì đánh mắt sang nhưng động tác cạp táo vẫn được duy trì.
Hoắc Duật Hy ngồi choàng dậy câu đầu tiên hỏi chính là Tư Cảnh Hàn ở đâu rồi?
Đại Bạch chỉ chỉ tay ra cửa: "Tiểu Bạch đang phụ nãi nãi làm thức ăn ạ?"
"Sao cơ?" Hoắc Duật Hy nhăn mày còn tưởng mình nghe lầm, Tư Cảnh Hàn sao tự dưng lại chạy đi làm việc này chứ, cô còn nghĩ bình thường nếu không được gọi hắn sẽ chẳng chủ động tới lui trong dinh thị, rốt cuộc hắn đang suy tính cái gì trong đầu vậy?
"Bạch bạch bạch!" Hoắc Duật Hy đạp dép lê đi xuống nhà bếp.
Quản gia trông thấy cô định chào hỏi nhưng cô ngăn cản, tự mình lặng lẽ đi đến trước phòng bếp. Lúc này Tư Cảnh Hàn và mẹ cô đều quay lưng lại, mấy đầu bếp trong nhà đã đi đâu chẳng thấy tâm hơi, tuy chỉ có hai người nhưng không khí náo nhiệt vô cùng.
"Trời ạ, Cảnh Hàn con nhìn xem, đàn ông như con sao có thể khéo như vậy chứ, mới nấu lần đầu đã thành công rồi, trước kia Tiểu Hy nấu món này mấy lần đều thất bại hết mấy lần, kết quả nó bỏ cuộc không nấu nữa."
"Thảo nào trước giờ con không thấy cô ấy nấu, nhưng mẹ à, cái này có thể lấy xuống rồi phải không?"
Sao cơ?
Mẹ?!
Hoắc Duật Hy mắt chữ O mồm chữ A vì tiếng "mẹ" ngọt lịm của Tư Cảnh Hàn, hắn nói cũng thuận miệng quá rồi cứ như trước giờ luôn gọi như thế vậy.
"À, cái này được rồi. Nhưng con đó, nhiều món phong phú như vậy Tiểu Hy cũng đâu kén món nào, con còn vất vả nấu riêng cho nó món súp, thật là..." Vân Mộc Anh tuy là mẹ ruột của Hoắc Duật Hy nhưng lại lo lắng cho Tư Cảnh Hàn vất vả, trước giờ cô còn chưa được bà ấy ân cần đến như vậy đâu đó.
"Không sao đâu ạ, mang thai nên khẩu vị của cô ấy có chút thay đổi, bình thường ăn được nhiều nhất là món súp này, nấu cũng khá nhanh, buổi tối cô ấy muốn ăn thêm cũng rất tiện."
Thấy hắn lo lắng cho con gái mình như vậy Vân Mộc Anh làm sao không mừng, trước kia chỉ nghe Hoắc Duật Hy kể rồi nhìn hắn qua ảnh bà đã trăn trở rất nhiều, một người đàn ông vừa có ngoại hình, vừa tài giỏi thì làm sao chịu yên thân bên một cánh hồng. Nhưng hôm nay cả Hoắc Diệc Huyên cũng phải gần đầu thì phải thừa nhận những con gái bà kể đều là sự thật, thậm chí còn hơn thế nữa.
"Thật là một đứa trẻ tốt." Vân Mộc Anh nghĩ nghĩ rồi lại cảm thán, quay ra cửa, gọi: "Duật Thiên à, vào đây làm giúp mẹ ít nước chấm đi..."
"Vâng!" Tiếng của Hoắc Duật Thiên uể oải vọng lại, lúc hắn ta đến cửa bếp thì thấy Hoắc Duật Hy nép một bên, tuy cô đã ra ám hiệu nhưng hắn ta vẫn cố tình nói lớn: "Chị lấp ló ngoài này làm gì thế, định ăn vụng?"
"Không cần ngạc nhiên, vào năm đó có một tờ báo đã lấy ảnh chụp cậu và Tiểu Hy làm tiêu đề, nhờ vậy chúng tôi mới tìm được con bé." Hoắc Diệc Huyên đơn giản giải thích.
Thì ra là vậy, Tư Cảnh Hàn không khỏi cảm thán sự kì diệu của tạo hóa, thế mà ngần ấy năm sau hắn vẫn có thể nhìn lại bản thân và cô ở thời điểm năm đó.
Tuy nhiên câu hỏi của Hoắc Diệc Huyên thật sự đáng suy nghĩ, chính bản thân hắn cũng từng tự hỏi chính mình nhiều lần, đặc biệt là khi trái tim càng ngày càng luân hãm vào tình yêu với cô, hắn thực sự sợ xuất phát điểm của tình yêu chỉ là sự hoài niệm kỉ niệm đẹp. Nhưng mà...
"Lúc đó chúng con đều nhỏ như vậy làm sao hiểu được thế nào là nhớ thương."
"Vậy năm đó tôi đưa Tiểu Hy đến thăm Thiếu Khanh ở chỗ Thác Vân Nghê thì sao, cậu đã đủ lớn để hiểu?"
Việc này thì Tư Cảnh Hàn không phản bác lại được, việc gì cũng thường có hai mặt, ở chỗ ba nuôi của hắn các học viên đều biết tự lập sớm nhưng đồng thời tư tưởng cũng sớm trưởng thành so với người cùng trang lứa, không lạ gì Hoắc Diệc Huyên lại nghi ngại chuyện này.
"Sao vậy, trả lời không được?" Vì Tư Cảnh Hàn khó xử Hoắc Diệc Huyên lại càng cao hứng, nâng chén trà lên thử thêm một ngụm.
Tư Cảnh Hàn cũng sờ đến chén của mình, bây giờ thì nó đã nguội. Hắn nâng lên rồi lại đặt xuống, Hoắc Diệc Huyên nhìn thấy liền hỏi: "Sao vậy, không phải cậu chờ nguội sao, bây giờ lại đặt xuống?"
Tư Cảnh Hàn cười nhẹ với ông: "Trên đời có rất nhiều mỹ vị, chẳng hạn như chén trà này, rất nhiều người không muốn bỏ qua. Nhưng cũng có một số người như Cảnh Hàn vậy, không chờ nguội được nên sớm từ bỏ một cách dễ dàng, không phải vì nó không ngon mà là do trong mắt con nó không là thứ mình muốn cho nên không sinh ra chấp niệm dù nó có nguội rồi thì con vẫn không muốn thử nữa."
"Bằng ngược lại, đối với điều con mong muốn, cũng như tình yêu của Tiểu Duật, đó là một loại chấp niệm. Nhưng bản thân con cũng từng tự hỏi, nếu thật sự chấp niệm xuất phát từ việc chúng con gặp nhau lúc còn thơ bé thì có lẽ... đến một lúc đỉnh điểm nào đó, khi đã thỏa mãn với điều không có được trước kia con cũng sẽ như một đứa trẻ chán món đồ chơi mua được vài ngày, tự tìm đến thứ mới lạ hơn, không đơn thuần mà có Đại Bạch lớn như bây giờ hoặc là tiểu công chúa chưa chào đời."
"Ừm, nói nhiều vậy chắc là khát rồi, cậu uống đi." Hoắc Duật Huyên nghe khá êm tai, đưa chén trà cho hắn nhưng không quên nói thêm: "Đàn ông mà, không cần lắm lời lẽ như phụ nữ đối phương cũng tự hiểu được."
Tư Cảnh Hàn nhận chén trà trong tay ông cụ, lại nghĩ nếu không nói nhiều liệu rằng ông cụ có bắt bẻ hắn thiếu thành tâm hay không, hơn nữa quan trọng hơn cả việc để ông hiểu, hắn cần nhất là được ông tin.
"Sao cậu biết tôi thích trà?"
Tư Cảnh Hàn vừa đặt chén đến bên môi Hoắc Diệc Huyên đã hỏi, hắn đành hạ chén xuống.
"Con nghĩ đã là đến thăm thì phải có chút tâm ý tìm hiểu sở thích của đối phương."
Ừm, có cố gắng.
"Hàn Tín vẫn khỏe chứ?" Ông cụ bỗng đổi chủ đề.
Tư Cảnh Hàn hoàn toàn vô vọng với việc uống chén trà đã nguội: "Thúc ấy vẫn khỏe."
"Cũng đúng, chỉ trồng hoa và chăm cháu của tôi thì làm sao kém sức được, không như lão già này vừa ngồi một chút thấy mệt rồi."
Nghe ông cụ nói thế Tư Cảnh Hàn hiểu ngay ý tứ, ở đây không phải ám chỉ việc khảo sát của hắn đã hoàn thành mà đang nói đến sự kiện của mười một năm trước liên quan đến ông nội Hoắc qua đời, còn ông thì bị Mục Đương ám hại.
Đối với vấn đề này trước khi Hoắc Duật Huyên chủ động lên tiếng thì Tư Cảnh Hàn tuyệt đối không mở lời. Khi ông cụ nhắc tới hắn cũng chỉ tĩnh lặng như chén trà của mình, phát hiện hình dáng của mình in trong đó quả thật giống Đại Bạch.
"Cậu đấy, biết nhiều chuyện hơn Tiểu Hy, nhưng có một số chuyện đã qua tôi mong rằng có nhắc lại thì cũng là trước mặt ông già này, đừng để con bé chịu ủy khuất vì chuyện mình không biết. Cậu thấy thế nào?" Hoắc Diệc Huyên ngả lưng tựa về phía sau.
Tư Cảnh Hàn ngẩn đầu nhìn ông: "Con nghĩ tiếng ba này con gọi ba thể hiện rất nhiều thánh ý và ý nghĩa mà ba có thể hiểu được."
"Ừm, cậu thông minh như vậy có ức hiếp Tiểu Hy thì nó cũng không phát hiện ra."
"Chắc chắn không có." Tư Cảnh Hàn khẳng định.
Hoắc Diệc Huyên gật gật đầu, xem như tin lời hắn nói.
Thấy ông cụ đã chịu gật đầu Tư Cảnh Hàn linh hoạt hiểu được gì đó, lập tức hỏi: "Ba, người thấy con được chứ, chuyện đăng kí kết hôn..."
"Nôn nóng gì chứ, tôi còn chưa nói xong đâu. Cậu thì được đấy nhưng tôi cần quan sát thêm vài ngày."
"Vâng." Tư Cảnh Hàn có chút tiếc nuối. "Con sẽ cố gắng."
"Thật ra thì không quá khó khăn đâu." Đột nhiên Hoắc Diệc Huyên thay đổi giọng điệu, thấy Tư Cảnh Hàn có vẻ ngạc nhiên ông cụ cười thêm ân cần: "Có một chuyện ngoài lề thế này tôi muốn thương lượng với cậu, đến đây..."
___________
Hoắc Duật Hy vừa nhìn thấy Tư Cảnh Hàn trở ra lập tức nhào tới: "Sao rồi, anh nói chuyện với ba được chứ?"
"Anh đi chào mẹ em cái đã." Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ vai cô nhàn nhạt nói.
"Mẹ bảo để sau đi, bây giờ mẹ và Tiểu Thiên dẫn Đại Bạch ra ngoài vườn chơi rồi."
"Ừm, vậy chúng ta về phòng rồi nói."
Hoắc Duật Hy thấy hắn cứ úp úp mở mở càng thêm lo lắng, vừa đến cửa phòng đã hỏi lần nữa: "Anh nói cho em biết đi, dù kết quá xấu thế nào em cũng chấp nhận."
"Thật sự muốn biết vậy sao?" Tư Cảnh Hàn ngồi xuống giường, nhìn một lượt phòng riêng của cô thì quay lại hỏi.
"Muốn." Hoắc Duật Hy khẳng định.
"Đến đây, anh nói cho nghe." Hắn ngoắc tay.
Cô lập tức đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xuống.
Tư Cảnh Hàn bóp nhẹ lên má của cô, chậm rãi kéo dài giọng điệu: "Thật ra thì người ba đẹp trai của em..."
"Thế nào?" Hoắc Duật Hy nhấp nhổm không ngồi yên được.
"Thật ra thì..."
"Trời ơi, anh mau nói đi, em gấp muốn chết đây này."
"Anh thi trúng tủ rồi!"
"Bịch!"
"Bịch bịch bịch!"
"Hoắc Duật Hy em đang làm gì vậy, tại sao lại đạp anh?" Tư Cảnh Hàn vừa bắt lấy chân của cô vừa nghiêng người né tránh.
Hoắc Duật Hy rất hung hăng, ỷ thế hắn hiện tại không dám làm gì mình liền giật chân ra rồi đạp thêm mấy phát lên đùi hắn: "Dám trêu em, dám trêu em! Ai cho anh trêu em hả, có biết lúc nãy em lo lắng thế nào không? Tư Cảnh Hàn, ai nói hiện tại em không được kích động, nhưng anh xem anh đã làm gì hả?!"
Tư Cảnh Hàn có vẻ biết lỗi, tự động ôm lấy cô dỗ dành: "Anh sai rồi, em đừng cáu nữa, chỉ vì muốn tạo cho em sự bất ngờ không ngờ có thai rồi em đổi tính hẳn, hung hắng ít thôi nào."
Hoắc Duật Hy lườm hắn.
"Được rồi, đừng lườm nữa, chẳng lẽ em không thấy vui sao?"
"Ai nói không vui, em đang rất vui đây!" Hoắc Duật Hy hết giận rất nhanh còn tủm tỉm cười: "Cơ mà anh đã nói gì mà ba em lại đầu hàng nhanh như vậy, theo lý thì mấy món quà của anh đâu đến nổi làm ông ấy quên hết đầu đuôi."
"Đó là bí mật của những người đàn ông, không tiện chia sẻ." Đương nhiên là không tiện chia sẻ rồi, chẳng lẽ bắt hắn nói cho cô biết hắn đã phải hạ mình, cún con với ba cô để lấy lòng thế nào. Hơn hết có những chuyện hắn có thể làm vì cô nhưng đồng thời cũng không muốn cho cô biết, chuyện của hơn 20 năm trước, chuyện của ngày hôm nay đều là như vậy.
"Thần thần bí bí làm gì, em hỏi ba ông ấy cũng nói thôi." Hoắc Duật Hy tự tin.
"Được, em cứ hỏi." Tư Cảnh Hàn không hề nao núng, tiện thể không có Đại Bạch trong phòng hắn định kéo Hoắc Duật Hy nằm xuống giường nhưng cô liền bật dậy: "Anh làm gì thế, không được đâu nha, em là thai phụ, không thể ngày nào cũng lao lực."
"Em nằm yên thì sẽ không tốn sức, bình thường chẳng chịu hưởng thụ lại bảo lao lực có oan cho anh không?"
"Nằm yên thế nào?"
"Lại đây anh sẽ chỉ cho em."
Buổi chiều.
Hoắc Duật Hy mơ màng tỉnh dậy, đúng như cam kết bảo hành của Tư Cảnh Hàn cô hoàn toàn thoải mái như đang phiêu bồng trên chín tầng mây. Lúc này đây cô còn đậm đà ngửi được hương vị đặc trưng có trên người hắn ủ từ trong chăn gối càng làm cô có nhu cầu dựa sát vào đối phương hơn.
Không cần mở mắt cô lần mò sang bên cạnh, tuy rằng không tìm được Tư Cảnh Hàn ngay nhưng chí ít vẫn mò mẫm được chút thịt thà ấm áp.
"Ư..." Cô ôm lấy cục thịt đó, lập tức nhận ra sự béo mịn lạ thường.
"Rột rột!"
Tiếp theo là tiếng chuột ăn vụn phát ra khiến cô giật mình trừng to mắt.
Đại Bạch cảm giác được mommy đang nhìn mình thì đánh mắt sang nhưng động tác cạp táo vẫn được duy trì.
Hoắc Duật Hy ngồi choàng dậy câu đầu tiên hỏi chính là Tư Cảnh Hàn ở đâu rồi?
Đại Bạch chỉ chỉ tay ra cửa: "Tiểu Bạch đang phụ nãi nãi làm thức ăn ạ?"
"Sao cơ?" Hoắc Duật Hy nhăn mày còn tưởng mình nghe lầm, Tư Cảnh Hàn sao tự dưng lại chạy đi làm việc này chứ, cô còn nghĩ bình thường nếu không được gọi hắn sẽ chẳng chủ động tới lui trong dinh thị, rốt cuộc hắn đang suy tính cái gì trong đầu vậy?
"Bạch bạch bạch!" Hoắc Duật Hy đạp dép lê đi xuống nhà bếp.
Quản gia trông thấy cô định chào hỏi nhưng cô ngăn cản, tự mình lặng lẽ đi đến trước phòng bếp. Lúc này Tư Cảnh Hàn và mẹ cô đều quay lưng lại, mấy đầu bếp trong nhà đã đi đâu chẳng thấy tâm hơi, tuy chỉ có hai người nhưng không khí náo nhiệt vô cùng.
"Trời ạ, Cảnh Hàn con nhìn xem, đàn ông như con sao có thể khéo như vậy chứ, mới nấu lần đầu đã thành công rồi, trước kia Tiểu Hy nấu món này mấy lần đều thất bại hết mấy lần, kết quả nó bỏ cuộc không nấu nữa."
"Thảo nào trước giờ con không thấy cô ấy nấu, nhưng mẹ à, cái này có thể lấy xuống rồi phải không?"
Sao cơ?
Mẹ?!
Hoắc Duật Hy mắt chữ O mồm chữ A vì tiếng "mẹ" ngọt lịm của Tư Cảnh Hàn, hắn nói cũng thuận miệng quá rồi cứ như trước giờ luôn gọi như thế vậy.
"À, cái này được rồi. Nhưng con đó, nhiều món phong phú như vậy Tiểu Hy cũng đâu kén món nào, con còn vất vả nấu riêng cho nó món súp, thật là..." Vân Mộc Anh tuy là mẹ ruột của Hoắc Duật Hy nhưng lại lo lắng cho Tư Cảnh Hàn vất vả, trước giờ cô còn chưa được bà ấy ân cần đến như vậy đâu đó.
"Không sao đâu ạ, mang thai nên khẩu vị của cô ấy có chút thay đổi, bình thường ăn được nhiều nhất là món súp này, nấu cũng khá nhanh, buổi tối cô ấy muốn ăn thêm cũng rất tiện."
Thấy hắn lo lắng cho con gái mình như vậy Vân Mộc Anh làm sao không mừng, trước kia chỉ nghe Hoắc Duật Hy kể rồi nhìn hắn qua ảnh bà đã trăn trở rất nhiều, một người đàn ông vừa có ngoại hình, vừa tài giỏi thì làm sao chịu yên thân bên một cánh hồng. Nhưng hôm nay cả Hoắc Diệc Huyên cũng phải gần đầu thì phải thừa nhận những con gái bà kể đều là sự thật, thậm chí còn hơn thế nữa.
"Thật là một đứa trẻ tốt." Vân Mộc Anh nghĩ nghĩ rồi lại cảm thán, quay ra cửa, gọi: "Duật Thiên à, vào đây làm giúp mẹ ít nước chấm đi..."
"Vâng!" Tiếng của Hoắc Duật Thiên uể oải vọng lại, lúc hắn ta đến cửa bếp thì thấy Hoắc Duật Hy nép một bên, tuy cô đã ra ám hiệu nhưng hắn ta vẫn cố tình nói lớn: "Chị lấp ló ngoài này làm gì thế, định ăn vụng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.