Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 51: Bạn Trai Của Em Rất Tốt
TK HàPhan
29/04/2021
Hôm sau đi làm, sau khi nghiên cứu cả mấy tuần, Hạ An đã có cái nhìn sơ bộ cho nhiệm vụ mới này rồi, cô cần thảo luận với Lâm để xem ý kiến. Cô ngỏ lời:
“Anh Lâm, chúng ta thảo luận về cái task này được không?”
“Ừm.”
“Oki anh.”
Hạ An cứ có cảm giác Lâm hôm nay có điều gì đó rất khác, không nhiệt tình như lúc đầu nữa, cũng ít nói hơn. Nhưng anh ta không nói thì cô cũng không dám hỏi, vì có nhiều chuyện cá nhân không phải ai cũng có thể chia sẻ được.
Nhưng với tâm lý làm việc chung thân thiết cả mấy tháng nay, Lâm cứ im lặng như vậy làm Hạ An cũng hơi bối rối, cô tưởng bọn họ có thể san sẻ nhau nhiều chuyện với tư cách là bạn bè chứ, hóa ra chỉ mình cô xem Lâm là bạn thôi.
Hạ An không biết rằng Lâm đang rất rối bời, anh thích cô nhưng mà anh không ngờ cô lại có bạn trai rồi, đã thế còn gia thế hiển hách như vậy. Trông cô rất vui vẻ hạnh phúc, còn anh thì lại tự ti...
“Em đã vẽ ra process như vậy, cũng có chú thích rõ ràng trong đó, anh nhìn qua xem có sai sót chỗ nào không thì chỉ giúp em. Tài liệu không có nhiều, cơ bản là theo ý kiến chủ quan của em nên cũng không biết đúng hay không nữa.”
Nói rồi Hạ An đưa tập giấy cho Lâm, anh vừa lật ra xem, vừa nói:
“Em không tự tin về bản thân mình như vậy sao?”
“À...ừm.... em chưa có nhiều kinh nghiệm về việc phân tích luồng như này, nên không tự tin lắm.”
“Đúng vậy. Bây giờ anh Phong nói hai anh em mình nghiên cứu thì mình sẽ nói ra quan điểm của bản thân thôi, chứ có đồng ý hay không còn chờ phía trên xem xét rồi mới quyết định được.”
Nói rồi Lâm vẫn chăm chú xem tập tài liệu Hạ An gửi, cô làm khá tỉ mỉ, tuy còn nhiều chỗ chưa được hoàn thiện lắm nhưng với một người mới thì như vậy là ngoài mong đợi rồi.
Chính Lâm cũng ngạc nhiên khi ngày đó Hoàng Việt Phong gọi anh vào phòng và nói:
“Em hãy làm việc chung với Hạ An, cố gắng giúp đỡ con bé. Anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô bé, đó là cô bé thông minh.”
“Em ấy chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, anh có cân nhắc lại không?”
“Linh cảm của anh nói cho anh biết đó là cô bé làm được việc.”
“Vâng, em tin anh, em sẽ cố gắng.”
Có thể thấy cảm tính của Hoàng Việt Phong rất chính xác, trình độ làm việc của Hạ An cũng ngang ngửa với senior bây giờ. Cô tiếp nhận công việc một cách nghiêm túc nhất có thể, và dùng cả trái tim, tuổi trẻ và năng lượng của mình vào công việc, khác xa với lối mòn tư duy của giới trẻ lúc bấy giờ.
“Anh đã xem sơ rồi, những chỗ anh khoanh vùng em về bổ sung thêm, nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt. Không nên bỏ sót một trường hợp nào.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Thấy cô nhận tài liệu và quay đi, Lâm lên tiếng:
“Hạ An....”
“Dạ..”
“Bạn trai em rất tốt với em nhỉ?”
“Hả?...à cũng bình thường thôi anh.”
“Anh thấy được anh ta rất dụng tâm với em.”
“Vậy sao? Ai cũng nói vậy, nhưng em thì không biết.”
“Người ngoài cuộc thường sẽ sáng tỏ hơn mà.”
“Mong là vậy. Mà anh Lâm này”
“Sao vậy?”
“Mấy ngày nay anh có chuyện gì sao?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Thấy anh cứ buồn buồn”
“À, không có gì, thôi em làm việc tiếp đi.”
“Vâng.”
Cuối tuần này là hạn cuối mà Hoàng Việt Phong đề ra, yêu cầu Hạ An và Lâm phải thuyết trình báo cáo kết quả thời gian vừa qua hai người nghiên cứu, tìm hiểu. Cho nên cả tuần này sau khi Lâm chỉ ra những vấn đề chưa hợp lý thì Hạ An dùng tốc độ nhanh nhất có thể để khắc phục, và mấy ngày sau đó hai người thường xuyên làm việc với nhau để chuẩn bị cho khâu báo cáo.
Xoay đi xoay lại, cuối tuần cũng đến, Hạ An được giao nhiệm vụ thuyết trình, còn Lâm sẽ hỗ trợ trả lời những thắc mắc của mọi người. Dù hồi hộp nhưng Hạ An vẫn khá tự tin sẽ hoàn thành buoir thuyết trình một cách tốt nhất. Hôm nay có mặt khá nhiều người bên ban giám đốc, khách hàng đến tham dự, vì đây là một ý tưởng của khách hàng, nên đơn đặt hàng này có thành công hay không còn phải dựa vào buổi thuyết trình ngày hôm nay.
Đây là một sản phẩm ứng dụng trí tuệ nhân tạo để tạo cảnh báo về vấn đề sức khỏe cho con người, đặc biệt là người già, những căn bệnh đang ấp ủ rất có khả năng sẽ trở thành mối nguy hại trong tương lai gần. Từ đó phòng ngừa tối đa những rủi ro không đáng có.
Sản phẩm là một quá trình lâu dài, nhưng một ý tưởng sơ bộ như vậy đã được phân tích tỉ mỉ trong bài thuyết trình của Hạ An, từ đó đem đến một hi vọng to lớn cho sự phát triển của dự án này.
Hạ An trình bày vấn đề rất tự tin và sâu sắc, không thể không nói, giường như tất cả mọi người trong phòng hội nghị này đều bị thuyết phục bởi cách dẫn dắt, tiếp cận vấn đề của cô nàng này.
Cuối cùng là tràng vỗ tay chúc mừng thật hoành tráng. Và dự án cần một vài ngày để khách hàng làm việc với ban giám đốc trước khi có quyết định có tiến hành hay không.
Buổi thuyết trình kết thúc, Hoàng Việt Phong gọi Hạ An và Lâm vào phòng riêng của mình nói chuyện:
“Hai đứa đã làm rất tốt, tuy nhiên vẫn chưa biết dự án có được khởi tạo hay không, đó là vấn đề của khách hàng và ban giám đốc, nếu hai bên cùng tiếng nói thì sẽ được bắt đầu trong thời gian sắp tới. Cho nên bây giờ Lâm sẽ về làm lại dự án cũ còn Hạ An sẽ vào dự án hiện tại của Trường. Thứ hai tuần tới anh sẽ thông báo chính thức nha.”
“Anh Lâm, chúng ta thảo luận về cái task này được không?”
“Ừm.”
“Oki anh.”
Hạ An cứ có cảm giác Lâm hôm nay có điều gì đó rất khác, không nhiệt tình như lúc đầu nữa, cũng ít nói hơn. Nhưng anh ta không nói thì cô cũng không dám hỏi, vì có nhiều chuyện cá nhân không phải ai cũng có thể chia sẻ được.
Nhưng với tâm lý làm việc chung thân thiết cả mấy tháng nay, Lâm cứ im lặng như vậy làm Hạ An cũng hơi bối rối, cô tưởng bọn họ có thể san sẻ nhau nhiều chuyện với tư cách là bạn bè chứ, hóa ra chỉ mình cô xem Lâm là bạn thôi.
Hạ An không biết rằng Lâm đang rất rối bời, anh thích cô nhưng mà anh không ngờ cô lại có bạn trai rồi, đã thế còn gia thế hiển hách như vậy. Trông cô rất vui vẻ hạnh phúc, còn anh thì lại tự ti...
“Em đã vẽ ra process như vậy, cũng có chú thích rõ ràng trong đó, anh nhìn qua xem có sai sót chỗ nào không thì chỉ giúp em. Tài liệu không có nhiều, cơ bản là theo ý kiến chủ quan của em nên cũng không biết đúng hay không nữa.”
Nói rồi Hạ An đưa tập giấy cho Lâm, anh vừa lật ra xem, vừa nói:
“Em không tự tin về bản thân mình như vậy sao?”
“À...ừm.... em chưa có nhiều kinh nghiệm về việc phân tích luồng như này, nên không tự tin lắm.”
“Đúng vậy. Bây giờ anh Phong nói hai anh em mình nghiên cứu thì mình sẽ nói ra quan điểm của bản thân thôi, chứ có đồng ý hay không còn chờ phía trên xem xét rồi mới quyết định được.”
Nói rồi Lâm vẫn chăm chú xem tập tài liệu Hạ An gửi, cô làm khá tỉ mỉ, tuy còn nhiều chỗ chưa được hoàn thiện lắm nhưng với một người mới thì như vậy là ngoài mong đợi rồi.
Chính Lâm cũng ngạc nhiên khi ngày đó Hoàng Việt Phong gọi anh vào phòng và nói:
“Em hãy làm việc chung với Hạ An, cố gắng giúp đỡ con bé. Anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô bé, đó là cô bé thông minh.”
“Em ấy chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, anh có cân nhắc lại không?”
“Linh cảm của anh nói cho anh biết đó là cô bé làm được việc.”
“Vâng, em tin anh, em sẽ cố gắng.”
Có thể thấy cảm tính của Hoàng Việt Phong rất chính xác, trình độ làm việc của Hạ An cũng ngang ngửa với senior bây giờ. Cô tiếp nhận công việc một cách nghiêm túc nhất có thể, và dùng cả trái tim, tuổi trẻ và năng lượng của mình vào công việc, khác xa với lối mòn tư duy của giới trẻ lúc bấy giờ.
“Anh đã xem sơ rồi, những chỗ anh khoanh vùng em về bổ sung thêm, nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt. Không nên bỏ sót một trường hợp nào.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Thấy cô nhận tài liệu và quay đi, Lâm lên tiếng:
“Hạ An....”
“Dạ..”
“Bạn trai em rất tốt với em nhỉ?”
“Hả?...à cũng bình thường thôi anh.”
“Anh thấy được anh ta rất dụng tâm với em.”
“Vậy sao? Ai cũng nói vậy, nhưng em thì không biết.”
“Người ngoài cuộc thường sẽ sáng tỏ hơn mà.”
“Mong là vậy. Mà anh Lâm này”
“Sao vậy?”
“Mấy ngày nay anh có chuyện gì sao?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Thấy anh cứ buồn buồn”
“À, không có gì, thôi em làm việc tiếp đi.”
“Vâng.”
Cuối tuần này là hạn cuối mà Hoàng Việt Phong đề ra, yêu cầu Hạ An và Lâm phải thuyết trình báo cáo kết quả thời gian vừa qua hai người nghiên cứu, tìm hiểu. Cho nên cả tuần này sau khi Lâm chỉ ra những vấn đề chưa hợp lý thì Hạ An dùng tốc độ nhanh nhất có thể để khắc phục, và mấy ngày sau đó hai người thường xuyên làm việc với nhau để chuẩn bị cho khâu báo cáo.
Xoay đi xoay lại, cuối tuần cũng đến, Hạ An được giao nhiệm vụ thuyết trình, còn Lâm sẽ hỗ trợ trả lời những thắc mắc của mọi người. Dù hồi hộp nhưng Hạ An vẫn khá tự tin sẽ hoàn thành buoir thuyết trình một cách tốt nhất. Hôm nay có mặt khá nhiều người bên ban giám đốc, khách hàng đến tham dự, vì đây là một ý tưởng của khách hàng, nên đơn đặt hàng này có thành công hay không còn phải dựa vào buổi thuyết trình ngày hôm nay.
Đây là một sản phẩm ứng dụng trí tuệ nhân tạo để tạo cảnh báo về vấn đề sức khỏe cho con người, đặc biệt là người già, những căn bệnh đang ấp ủ rất có khả năng sẽ trở thành mối nguy hại trong tương lai gần. Từ đó phòng ngừa tối đa những rủi ro không đáng có.
Sản phẩm là một quá trình lâu dài, nhưng một ý tưởng sơ bộ như vậy đã được phân tích tỉ mỉ trong bài thuyết trình của Hạ An, từ đó đem đến một hi vọng to lớn cho sự phát triển của dự án này.
Hạ An trình bày vấn đề rất tự tin và sâu sắc, không thể không nói, giường như tất cả mọi người trong phòng hội nghị này đều bị thuyết phục bởi cách dẫn dắt, tiếp cận vấn đề của cô nàng này.
Cuối cùng là tràng vỗ tay chúc mừng thật hoành tráng. Và dự án cần một vài ngày để khách hàng làm việc với ban giám đốc trước khi có quyết định có tiến hành hay không.
Buổi thuyết trình kết thúc, Hoàng Việt Phong gọi Hạ An và Lâm vào phòng riêng của mình nói chuyện:
“Hai đứa đã làm rất tốt, tuy nhiên vẫn chưa biết dự án có được khởi tạo hay không, đó là vấn đề của khách hàng và ban giám đốc, nếu hai bên cùng tiếng nói thì sẽ được bắt đầu trong thời gian sắp tới. Cho nên bây giờ Lâm sẽ về làm lại dự án cũ còn Hạ An sẽ vào dự án hiện tại của Trường. Thứ hai tuần tới anh sẽ thông báo chính thức nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.