Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 93: Khua Môi Múa Mép
TK HàPhan
26/05/2021
Thấy khuôn mặt Hạ An hiện lên trên màn hình, giọng nói của anh tự động dịu lại, vừa trầm vừa ấm, thật là muốn mang thai qua đường lỗ tai:
“Em sao rồi? Có bị thương chỗ nào không? Ăn uống được không?”
“Anh hỏi như vậy, em biết trả lời câu nào trước.”
Hai lão đàn ông bị cặp này rải cẩu lương thì không ngừng than ngắn thở dài, hai người này thế mà nấu cháo điện thoại gần một tiếng đồng hồ. Trần Thanh Phong không muốn tắt máy nhưng mà Hạ An thấy ngại với Quốc Trường quá nên yêu cầu tắt.
Cô trả điện thoại lại cho Quốc Trường thì thấy anh đưa cho hai người hai hộp thủy tinh, mở ra trong đó là một ít thức ăn khuya được sắp xếp đẹp mắt và đầy đủ dinh dưỡng.
Bữa tối ăn căng cả bụng, nhưng mà chạy nãy giờ cũng bay hết rồi, nên khi thấy thức ăn ngon trước mặt hai cái bụng không tự chủ được mà kêu lên “rột rột”
Ngại ngùng đến đỏ cả mang tai.
Quốc Trường nói:
“Ăn nhanh lên rồi về nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm tập luyện.”
“Cảm ơn anh.”
Và thế là hai con người cách đây một tiếng nhìn anh với ánh mắt thù oán ngồi ăn hăng say dưới ánh trăng khuya.
Cho đến khi cái bụng không thể nhét thêm được nữa mới dừng lại.
Có quen biết đúng là vẫn sướng hơn.
Hai người trở về phòng thì đã hơn mười giờ, mọi người vì đã mệt mỏi cả ngày nên đã lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Đây cũng là chuyện lạ, vì thông thường dân liên quan đến IT không có thói quen ngủ giờ này, họ là những cú đêm chính hiệu.
Mặc dù muộn nhưng Hạ An vẫn đi tắm lại rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Đúng năm giờ, tiếng chuông lại vang lên.
Do ngày hôm qua là ngày huấn luyện đầu tiên, nên sáng nay tỉnh dậy ai nấy đều đau mỏi cơ tay cơ chân. Đây là hậu quả của việc bình thường không chịu tập luyện cơ thể, mà cũng đúng thôi, dân IT thường sẽ lười vận động, cứ ngồi úp mặt vào máy tính cả ngày, bây giờ đột nhiên vận động mạnh như vậy, cơ bắp nào cũng phải dãn ra, không đau mới lạ.
Khi mọi người tập trung ở sân lớn, một bóng dáng cao ráo, mạnh mẽ đứng như trời trồng đó rồi. Trên tay anh hôm nay cầm một cái gậy, tay kia cầm một cái còi, nhìn thôi là đã mất hết ý chí rồi.
“Tiểu đội tập hợp.”
Mọi người dù đau chân nhưng vẫn phải chạy thật nhanh đến tập hợp, nếu không ăn mấy cây gậy đó thì còn mạng mà về với mẹ nữa không?
Nghĩ thế nên ai cũng phải liều mạng.
Đầu tiên là tập bài thể dục buổi sáng, sau đó lại tiếp tục chạy năm kilomet sau đó quay về tập hợp chỗ cũ.
Hai thanh niên đội sổ vẫn không hề thay đổi.
“Hai em về cuối cùng, lên đây.”
Hai người ôm hai khuôn mặt vừa chưa tỉnh ngủ, vừa mệt mỏi lên đứng đối diện Quốc Trường.
“Hai người mỗi người hít đất ba mươi cái, khi nào xong thì cả nhóm mới được quay về ăn sáng, nếu không vẫn đứng hết đó cho tôi.”
Lần này thì hay rồi, không những bản thân bị phạt, mà còn để cả đám chịu trận, sau ngày hôm nay thì khó mà sống sót trong môi trường này rồi.
Đúng như dự đoán, một đoàn người kia nhìn Hạ An với Trần Thanh Tú với ánh mắt thù hận, đáng ra họ được về ăn sớm, còn nghỉ ngơi được một chút, chứ ngồi đây chờ hai con người này, thật là phí thời gian mà.
Sau mười phút, mọi người mới được quay trở lại ăn sáng.
Ai nấy đều tức tối nhìn hai người đội sổ.
Hạ An và Trần Thanh Tú coi như không có chuyện gì mặc dù trong lòng vẫn có chút áy náy. Mới lấy khay đồ ăn lại đặt trên bàn, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị cả nhóm người vây lại. Một người lên tiếng:
“Này, hai con người đội sổ kia, nếu không phải tại hai người thì giờ này mọi người có lẽ đã ăn sáng xong và nghỉ ngơi được một chút rồi, thế mà hai người không một chút hối lỗi nào sao?”
Hạ An kéo ghế ngồi xuống, thái độ rất ung dung và thờ ơ, chậm rãi mở miệng đáp:
“Nếu mọi người thấy uất ức thì tôi xin lỗi, nhưng lúc chúng tôi bị phạt, mọi người cũng chỉ ngồi đó thôi, đâu có làm gì đâu, coi như nghỉ ngơi trước, rồi ăn sáng sau cũng được thôi, có cần chuyện bé xé ra to vậy không?”
“Người gầy gò mà cái miệng cũng khua môi múa mép gớm nhỉ? Tưởng rằng chỉ một câu xin lỗi vậy là xong sao?”
“Nếu không thì mọi người muốn sao?”
“Xoảng” đó là tiếng hai đĩa cơm rơi xuống đất, thức ăn bắn tung tóe khắp nơi, nhìn thôi là đã thấy có lỗi với đồ ăn rồi.
Được thôi, đã nhịn thì nhịn hết mới vui.
Nghĩ thế, ánh mắt của Hạ An lóe lên trong giây lát, rồi trở lại bình thường, cô chui ra khỏi đám người, rồi dùng tốc độ bàn thờ lật đổ hết tất cả thức ăn trên bàn.
Vui quá trời.
Trần Thanh Tú nhìn thấy động tác lưu loát nhanh gọn của Hạ An thì ngơ ngác, cái tốc độ thần thánh gì vậy trời.
“Em sao rồi? Có bị thương chỗ nào không? Ăn uống được không?”
“Anh hỏi như vậy, em biết trả lời câu nào trước.”
Hai lão đàn ông bị cặp này rải cẩu lương thì không ngừng than ngắn thở dài, hai người này thế mà nấu cháo điện thoại gần một tiếng đồng hồ. Trần Thanh Phong không muốn tắt máy nhưng mà Hạ An thấy ngại với Quốc Trường quá nên yêu cầu tắt.
Cô trả điện thoại lại cho Quốc Trường thì thấy anh đưa cho hai người hai hộp thủy tinh, mở ra trong đó là một ít thức ăn khuya được sắp xếp đẹp mắt và đầy đủ dinh dưỡng.
Bữa tối ăn căng cả bụng, nhưng mà chạy nãy giờ cũng bay hết rồi, nên khi thấy thức ăn ngon trước mặt hai cái bụng không tự chủ được mà kêu lên “rột rột”
Ngại ngùng đến đỏ cả mang tai.
Quốc Trường nói:
“Ăn nhanh lên rồi về nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm tập luyện.”
“Cảm ơn anh.”
Và thế là hai con người cách đây một tiếng nhìn anh với ánh mắt thù oán ngồi ăn hăng say dưới ánh trăng khuya.
Cho đến khi cái bụng không thể nhét thêm được nữa mới dừng lại.
Có quen biết đúng là vẫn sướng hơn.
Hai người trở về phòng thì đã hơn mười giờ, mọi người vì đã mệt mỏi cả ngày nên đã lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Đây cũng là chuyện lạ, vì thông thường dân liên quan đến IT không có thói quen ngủ giờ này, họ là những cú đêm chính hiệu.
Mặc dù muộn nhưng Hạ An vẫn đi tắm lại rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Đúng năm giờ, tiếng chuông lại vang lên.
Do ngày hôm qua là ngày huấn luyện đầu tiên, nên sáng nay tỉnh dậy ai nấy đều đau mỏi cơ tay cơ chân. Đây là hậu quả của việc bình thường không chịu tập luyện cơ thể, mà cũng đúng thôi, dân IT thường sẽ lười vận động, cứ ngồi úp mặt vào máy tính cả ngày, bây giờ đột nhiên vận động mạnh như vậy, cơ bắp nào cũng phải dãn ra, không đau mới lạ.
Khi mọi người tập trung ở sân lớn, một bóng dáng cao ráo, mạnh mẽ đứng như trời trồng đó rồi. Trên tay anh hôm nay cầm một cái gậy, tay kia cầm một cái còi, nhìn thôi là đã mất hết ý chí rồi.
“Tiểu đội tập hợp.”
Mọi người dù đau chân nhưng vẫn phải chạy thật nhanh đến tập hợp, nếu không ăn mấy cây gậy đó thì còn mạng mà về với mẹ nữa không?
Nghĩ thế nên ai cũng phải liều mạng.
Đầu tiên là tập bài thể dục buổi sáng, sau đó lại tiếp tục chạy năm kilomet sau đó quay về tập hợp chỗ cũ.
Hai thanh niên đội sổ vẫn không hề thay đổi.
“Hai em về cuối cùng, lên đây.”
Hai người ôm hai khuôn mặt vừa chưa tỉnh ngủ, vừa mệt mỏi lên đứng đối diện Quốc Trường.
“Hai người mỗi người hít đất ba mươi cái, khi nào xong thì cả nhóm mới được quay về ăn sáng, nếu không vẫn đứng hết đó cho tôi.”
Lần này thì hay rồi, không những bản thân bị phạt, mà còn để cả đám chịu trận, sau ngày hôm nay thì khó mà sống sót trong môi trường này rồi.
Đúng như dự đoán, một đoàn người kia nhìn Hạ An với Trần Thanh Tú với ánh mắt thù hận, đáng ra họ được về ăn sớm, còn nghỉ ngơi được một chút, chứ ngồi đây chờ hai con người này, thật là phí thời gian mà.
Sau mười phút, mọi người mới được quay trở lại ăn sáng.
Ai nấy đều tức tối nhìn hai người đội sổ.
Hạ An và Trần Thanh Tú coi như không có chuyện gì mặc dù trong lòng vẫn có chút áy náy. Mới lấy khay đồ ăn lại đặt trên bàn, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị cả nhóm người vây lại. Một người lên tiếng:
“Này, hai con người đội sổ kia, nếu không phải tại hai người thì giờ này mọi người có lẽ đã ăn sáng xong và nghỉ ngơi được một chút rồi, thế mà hai người không một chút hối lỗi nào sao?”
Hạ An kéo ghế ngồi xuống, thái độ rất ung dung và thờ ơ, chậm rãi mở miệng đáp:
“Nếu mọi người thấy uất ức thì tôi xin lỗi, nhưng lúc chúng tôi bị phạt, mọi người cũng chỉ ngồi đó thôi, đâu có làm gì đâu, coi như nghỉ ngơi trước, rồi ăn sáng sau cũng được thôi, có cần chuyện bé xé ra to vậy không?”
“Người gầy gò mà cái miệng cũng khua môi múa mép gớm nhỉ? Tưởng rằng chỉ một câu xin lỗi vậy là xong sao?”
“Nếu không thì mọi người muốn sao?”
“Xoảng” đó là tiếng hai đĩa cơm rơi xuống đất, thức ăn bắn tung tóe khắp nơi, nhìn thôi là đã thấy có lỗi với đồ ăn rồi.
Được thôi, đã nhịn thì nhịn hết mới vui.
Nghĩ thế, ánh mắt của Hạ An lóe lên trong giây lát, rồi trở lại bình thường, cô chui ra khỏi đám người, rồi dùng tốc độ bàn thờ lật đổ hết tất cả thức ăn trên bàn.
Vui quá trời.
Trần Thanh Tú nhìn thấy động tác lưu loát nhanh gọn của Hạ An thì ngơ ngác, cái tốc độ thần thánh gì vậy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.