Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 67: Chờ Đợi Trong Héo Mòn
TK HàPhan
18/05/2021
Mặc dù Mỹ Anh trẻ hơn tuổi của bà rất nhiều, nhưng chỉ cần bỏ bê, không chăm sóc hay thức khuya một tí là vùng mắt sẽ thâm quầng ngay.
Có mẹ nào mà ghim con mình như vậy không?
Lê Đình Hùng không muốn tiếp tục đào hố chôn mình nữa, vào thẳng vấn đề:
“Bố mẹ gọi con về là có chuyện gì sao?”
Lê Đình n nói:
“Công tác chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
“Vâng, xong rồi ạ.”
Mỹ Anh cầm tay Lê Đình Hùng rồi nhỏ nhẹ nói:
“Mẹ muốn hôm đó con dẫn Thanh Trúc cùng đến, coi như ra mắt mọi người luôn. Mẹ rất muốn có cháu ẵm bồng, cho tuổi già nó có nhiều màu sắc tí. Con cứ nhìn đám bạn của mẹ, người nào người nấy đều nói đến chuyện cháu chắt, mà mẹ cứ phải suốt ngày chờ đợi trong héo mòn, cô quạnh. Mẹ cũng biết tủi thân đó nha.”
Mẹ anh đang nói cái gì vậy?
Héo mòn?
Cô quạnh?
Bà mẹ của anh đúng là cái gì cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng mấu chốt là Thanh Trúc bữa giờ không chịu liên lạc với anh.
“Mẹ à, chuyện này cũng khó mà nói được, Thanh trúc dạo này khá bận, chúng con còn không có thời gian gặp nhau nữa, con sợ bây giờ con hứa với mẹ mà đến hôm đó cô ấy không đến được thì mẹ thất vọng.”
“Chuyện Thanh Trúc bận mẹ đều biết, con bé đang ở Italy tham gia tuần lễ thiết kế thời trang, nhưng con bé sẽ về trước thứ bảy.”
Hả? Thanh Trúc đang ở Italy sao?
Chả trách anh nhắn tin mà không có phản hồi.
Nhưng sao mẹ biết rõ vậy?
Ngay khi anh đang còn lơ mơ thì bà mẹ của anh đã cao tay hơn nhiều, thường xuyên liên lạc, đi mua sắm cùng với Thanh Trúc, tạo nên một mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất thân thiết.
Lúc đầu anh không biết tìm lý do gì để mời cô đến bữa tiệc, nhưng bố mẹ đã nói vậy thì có rồi.
“Vậy được rồi, đợi cô ấy về con sẽ liên lạc.”
Tối hôm đó khi đi làm về Hạ An nhận được cuộc gọi từ anh trai.
“Anh.”
Anh trai Nguyễn Đình Phúc của cô làm bộ đội mật, thường xuyên phải vắng nhà thì không nói, mỗi lần nhận nhiệm vụ là biệt tăm biệt tích mấy tháng có khi còn hơn một năm mới gọi về một cuộc điện thoại.
“Bảo bối, em khỏe chứ?”
Nghe giọng nói của anh trai trong điện thoại, Hạ An không cầm được nước mắt mà khóc thút thít”
“Hu hu, em khỏe, chỉ có điều rất nhớ nhà và nhớ anh.”
“Em bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy?”
“Ai bảo anh không gọi điện cho em, mấy tháng rồi anh đi biệt tăm biệt tích, em không nhận được tin tức gì, làm em lo chết đi được.”
“Sinh ra trong gia đình quân nhân mà mà em vẫn chưa quen với phương châm “không có tin gì là tin tốt” à?”
“Biết thế nhưng em vẫn lo.”
Hai anh em hàn huyên một hồi lâu, anh cô không kể chi tiết sự tình mấy tháng qua cho cô vì sợ cô lo lắng, chỉ nói sơ sơ cho cô một chút thôi.
Đột nhiên cô sực nhớ đến chuyện Quốc Trường, cô hỏi:
“Anh, hay là em làm quân nhân với anh?”
Đình Phúc đầu dây bên kia cứ nghĩ là em gái anh muốn đồng cam cộng khổ với anh:
“Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng mà em không cần phải suy nghĩ nhiều cho anh đâu, cứ ăn chơi vui vẻ đúng lứa tuổi của em là được rồi.”
“Không anh, thực ra em học bên máy tính anh cũng biết mà, em cũng có tìm hiểu một chút bên an ninh mạng, hôm trước lại gặp phải một người là cháu của người quen của bố, anh ta muốn em gia nhập vào đội an ninh mạng của quân đội, bên lĩnh vực này chắc không khổ cực như bên anh đâu.”
Cô không dám nói cho anh trai biết sự thật về bản thân mình, sợ anh thất vọng, anh trai yêu thương cô như vậy, cô không muốn để anh phải lo lắng thêm cho mình nữa.
“Vậy sao? Thế em đã nói với bố mẹ chưa?”
“Dạ chưa, em nghĩ bố mẹ không đồng ý đâu.”
“Ha, em đang muốn anh đứng chung tuyến với em sao?”
“Em đang hỏi ý kiến của anh mà, em chưa trả lời cho anh ta đâu.”
“Hạ An này, thực ra bố mẹ hay anh đều chỉ muốn em bình an vui vẻ mỗi ngày, có công việc để làm, tự do thoải mái, nhưng mà như anh bây giờ nguy hiểm, trách nhiệm trên vai nặng nề cũng không phải không tốt, ít nhất là anh đang phục vụ cho hòa bình của dân tộc, mỗi lần nghĩ như vậy, anh lại thấy công sức thậm chí là máu và tính mạng mình bỏ ra cũng xứng đáng. Vì vậy nếu em thật sự muốn thì anh ủng hộ em.”
Chính Đình Phúc cũng không nghĩ rằng em mình lại được quân đội nhìn trúng, từ nhỏ cô đã rất thông minh, sáng tạo, anh biết sau này em gái anh nhất định sẽ thành công.
Anh đã từng sống trong những ngày tháng cực khổ, lao vào ổ tội phạm chiến đấu, vây quét, có lúc anh nghĩ rằng mình sẽ hi sinh, nhưng cho dù là thế thì anh cũng không hề sợ, bản thân là một người lính được tôi luyện bài bản nên ý chí thép là khí chất của những người lính như anh.
Anh không muốn em gái mình cũng giống vậy.
Nhưng nếu cô muốn, anh sẽ ủng hộ, anh không thể tước đi quyền và nghĩa vụ của một người công dân như vậy.
Có mẹ nào mà ghim con mình như vậy không?
Lê Đình Hùng không muốn tiếp tục đào hố chôn mình nữa, vào thẳng vấn đề:
“Bố mẹ gọi con về là có chuyện gì sao?”
Lê Đình n nói:
“Công tác chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
“Vâng, xong rồi ạ.”
Mỹ Anh cầm tay Lê Đình Hùng rồi nhỏ nhẹ nói:
“Mẹ muốn hôm đó con dẫn Thanh Trúc cùng đến, coi như ra mắt mọi người luôn. Mẹ rất muốn có cháu ẵm bồng, cho tuổi già nó có nhiều màu sắc tí. Con cứ nhìn đám bạn của mẹ, người nào người nấy đều nói đến chuyện cháu chắt, mà mẹ cứ phải suốt ngày chờ đợi trong héo mòn, cô quạnh. Mẹ cũng biết tủi thân đó nha.”
Mẹ anh đang nói cái gì vậy?
Héo mòn?
Cô quạnh?
Bà mẹ của anh đúng là cái gì cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng mấu chốt là Thanh Trúc bữa giờ không chịu liên lạc với anh.
“Mẹ à, chuyện này cũng khó mà nói được, Thanh trúc dạo này khá bận, chúng con còn không có thời gian gặp nhau nữa, con sợ bây giờ con hứa với mẹ mà đến hôm đó cô ấy không đến được thì mẹ thất vọng.”
“Chuyện Thanh Trúc bận mẹ đều biết, con bé đang ở Italy tham gia tuần lễ thiết kế thời trang, nhưng con bé sẽ về trước thứ bảy.”
Hả? Thanh Trúc đang ở Italy sao?
Chả trách anh nhắn tin mà không có phản hồi.
Nhưng sao mẹ biết rõ vậy?
Ngay khi anh đang còn lơ mơ thì bà mẹ của anh đã cao tay hơn nhiều, thường xuyên liên lạc, đi mua sắm cùng với Thanh Trúc, tạo nên một mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất thân thiết.
Lúc đầu anh không biết tìm lý do gì để mời cô đến bữa tiệc, nhưng bố mẹ đã nói vậy thì có rồi.
“Vậy được rồi, đợi cô ấy về con sẽ liên lạc.”
Tối hôm đó khi đi làm về Hạ An nhận được cuộc gọi từ anh trai.
“Anh.”
Anh trai Nguyễn Đình Phúc của cô làm bộ đội mật, thường xuyên phải vắng nhà thì không nói, mỗi lần nhận nhiệm vụ là biệt tăm biệt tích mấy tháng có khi còn hơn một năm mới gọi về một cuộc điện thoại.
“Bảo bối, em khỏe chứ?”
Nghe giọng nói của anh trai trong điện thoại, Hạ An không cầm được nước mắt mà khóc thút thít”
“Hu hu, em khỏe, chỉ có điều rất nhớ nhà và nhớ anh.”
“Em bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy?”
“Ai bảo anh không gọi điện cho em, mấy tháng rồi anh đi biệt tăm biệt tích, em không nhận được tin tức gì, làm em lo chết đi được.”
“Sinh ra trong gia đình quân nhân mà mà em vẫn chưa quen với phương châm “không có tin gì là tin tốt” à?”
“Biết thế nhưng em vẫn lo.”
Hai anh em hàn huyên một hồi lâu, anh cô không kể chi tiết sự tình mấy tháng qua cho cô vì sợ cô lo lắng, chỉ nói sơ sơ cho cô một chút thôi.
Đột nhiên cô sực nhớ đến chuyện Quốc Trường, cô hỏi:
“Anh, hay là em làm quân nhân với anh?”
Đình Phúc đầu dây bên kia cứ nghĩ là em gái anh muốn đồng cam cộng khổ với anh:
“Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng mà em không cần phải suy nghĩ nhiều cho anh đâu, cứ ăn chơi vui vẻ đúng lứa tuổi của em là được rồi.”
“Không anh, thực ra em học bên máy tính anh cũng biết mà, em cũng có tìm hiểu một chút bên an ninh mạng, hôm trước lại gặp phải một người là cháu của người quen của bố, anh ta muốn em gia nhập vào đội an ninh mạng của quân đội, bên lĩnh vực này chắc không khổ cực như bên anh đâu.”
Cô không dám nói cho anh trai biết sự thật về bản thân mình, sợ anh thất vọng, anh trai yêu thương cô như vậy, cô không muốn để anh phải lo lắng thêm cho mình nữa.
“Vậy sao? Thế em đã nói với bố mẹ chưa?”
“Dạ chưa, em nghĩ bố mẹ không đồng ý đâu.”
“Ha, em đang muốn anh đứng chung tuyến với em sao?”
“Em đang hỏi ý kiến của anh mà, em chưa trả lời cho anh ta đâu.”
“Hạ An này, thực ra bố mẹ hay anh đều chỉ muốn em bình an vui vẻ mỗi ngày, có công việc để làm, tự do thoải mái, nhưng mà như anh bây giờ nguy hiểm, trách nhiệm trên vai nặng nề cũng không phải không tốt, ít nhất là anh đang phục vụ cho hòa bình của dân tộc, mỗi lần nghĩ như vậy, anh lại thấy công sức thậm chí là máu và tính mạng mình bỏ ra cũng xứng đáng. Vì vậy nếu em thật sự muốn thì anh ủng hộ em.”
Chính Đình Phúc cũng không nghĩ rằng em mình lại được quân đội nhìn trúng, từ nhỏ cô đã rất thông minh, sáng tạo, anh biết sau này em gái anh nhất định sẽ thành công.
Anh đã từng sống trong những ngày tháng cực khổ, lao vào ổ tội phạm chiến đấu, vây quét, có lúc anh nghĩ rằng mình sẽ hi sinh, nhưng cho dù là thế thì anh cũng không hề sợ, bản thân là một người lính được tôi luyện bài bản nên ý chí thép là khí chất của những người lính như anh.
Anh không muốn em gái mình cũng giống vậy.
Nhưng nếu cô muốn, anh sẽ ủng hộ, anh không thể tước đi quyền và nghĩa vụ của một người công dân như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.