Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 65: Một Người Đàn Ông Thất Bại
TK HàPhan
16/05/2021
“Sao anh đến mà không nói trước?”
“Muốn tạo bất ngờ cho em không được sao?”
“Vậy sao?”
“Ừm, tắm rửa đi, anh dẫn em đi ăn.”
“Thôi, em nấu ăn đây rồi.”
“Em nấu rồi sao? Vậy anh sẽ ở đây ăn cùng em.”
Hạ An lườm anh một cái.
Trần Thanh Phong mỉm cười nói tiếp:
“Sao vậy, không hoan nghênh sao?”
“Nếu vậy thì sao?”
“Tất nhiên là...anh vẫn ở đây rồi, lâu rồi không được ăn chùa, nên cũng hơi mong đợi.”
“Đã có ai nói anh mặt dày chưa?”
“Anh ăn cơm bạn gái anh nấu thì sao lại gọi là mặt dày?”
“Hừ”
Tuy ngoài mặt thể hiện sự ghét bỏ như vậy, nhưng mà Hạ An vẫn đi vào nấu thêm vài món nữa.
Trần Thanh Phong ngồi ở sô pha nhìn cô gái búi tóc đuôi ngựa bận rộn xào nấu trong bếp thì không khỏi cảm thấy ấm áp, đó chính là gia đình, chồng đi làm về, vợ ở nhà nội trợ đảm đang, bình dị mà hạnh phúc.
Nó đơn giản đến thế, nhưng sao đối với anh lại khó khăn vậy?
Đang ngồi suy nghĩ miên man thì có tiếng nói vọng ra từ nhà bếp:
“Anh dọn chén đũa ra đi, sắp xong rồi.”
Nghe thế, Trần Thanh Phong ngoan ngoãn đi lấy chén, đũa, bày lên bàn ở phòng khách, vì căn hộ này không có phòng ăn, nên bình thường sẽ ngồi ở sô pha ăn luôn.
Đám thư kí của anh mà thấy cảnh anh bị sai vặt vậy chắc tụi nó xỉu.
Ai to gan mà dám đi sai tổng giám đốc nghìn tỷ đi làm việc vặt chứ, đôi tay đó chỉ dùng để cầm bút ký hợp đồng thôi, không phải dùng để làm việc vặt vậy đâu.
Hạ An xào thêm rau, chiên thêm trứng cộng với chén canh và thịt nấu trước đó nữa thì cũng đủ cho hai người ăn.
Cô cũng sợ Trần Thanh Phong kén ăn, nên nấu thêm vài món chứ không bỏ đói anh ta thì phiền phức lắm.
Thấy Trần Thanh Phong ăn hết một miếng, Hạ An hỏi:
“Thế nào? anh ăn được không?”
“Ừm, ngon.”
Đùa à?
Bình thường vị tổng giám đốc này chỉ toàn ăn sơn hào hải vị, thế mà hôm nay lại khen món ăn dân thường này ngon.
Chắc chắn là đang khách khí.
“Ngon thì anh ăn nhiều vào.”
“Em cũng ăn đi.”
Nói rồi hai người im lặng ngồi ăn.
Hôm nay Trần Thanh Phong ăn đến mức căng cả bụng, Hạ An nấu ăn quả thực không tồi, hợp khẩu vị với anh. Điều đặc biệt là nó trông rất giản dị, không cần trang trí quá nhiều mà lại mang hương vị gia đình.
Anh rất lưu luyến cảm giác này.
Ăn xong thì Hạ An bắt anh dọn dẹp và rửa chén, anh cũng không ý kiến gì mà vui vẻ làm theo, còn cô thì gọt một ít hoa quả tráng miệng.
Dọn dẹp xong, một đĩa hoa quả được bày ra trên bàn, anh cũng không câu lệ cầm một miếng táo lên ăn, anh hỏi:
“Chuyện hôm nay là em làm sao?”
Hạ An không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy:
“Chuyện anh nói là chuyện gì?”
“Minh Ngọc.”
“Ừm”
Hạ An cũng không từ chối, chuyện này cô cho rằng cô không sai, bởi vì cô ta đụng đến cô trước. Cô chỉ là đang ăn miếng trả miếng thôi. Sự việc hôm đó nếu như anh không đến kịp thời thì có phải ngày hôm nay cô không còn mặt mũi gì để mà sống trên đời này nữa không?
Anh rũ mặt:
“Em làm vậy, anh cảm thấy mình thật là thất bại.”
Hạ An thấy hơi khó hiểu, đáng ra anh phải trách cô mới đúng, hoặc là sẽ tránh né cô sau khi biết thủ đoạn của cô, con người độc ác của cô chứ.
Anh nói tiếp:
“Chuyện gì em cũng có thể tự mình làm được như vậy, trong khi anh là bạn trai em lại không làm gì được cho em mà còn gây thêm nhiều rắc rối cho em như vậy, anh đúng là một người đàn ông thất bại.”
Hạ An giật mình khi nghe anh nói vậy, anh vì không làm được gì cho cô, nên mới thấy bản thân thất bại.
Cô nói: “Thất bại gì chứ, anh không phải là tổng giám đốc oai phong lẫm liệt, cao cao tại thượng sao? Sự việc cỏn con này anh không cần phải nhúng tay vào, anh vẫn là nên chuyên tâm vào việc kiếm tiền đi, biết đâu sau này em lại phải ăn bám anh thì sao. Nhưng mà anh không trách em sao? Không nghĩ em là người độc ác sao? ”
Trần Thanh Phong mỉm cười, rồi nâng bàn tay của mình lên xoa xoa đầu cô như đang nựng thú cưng vậy:
“Em muốn làm trời làm đất gì thì làm, trời sập xuống anh cũng lo cho em được. Hơn nữa, nếu em không làm vậy thì anh cũng sẽ làm thôi, ai bảo bọn họ có mắt như mù, đụng đến người không nên đụng. Còn nếu tính độc ác, thì em có lẽ còn phải kêu anh là sư phụ. Cho nên, em không cần lo lắng gì hết, cũng không phải suy nghĩ chuyện người khác nghĩ gì, em thích làm gì thì cứ làm, mọi thứ còn lại cứ để anh lo.”
Nói xong một hơi, anh kéo cô lại gần, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trần Thanh Phong biết trong lòng Hạ An vẫn chưa chấp nhận anh, vẫn luôn đề phòng anh nên anh cũng không đòi hỏi những hành động quá đáng hơn, nhưng hôm nay anh có chút không khống chế được bản thân nên mới làm liều như vậy.
“Muốn tạo bất ngờ cho em không được sao?”
“Vậy sao?”
“Ừm, tắm rửa đi, anh dẫn em đi ăn.”
“Thôi, em nấu ăn đây rồi.”
“Em nấu rồi sao? Vậy anh sẽ ở đây ăn cùng em.”
Hạ An lườm anh một cái.
Trần Thanh Phong mỉm cười nói tiếp:
“Sao vậy, không hoan nghênh sao?”
“Nếu vậy thì sao?”
“Tất nhiên là...anh vẫn ở đây rồi, lâu rồi không được ăn chùa, nên cũng hơi mong đợi.”
“Đã có ai nói anh mặt dày chưa?”
“Anh ăn cơm bạn gái anh nấu thì sao lại gọi là mặt dày?”
“Hừ”
Tuy ngoài mặt thể hiện sự ghét bỏ như vậy, nhưng mà Hạ An vẫn đi vào nấu thêm vài món nữa.
Trần Thanh Phong ngồi ở sô pha nhìn cô gái búi tóc đuôi ngựa bận rộn xào nấu trong bếp thì không khỏi cảm thấy ấm áp, đó chính là gia đình, chồng đi làm về, vợ ở nhà nội trợ đảm đang, bình dị mà hạnh phúc.
Nó đơn giản đến thế, nhưng sao đối với anh lại khó khăn vậy?
Đang ngồi suy nghĩ miên man thì có tiếng nói vọng ra từ nhà bếp:
“Anh dọn chén đũa ra đi, sắp xong rồi.”
Nghe thế, Trần Thanh Phong ngoan ngoãn đi lấy chén, đũa, bày lên bàn ở phòng khách, vì căn hộ này không có phòng ăn, nên bình thường sẽ ngồi ở sô pha ăn luôn.
Đám thư kí của anh mà thấy cảnh anh bị sai vặt vậy chắc tụi nó xỉu.
Ai to gan mà dám đi sai tổng giám đốc nghìn tỷ đi làm việc vặt chứ, đôi tay đó chỉ dùng để cầm bút ký hợp đồng thôi, không phải dùng để làm việc vặt vậy đâu.
Hạ An xào thêm rau, chiên thêm trứng cộng với chén canh và thịt nấu trước đó nữa thì cũng đủ cho hai người ăn.
Cô cũng sợ Trần Thanh Phong kén ăn, nên nấu thêm vài món chứ không bỏ đói anh ta thì phiền phức lắm.
Thấy Trần Thanh Phong ăn hết một miếng, Hạ An hỏi:
“Thế nào? anh ăn được không?”
“Ừm, ngon.”
Đùa à?
Bình thường vị tổng giám đốc này chỉ toàn ăn sơn hào hải vị, thế mà hôm nay lại khen món ăn dân thường này ngon.
Chắc chắn là đang khách khí.
“Ngon thì anh ăn nhiều vào.”
“Em cũng ăn đi.”
Nói rồi hai người im lặng ngồi ăn.
Hôm nay Trần Thanh Phong ăn đến mức căng cả bụng, Hạ An nấu ăn quả thực không tồi, hợp khẩu vị với anh. Điều đặc biệt là nó trông rất giản dị, không cần trang trí quá nhiều mà lại mang hương vị gia đình.
Anh rất lưu luyến cảm giác này.
Ăn xong thì Hạ An bắt anh dọn dẹp và rửa chén, anh cũng không ý kiến gì mà vui vẻ làm theo, còn cô thì gọt một ít hoa quả tráng miệng.
Dọn dẹp xong, một đĩa hoa quả được bày ra trên bàn, anh cũng không câu lệ cầm một miếng táo lên ăn, anh hỏi:
“Chuyện hôm nay là em làm sao?”
Hạ An không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy:
“Chuyện anh nói là chuyện gì?”
“Minh Ngọc.”
“Ừm”
Hạ An cũng không từ chối, chuyện này cô cho rằng cô không sai, bởi vì cô ta đụng đến cô trước. Cô chỉ là đang ăn miếng trả miếng thôi. Sự việc hôm đó nếu như anh không đến kịp thời thì có phải ngày hôm nay cô không còn mặt mũi gì để mà sống trên đời này nữa không?
Anh rũ mặt:
“Em làm vậy, anh cảm thấy mình thật là thất bại.”
Hạ An thấy hơi khó hiểu, đáng ra anh phải trách cô mới đúng, hoặc là sẽ tránh né cô sau khi biết thủ đoạn của cô, con người độc ác của cô chứ.
Anh nói tiếp:
“Chuyện gì em cũng có thể tự mình làm được như vậy, trong khi anh là bạn trai em lại không làm gì được cho em mà còn gây thêm nhiều rắc rối cho em như vậy, anh đúng là một người đàn ông thất bại.”
Hạ An giật mình khi nghe anh nói vậy, anh vì không làm được gì cho cô, nên mới thấy bản thân thất bại.
Cô nói: “Thất bại gì chứ, anh không phải là tổng giám đốc oai phong lẫm liệt, cao cao tại thượng sao? Sự việc cỏn con này anh không cần phải nhúng tay vào, anh vẫn là nên chuyên tâm vào việc kiếm tiền đi, biết đâu sau này em lại phải ăn bám anh thì sao. Nhưng mà anh không trách em sao? Không nghĩ em là người độc ác sao? ”
Trần Thanh Phong mỉm cười, rồi nâng bàn tay của mình lên xoa xoa đầu cô như đang nựng thú cưng vậy:
“Em muốn làm trời làm đất gì thì làm, trời sập xuống anh cũng lo cho em được. Hơn nữa, nếu em không làm vậy thì anh cũng sẽ làm thôi, ai bảo bọn họ có mắt như mù, đụng đến người không nên đụng. Còn nếu tính độc ác, thì em có lẽ còn phải kêu anh là sư phụ. Cho nên, em không cần lo lắng gì hết, cũng không phải suy nghĩ chuyện người khác nghĩ gì, em thích làm gì thì cứ làm, mọi thứ còn lại cứ để anh lo.”
Nói xong một hơi, anh kéo cô lại gần, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trần Thanh Phong biết trong lòng Hạ An vẫn chưa chấp nhận anh, vẫn luôn đề phòng anh nên anh cũng không đòi hỏi những hành động quá đáng hơn, nhưng hôm nay anh có chút không khống chế được bản thân nên mới làm liều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.