Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 94: Dừng Lại Ngay
TK HàPhan
27/05/2021
Không khí trong nhà ăn rất căng thẳng, một người phục vụ trong phòng đã gọi cho Quốc Trường. Anh ở nhà ăn bên cạnh nên chạy sang đó chỉ mất vài phút.
Vừa vào cửa thì thấy hiện trường hỗn loạn, thức ăn vương vãi khắp sàn nhà, cả đám người thì đang trừng nhau, tay chân đã chuẩn bị sẵn sàng để hoạt động thì:
“Dừng lại ngay.”
Một tiếng quát nhức tai vang lên.
Toàn bộ giữ nguyên tư thế, không ai dám nhúc nhích.
“Luyện tập vẫn chưa đủ cực nên các cô các cậu còn kiếm chuyện để vận động sao?”
Ai cũng cúi gằm mặt xuống, không ai lên tiếng.
Quốc Trường chỉ vào người cầm đầu, đó là Trương Huỳnh, người ban nãy cà khịa Hạ An:
“Cậu, nói xem có chuyện gì xảy ra?”
“Cô ta đổ hết đồ ăn sáng của mọi người.”
Ngón tay thì chỉ về phía Hạ An, gằn từng chữ, trên trán đã có mấy đường song song vì nhăn mặt.
Hạ An cũng không hề sợ sệt, cô vẫn ung dung đứng đó.
Quốc Trường nhíu mày, cô gái này cũng to gan đấy chứ, anh hỏi:
“Là cô đổ sao?”
Hạ An không chối, việc cô làm cô sẽ thẳng thắn thừa nhận:
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Vì anh ta đổ đồ ăn của tôi và Thanh Tú trước. Bọn họ nói rằng vì chúng tôi bị phạt làm bọn họ ăn muộn, không được nghỉ ngơi, nên đã qua chỗ tôi kiếm chuyện. Đổ thức ăn của mọi người là lỗi của tôi, nhưng mà không phải tự nhiên mà tôi đi làm mấy chuyện điên rồ như vậy.”
Quốc Trường quay sang Trương Huỳnh:
“Cô ấy nói đúng không?”
“Chuyện này...”
Anh ta không dám trả lời, cái miệng cứ lắp bắp không ra tiếng.
“Tôi biết rồi, hai người đi theo tôi lên viết bản tường trình và tự kiểm điểm. Còn nữa, vì đồ ăn đã bị đổ, sáng nay mọi người nhịn.”
Nói xong thì anh đi ra luôn.
Trong phòng cũng vì thế mà im lặng hẳn, vì không có đồ ăn, mọi người đành lết bụng đói về phòng, chuẩn bị đồ để huấn luyện.
Trương Huỳnh và Hạ An đến phòng giáo vụ, hai người được hai vị chiến sĩ đưa đến hai phòng tách biệt.
Khi Hạ An mở cửa phòng ra thì một hộp cơm đã được đặt sẵn trên bàn, cùng giấy và bút. Quốc Trường đúng là quan tâm cô mà. Đang định bê hộp cơm lên thì một giọng nói vang lên từ sau lưng:
“Dừng lại.”
“Hả?”
Hạ An ngoan ngoãn thả hộp cơm xuống, xoay mặt về phía cửa:
“Không phải anh chuẩn bị cho em sao?”
“Nếu không phải Phong bảo chăm sóc em thì anh đã để cho em nhịn đói rồi, sao đi đâu em cũng kiếm chuyện được vậy?”
“Hừ, cũng không nhìn xem tại sao em lại bị như vậy sao? Tại anh phạt tụi em, để cho mấy người kia đứng chờ, nếu không đâu có chuyện gì xảy ra.”
“Cô bé à, đó mà là phạt sao? Nếu không phải anh thấy thể lực của hai đứa quá thảm thì anh cần làm vậy sao?”
“Thế thì từ nay anh có phạt tụi em thì cứ phạt, nhưng để cho mọi người giải tán đi, không thì còn chiến tranh dài dài đó.”
“Thôi ăn lẹ lên rồi viết hai tờ giấy cho xong, còn đi huấn luyện nữa.”
“Yes sir.”
Không còn biết tí khách khí nào, ngồi nhai như một chú nhím nhỏ.
Nhìn thân thể gầy yếu trơ xương của cô, Quốc Trường không nỡ lòng nào phạt cô, nhưng nếu không làm vậy, không biết cô có đủ thể lực để vượt qua cửa ải ba tháng này không.
Sáng nay mọi người không phải luyện tập ngoài trời nữa, mà họ được dẫn vào một trường đấu, có vẻ không bị hành xác nữa.
“Hôm nay chúng ta sẽ tập võ, bây giờ tôi sẽ chia tiểu đội thành hai nhóm, đến cuối giờ mỗi bên cử ra một người đấu nhau, đội nào có người thua sẽ đổi người, còn người thắng sẽ được đấu tiếp, đến khi nào một bên nào đó hết người thì thôi. Bây giờ mọi người sẽ xem qua tôi đánh một lần, rồi chia nhóm cùng nhau tập luyện, cuối giờ thì tiến hành thi đấu.”
Quốc Trường đứng trên bục thực hiện một loạt thao tác gọn gàng, đẹp mắt khiến trái tim ba thiếu nữ không tự chủ được mà tan chảy. Hình tượng một người đàn ông cao ráo, tài giỏi, khỏe mạnh như vậy bây giờ còn không chứ? Đã thế còn có một gia thế khỏi phải bàn, truyền thống quân đội từ trước đến nay, tạo nên một chỗ đứng vững chắc trong giới chính trị. Tất nhiên, năng lực là thứ đáng tự hào nhất mà dòng họ này duy trì và phát huy rất tốt, càng đời sau thì càng làm cho dòng họ nở mày nở mặt.
Tất nhiên, gia thế của những người mới này cũng không phải là dạng vừa, tuy nhiên nếu so với Quốc Trường thì vẫn cách xa một trời một vực, bọn họ cứ tựa như bậc tôm bậc tép khi so sánh với anh vậy.
Anh đã biểu diễn xong mà một số người vẫn đang mơ mộng chưa tỉnh, một số là vì mê trai, còn số còn lại là vì động tác mạnh mẽ dứt khoát của anh làm cho điên đảo.
Hạ An vẫn là người tỉnh táo nhất, bởi vì những động tác này cô đã thuộc như bảng cửu chương từ nhỏ đến giờ, bố và anh trai là quân nhân, nên những thứ này đối với cô không còn xa lạ gì.
Vừa vào cửa thì thấy hiện trường hỗn loạn, thức ăn vương vãi khắp sàn nhà, cả đám người thì đang trừng nhau, tay chân đã chuẩn bị sẵn sàng để hoạt động thì:
“Dừng lại ngay.”
Một tiếng quát nhức tai vang lên.
Toàn bộ giữ nguyên tư thế, không ai dám nhúc nhích.
“Luyện tập vẫn chưa đủ cực nên các cô các cậu còn kiếm chuyện để vận động sao?”
Ai cũng cúi gằm mặt xuống, không ai lên tiếng.
Quốc Trường chỉ vào người cầm đầu, đó là Trương Huỳnh, người ban nãy cà khịa Hạ An:
“Cậu, nói xem có chuyện gì xảy ra?”
“Cô ta đổ hết đồ ăn sáng của mọi người.”
Ngón tay thì chỉ về phía Hạ An, gằn từng chữ, trên trán đã có mấy đường song song vì nhăn mặt.
Hạ An cũng không hề sợ sệt, cô vẫn ung dung đứng đó.
Quốc Trường nhíu mày, cô gái này cũng to gan đấy chứ, anh hỏi:
“Là cô đổ sao?”
Hạ An không chối, việc cô làm cô sẽ thẳng thắn thừa nhận:
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Vì anh ta đổ đồ ăn của tôi và Thanh Tú trước. Bọn họ nói rằng vì chúng tôi bị phạt làm bọn họ ăn muộn, không được nghỉ ngơi, nên đã qua chỗ tôi kiếm chuyện. Đổ thức ăn của mọi người là lỗi của tôi, nhưng mà không phải tự nhiên mà tôi đi làm mấy chuyện điên rồ như vậy.”
Quốc Trường quay sang Trương Huỳnh:
“Cô ấy nói đúng không?”
“Chuyện này...”
Anh ta không dám trả lời, cái miệng cứ lắp bắp không ra tiếng.
“Tôi biết rồi, hai người đi theo tôi lên viết bản tường trình và tự kiểm điểm. Còn nữa, vì đồ ăn đã bị đổ, sáng nay mọi người nhịn.”
Nói xong thì anh đi ra luôn.
Trong phòng cũng vì thế mà im lặng hẳn, vì không có đồ ăn, mọi người đành lết bụng đói về phòng, chuẩn bị đồ để huấn luyện.
Trương Huỳnh và Hạ An đến phòng giáo vụ, hai người được hai vị chiến sĩ đưa đến hai phòng tách biệt.
Khi Hạ An mở cửa phòng ra thì một hộp cơm đã được đặt sẵn trên bàn, cùng giấy và bút. Quốc Trường đúng là quan tâm cô mà. Đang định bê hộp cơm lên thì một giọng nói vang lên từ sau lưng:
“Dừng lại.”
“Hả?”
Hạ An ngoan ngoãn thả hộp cơm xuống, xoay mặt về phía cửa:
“Không phải anh chuẩn bị cho em sao?”
“Nếu không phải Phong bảo chăm sóc em thì anh đã để cho em nhịn đói rồi, sao đi đâu em cũng kiếm chuyện được vậy?”
“Hừ, cũng không nhìn xem tại sao em lại bị như vậy sao? Tại anh phạt tụi em, để cho mấy người kia đứng chờ, nếu không đâu có chuyện gì xảy ra.”
“Cô bé à, đó mà là phạt sao? Nếu không phải anh thấy thể lực của hai đứa quá thảm thì anh cần làm vậy sao?”
“Thế thì từ nay anh có phạt tụi em thì cứ phạt, nhưng để cho mọi người giải tán đi, không thì còn chiến tranh dài dài đó.”
“Thôi ăn lẹ lên rồi viết hai tờ giấy cho xong, còn đi huấn luyện nữa.”
“Yes sir.”
Không còn biết tí khách khí nào, ngồi nhai như một chú nhím nhỏ.
Nhìn thân thể gầy yếu trơ xương của cô, Quốc Trường không nỡ lòng nào phạt cô, nhưng nếu không làm vậy, không biết cô có đủ thể lực để vượt qua cửa ải ba tháng này không.
Sáng nay mọi người không phải luyện tập ngoài trời nữa, mà họ được dẫn vào một trường đấu, có vẻ không bị hành xác nữa.
“Hôm nay chúng ta sẽ tập võ, bây giờ tôi sẽ chia tiểu đội thành hai nhóm, đến cuối giờ mỗi bên cử ra một người đấu nhau, đội nào có người thua sẽ đổi người, còn người thắng sẽ được đấu tiếp, đến khi nào một bên nào đó hết người thì thôi. Bây giờ mọi người sẽ xem qua tôi đánh một lần, rồi chia nhóm cùng nhau tập luyện, cuối giờ thì tiến hành thi đấu.”
Quốc Trường đứng trên bục thực hiện một loạt thao tác gọn gàng, đẹp mắt khiến trái tim ba thiếu nữ không tự chủ được mà tan chảy. Hình tượng một người đàn ông cao ráo, tài giỏi, khỏe mạnh như vậy bây giờ còn không chứ? Đã thế còn có một gia thế khỏi phải bàn, truyền thống quân đội từ trước đến nay, tạo nên một chỗ đứng vững chắc trong giới chính trị. Tất nhiên, năng lực là thứ đáng tự hào nhất mà dòng họ này duy trì và phát huy rất tốt, càng đời sau thì càng làm cho dòng họ nở mày nở mặt.
Tất nhiên, gia thế của những người mới này cũng không phải là dạng vừa, tuy nhiên nếu so với Quốc Trường thì vẫn cách xa một trời một vực, bọn họ cứ tựa như bậc tôm bậc tép khi so sánh với anh vậy.
Anh đã biểu diễn xong mà một số người vẫn đang mơ mộng chưa tỉnh, một số là vì mê trai, còn số còn lại là vì động tác mạnh mẽ dứt khoát của anh làm cho điên đảo.
Hạ An vẫn là người tỉnh táo nhất, bởi vì những động tác này cô đã thuộc như bảng cửu chương từ nhỏ đến giờ, bố và anh trai là quân nhân, nên những thứ này đối với cô không còn xa lạ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.