Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 50: Giông Tố Sắp Đến
TK HàPhan
28/04/2021
Lúc này Hạ An đang ở nhà, mắt giật liên tục, tai thì ngứa ngáy, chẳng lẽ ai đang nói xấu cô sao, để cho cô biết được là ai thì đừng trách bà đây thích giở trò quỷ nhé.
“Ting”
“Ting”
Hai tin nhắn đến gần như một lúc, cùng một nội dung, nhưng lại đến từ hai người khác nhau: “Em ngủ chưa?”
Ôi, có phải là hẹn nhau không vậy?
Một tin nhắn đến từ Quốc Trường thì Hạ An cũng không ngạc nhiên. Hôm đó sau khi chia tay, hai người cũng đã trao đổi cách thức liên lạc và nói sẽ liên lạc thường xuyên. Hạ An cũng khá có cảm tình trong lần đầu gặp mặt đó, Quốc Trường tạo cho cô cảm giác giống như anh trai của mình, ấm áp, dễ gần và trưởng thành. Hạ An cũng mong muốn có một vài người bạn như vậy, nhìn rất đáng tin cậy, đặc biệt là phẩm chất người lính thì cô hiểu hơn ai hết, trong nhà có hai quân nhân đại thụ như vậy, không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Nhưng điều bất ngờ là tin nhắn còn lại lại đến từ vị tổng tài cao ngạo kia, hôm nay đổi gió hay sao mà lại nhắn tin cho cô vậy.
Ôi giông tố sắp đến sao.
Cả một buổi tối mất ngủ, sáng hôm sau Hạ An vác cái khuôn mặt gấu trúc của mình đi làm, miệng còn ngáp ngắn ngáp dài xuống khỏi xe buýt thì thấy trước sảnh lớn công ty tập trung đông người, tụm năm tụm ba bàn tán xì xào:
“Nhìn anh chàng kia là muốn rụng trứng luôn rồi, ai mà có cái số hưởng thế không biết”
“Còn phải nói, hotgirl phương nào mà được anh ta theo đuổi vậy”
“Hummer phiên bản giới hạn kìa, cả cái nước này không biết có cái thứ hai không nữa.”
“Hâm mộ chết đi mất.”
“....”
Hạ An nhíu mày, đẹp trai cỡ nào mà được cả đám con gái, phụ nữ từ già đến trẻ phải xuýt xoa vậy chứ, có cần làm quá lên vậy không. Theo tính hay tò mò cùng với lối mê trai đã ăn vào máu thì Hạ An cũng bon chen vào đám đông kia để hóng hớt.
“Ầm”
Đó là tiếng lòng vỡ vụn của Hạ An khi nhìn thấy con người được cả đám kia ca tụng.
Lão ta bị điên rồi sao?
Không ngờ tối qua anh ta nói là làm luôn, cũng tại mấy câu nói đó mới làm cô mất ngủ suốt đêm vậy đó.
Tối qua, sau khi nhận được tin nhắn, Hạ An vẫn nhắn tin trả lời bình thường vì cô sợ có việc gì xảy ra, lỡ đâu anh ta thuê mình làm việc giống như hồi trước, một khoản kếch xù như vậy mà không làm thì cũng phí của. Nhưng ai ngờ, Trần Thanh Phong lại nói với cô là anh thích cô, và sẽ theo đuổi cô, bắt đầu từ ngày mai, và chính vì thế mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.
Tự nhiên trên trời rơi xuống một trai đẹp đập vào mặt thì Hạ An tuyệt đối không chê, nhưng cô chỉ thích ngắm chơi thôi chứ không muốn có quan hệ nam nữ, yêu đương gì hết.
Thôi, trong 36 kế chuồn là thượng sách.
Nhưng làm sao có thể được, lúc Hạ An thấy Trần Thanh Phong thì anh cũng nhìn thấy cô, anh cầm bó hoa hồng nhập khẩu đắt đỏ kia, đi về phía cô.
Bối rối, thật sự bối rối.
Chị An không muốn nổi tiếng như vậy đâu.
“Tặng em.”
Trần Thanh Phong đẩy bó hoa đến trước mặt Hạ An trước sự ghen tị của mọi người.
“Oa, cô gái này may mắn quá vậy, còn không mau nhận đi.”
“Nhận đi, nhận đi”
“Nhận đi, nhận đi”
Tiếng hô vang trời như vậy mà không nhận thì có lẽ hôm nay sẽ tắm trong nước bọt luôn quá.
“Cảm ơn anh. Nhưng mà lần sau đừng có như vậy nữa, tôi gánh không nổi đâu.”
Trần Thanh Phong thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt cô, nhưng thứ anh quan tâm là kết quả, cô đã nhận rồi.
“Em làm việc tốt nha, hẹn gặp lại.”
Nói xong thì đi luôn, không cho cô cơ hội để quạu.
Thế là phải ôm bó hoa trước cả ngàn con mắt chứng kiến, ôi, tự nhiên nổi tiếng vậy đỡ không nổi.
“Ting”
Cửa thang máy mở ra thì một hàng người đứng đó chờ sẵn, như kiểu con hổ đang chờ con mồi ra khỏi hang là quất liền vậy.
Thu Quỳnh lườm Hạ An và nói:
“Hôm nay đi làm còn mang theo cả vận đào hoa lên công ty thể hiện cho ai xem nữa không biết.”
Hào lại lườm Thu Quỳnh:
“Hừ, bộ ghen tị với người ta chứ gì?”
“Anh nghĩ thiên nga sẽ ghen tị với vịt trời sao?”
“Cái đó cũng chưa nói được.”
“Anh ...”
“Mọi người không có task làm sao mà tụm năm tụm ba vậy?”
Đó là giọng của Trường, bình thường anh ta rất ít nói, với cả không làm chung dự án với Hạ An nên cô cũng không thân thiết lắm, nhưng nhìn anh ta rất nghiêm túc làm việc, không quan tâm đến chuyện bát quái của mọi người nên ai cũng nể sợ.
Nghe Trường nói xong tất cả ai làm việc nấy, nhưng số lần mọi người liếc trộm Hạ An lại tăng lên, ôi nổi tiếng đúng là không có gì tốT. Cũng tại cái lão trời đánh kia, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao không biết.
Sau khi meeting đầu tuần xong thì Nam chạy vèo qua chỗ ngồi của Hạ An:
“Này, em với anh họ có cần khoa trương vậy không?”
“Em cũng đang đau đầu lắm đây, em có muốn chơi trội vậy đâu, là tại ông cậu của anh không biết muốn giở trò quỷ gì đó nữa.”
“Haha, chỉ có em mới giám nói anh ấy như vậy.”
“Chứ không thì anh nghĩ em sẽ nói như nào?”
“Đó là em chưa chứng kiến mấy người trong nhà anh nói chuyện với anh ấy, nếu không bây giờ có lẽ em đang nghĩ mình sẽ chôn ở nơi nào cho hợp lý.”
“Đáng sợ vậy sao?”
“Nói thừa.”
“Thôi anh về làm việc đi, bình thường ít nói lắm mà, sao nay nhiều chuyện thế không biết.”
“Trưa đi ăn chung nha.”
“.... ”
Gì mà chôn nơi nào chứ, bớt dọa người lại đi có được không.
“Ting”
“Ting”
Hai tin nhắn đến gần như một lúc, cùng một nội dung, nhưng lại đến từ hai người khác nhau: “Em ngủ chưa?”
Ôi, có phải là hẹn nhau không vậy?
Một tin nhắn đến từ Quốc Trường thì Hạ An cũng không ngạc nhiên. Hôm đó sau khi chia tay, hai người cũng đã trao đổi cách thức liên lạc và nói sẽ liên lạc thường xuyên. Hạ An cũng khá có cảm tình trong lần đầu gặp mặt đó, Quốc Trường tạo cho cô cảm giác giống như anh trai của mình, ấm áp, dễ gần và trưởng thành. Hạ An cũng mong muốn có một vài người bạn như vậy, nhìn rất đáng tin cậy, đặc biệt là phẩm chất người lính thì cô hiểu hơn ai hết, trong nhà có hai quân nhân đại thụ như vậy, không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Nhưng điều bất ngờ là tin nhắn còn lại lại đến từ vị tổng tài cao ngạo kia, hôm nay đổi gió hay sao mà lại nhắn tin cho cô vậy.
Ôi giông tố sắp đến sao.
Cả một buổi tối mất ngủ, sáng hôm sau Hạ An vác cái khuôn mặt gấu trúc của mình đi làm, miệng còn ngáp ngắn ngáp dài xuống khỏi xe buýt thì thấy trước sảnh lớn công ty tập trung đông người, tụm năm tụm ba bàn tán xì xào:
“Nhìn anh chàng kia là muốn rụng trứng luôn rồi, ai mà có cái số hưởng thế không biết”
“Còn phải nói, hotgirl phương nào mà được anh ta theo đuổi vậy”
“Hummer phiên bản giới hạn kìa, cả cái nước này không biết có cái thứ hai không nữa.”
“Hâm mộ chết đi mất.”
“....”
Hạ An nhíu mày, đẹp trai cỡ nào mà được cả đám con gái, phụ nữ từ già đến trẻ phải xuýt xoa vậy chứ, có cần làm quá lên vậy không. Theo tính hay tò mò cùng với lối mê trai đã ăn vào máu thì Hạ An cũng bon chen vào đám đông kia để hóng hớt.
“Ầm”
Đó là tiếng lòng vỡ vụn của Hạ An khi nhìn thấy con người được cả đám kia ca tụng.
Lão ta bị điên rồi sao?
Không ngờ tối qua anh ta nói là làm luôn, cũng tại mấy câu nói đó mới làm cô mất ngủ suốt đêm vậy đó.
Tối qua, sau khi nhận được tin nhắn, Hạ An vẫn nhắn tin trả lời bình thường vì cô sợ có việc gì xảy ra, lỡ đâu anh ta thuê mình làm việc giống như hồi trước, một khoản kếch xù như vậy mà không làm thì cũng phí của. Nhưng ai ngờ, Trần Thanh Phong lại nói với cô là anh thích cô, và sẽ theo đuổi cô, bắt đầu từ ngày mai, và chính vì thế mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.
Tự nhiên trên trời rơi xuống một trai đẹp đập vào mặt thì Hạ An tuyệt đối không chê, nhưng cô chỉ thích ngắm chơi thôi chứ không muốn có quan hệ nam nữ, yêu đương gì hết.
Thôi, trong 36 kế chuồn là thượng sách.
Nhưng làm sao có thể được, lúc Hạ An thấy Trần Thanh Phong thì anh cũng nhìn thấy cô, anh cầm bó hoa hồng nhập khẩu đắt đỏ kia, đi về phía cô.
Bối rối, thật sự bối rối.
Chị An không muốn nổi tiếng như vậy đâu.
“Tặng em.”
Trần Thanh Phong đẩy bó hoa đến trước mặt Hạ An trước sự ghen tị của mọi người.
“Oa, cô gái này may mắn quá vậy, còn không mau nhận đi.”
“Nhận đi, nhận đi”
“Nhận đi, nhận đi”
Tiếng hô vang trời như vậy mà không nhận thì có lẽ hôm nay sẽ tắm trong nước bọt luôn quá.
“Cảm ơn anh. Nhưng mà lần sau đừng có như vậy nữa, tôi gánh không nổi đâu.”
Trần Thanh Phong thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt cô, nhưng thứ anh quan tâm là kết quả, cô đã nhận rồi.
“Em làm việc tốt nha, hẹn gặp lại.”
Nói xong thì đi luôn, không cho cô cơ hội để quạu.
Thế là phải ôm bó hoa trước cả ngàn con mắt chứng kiến, ôi, tự nhiên nổi tiếng vậy đỡ không nổi.
“Ting”
Cửa thang máy mở ra thì một hàng người đứng đó chờ sẵn, như kiểu con hổ đang chờ con mồi ra khỏi hang là quất liền vậy.
Thu Quỳnh lườm Hạ An và nói:
“Hôm nay đi làm còn mang theo cả vận đào hoa lên công ty thể hiện cho ai xem nữa không biết.”
Hào lại lườm Thu Quỳnh:
“Hừ, bộ ghen tị với người ta chứ gì?”
“Anh nghĩ thiên nga sẽ ghen tị với vịt trời sao?”
“Cái đó cũng chưa nói được.”
“Anh ...”
“Mọi người không có task làm sao mà tụm năm tụm ba vậy?”
Đó là giọng của Trường, bình thường anh ta rất ít nói, với cả không làm chung dự án với Hạ An nên cô cũng không thân thiết lắm, nhưng nhìn anh ta rất nghiêm túc làm việc, không quan tâm đến chuyện bát quái của mọi người nên ai cũng nể sợ.
Nghe Trường nói xong tất cả ai làm việc nấy, nhưng số lần mọi người liếc trộm Hạ An lại tăng lên, ôi nổi tiếng đúng là không có gì tốT. Cũng tại cái lão trời đánh kia, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao không biết.
Sau khi meeting đầu tuần xong thì Nam chạy vèo qua chỗ ngồi của Hạ An:
“Này, em với anh họ có cần khoa trương vậy không?”
“Em cũng đang đau đầu lắm đây, em có muốn chơi trội vậy đâu, là tại ông cậu của anh không biết muốn giở trò quỷ gì đó nữa.”
“Haha, chỉ có em mới giám nói anh ấy như vậy.”
“Chứ không thì anh nghĩ em sẽ nói như nào?”
“Đó là em chưa chứng kiến mấy người trong nhà anh nói chuyện với anh ấy, nếu không bây giờ có lẽ em đang nghĩ mình sẽ chôn ở nơi nào cho hợp lý.”
“Đáng sợ vậy sao?”
“Nói thừa.”
“Thôi anh về làm việc đi, bình thường ít nói lắm mà, sao nay nhiều chuyện thế không biết.”
“Trưa đi ăn chung nha.”
“.... ”
Gì mà chôn nơi nào chứ, bớt dọa người lại đi có được không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.