Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 8: Phải Nhớ Kỹ Thân Phận
Dumy
17/12/2023
Đúng sáu giờ,
Sau khi chủ nhân của Hoắc gia, Hoắc Thiên Kình tuyên bố bữa tiệc chính thức được bắt đầu thì cô công chúa nhỏ Hoắc Ngữ Yên đứng trên bục bên cạnh liền vui vẻ thổi bánh kem trong tiếng chúc mừng sinh nhật của đông đảo khách mời.
Hạ Tử Du đứng ở phía dưới sân khấu nhìn thấy thế không khỏi chạnh lòng.
Chỉ còn ba ngày nữa là sinh nhật của cô, nếu như những năm trước cô cũng sẽ được ba mẹ mua cho bánh kem rồi mời các bạn học tới nhà cùng nhau ăn uống chúc mừng sinh nhật, nhưng năm nay....
Cô thật hâm mộ Hoắc Ngữ Yên, có bà nội, ba mẹ, anh, chị cùng nhiều bạn bè yêu thương cưng chiều, không giống như cô, chỉ có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau.
Ở trên sân khấu, sau khi Hoắc Ngữ Yên thổi nến xong, mọi người phía dưới nhanh chóng tranh nhau tiến về phía sân khấu để tặng quà cho cô bé.
Ai cũng muốn món quà của mình đặc biệt nhất để có thể lấy lòng được Hoắc Ngữ Yên, ai kêu đó là tiểu công chúa được mọi người ở Hoắc gia cưng chiều nhất chứ!
Khi mọi người tranh nhau để lên tặng quà thì Chu Ngọc, con gái của Chu thị trưởng, bạn học cùng lớp với Hoắc Ngữ Yên cũng cầm theo chiếc bánh sinh nhật hình công chúa được trang trí tinh xảo chen lên phía trước để giành lấy được sự chú ý.
Nhưng lúc bước lên bậc thang, do hấp tấp nên Chu Ngọc trượt chân mà ngã ngào về phía trước. Chiếc bánh sinh nhật trong tay cũng theo đà mà hất tung lên, sau đó rơi ập xuống đúng người Hoắc Ngữ Yên.
Mọi người chứng kiến một màn này đều há hốc mồm, mắt trợn to nghĩ thầm 'lần này Chu Ngọc chết chắc!'
Xảy ra sự việc, Chu Ngọc cũng kinh sợ không kém, sao lại xui xẻo vậy chứ, khuôn mặt trắng bệch, miệng lắp bắp :
"Mình...mình không cố ý, mình đang đi lên thì... cậu ta, chính cậu ta gạt chân mình, làm cho mình té, chính là cậu ấy."
Vừa nói Chu Ngọc vừa chỉ tay thẳng về phía Hạ Tử Du đang đứng ngẩn người, đẩy hết mọi tội lỗi về phía cô bé.
"Cậu...mình không có làm vậy, là do cậu bất cẩn nên mới bị trượt chân té mà!"
Hạ Tử Du lắc đầu vội vàng lên tiếng thanh minh.
"Rõ ràng là cậu ta gạt chân mình, Ngữ Yên cậu tin mình đi"
Sở di Chu Ngọc tự tin nói như vậy là do vừa nãy cô bé tình cờ nghe được Hạ Tử Du gọi một người giúp việc lớn tuổi đang bưng đồ ăn là bà nội, vậy chẳng phải con nhỏ đó là cháu gái của người giúp việc sao?
Nếu vậy thì Chu Ngọc cô còn sợ gì mà không đổ hết lỗi cho mấy người có thân phận thấp hèn này, xem mọi người tin con gái của thị trưởng hay là cháu gái của người giúp việc?
"Mình...mình..."
Hạ Tử Du sợ hãi, không biết phải giải thích làm sao thì mọi người mới tin mình. Môi mấp máy, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
"Chắc chắn là cậu ta ganh tị với cậu, Ngữ Yên, cậu ta không phải là cháu gái của người giúp việc nhà cậu sao?"
Chu Ngọc không cho Hạ Tử Du cơ hội lên tiếng, mà khôn khéo để mọi người dồn sự chú ý qua chủ đề khác.
'Trời! Cháu của người giúp việc mà dám cũng mặt dày ở đây dự sinh nhật cùng tụi mình sao?'
'Không ngờ con bé đó là cháu gái của người giúp việc, nhìn cũng không đến nỗi nào...đúng là quạ thì vẫn là quạ...'
'Mới bây lớn mà đã ham phú phụ bần, lại còn nham hiểm xấu tính như vậy..."
Mọi người xung quanh nghe Chu Ngọc nói vậy liền nhìn về phía cô bé Hạ Tử Du bắt đầu chỉ trỏ, xì xầm những câu khó nghe.
Bị mọi người vây quanh săm soi chỉ trích, Hạ Tử Du dù oan ức nhưng cũng không một ai đứng ra bảo vệ. Hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy tà váy, đầu cúi thấp, môi mím chặt, rụt người lại đầy hoảng sợ.
Hạ Tử Du biết mình không được hoan nghênh, đối với những thiếu gia, thiên kim tiểu thư này, cô chỉ là một đứa bé có thân phận thấp kém, dù không làm gì sai nhưng trong mắt của những người có thân phận cao quý kia cô không đủ tư cách để đứng ngang hàng cùng bọn họ.
"Ngữ Yên con lên phòng thay bộ đồ khác đi, còn Tử Du cháu đi xuống nhà bếp, ta có chuyện muốn nhờ cháu giúp."
Nữ chủ nhân của Hoắc gia, Úc Noãn Tâm, thấy tình hình căng thẳng thì liền lên tiếng phân phó.
Sau đó quay qua nhìn các khách mời mỉm cười nói tiếp:
"Để mọi người chê cười rồi, bữa tiệc đã bắt đầu, mọi người cứ tự nhiên dùng bữa nhé."
Khách mời thấy nữ chủ nhân của Hoắc gia đã lên tiếng thì cũng không bàn tán thêm gì nữa mà bắt đầu tản ra, tiến lại bàn đồ ăn lấy các món yêu thích. Hoắc Ngữ Yên ngoan ngoãn lên lầu thay một bộ đồ khác còn Hạ Tử Du cũng vội xoay người rời khỏi.
Hoắc Quân Nghị từ nãy giờ vẫn dõi theo từng cử chỉ, biểu cảm của Hạ Tử Du, ánh mắt hắn bỗng trầm xuống dõi theo bóng dáng đơn độc nhỏ bé kia.
Chạy ra khỏi bữa tiệc, Hạ Tử Du lầm lũi đi về phía nhà bếp, nước mắt kìm nén nãy giờ rốt cuộc cũng chảy dài trên khuôn mặt non nớt.
"Đáng lẽ nhà ngươi không nên tham gia bữa tiệc của Ngữ Yên. Tuy rằng con bé coi ngươi là bạn nhưng ngươi phải nhớ kỹ thân phận của chính mình, ngươi chỉ là một đứa giúp việc trong nhà họ Hoắc, vì vậy đừng bao giờ có suy nghĩ trèo cao, bởi trèo càng cao thì té càng đau."
Ngay chỗ góc cua xuống nhà bếp, Hạ Tử Du bị người thiếu niên trước mặt chặn lại, khuôn mặt lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn.
Nhận ra người phía trước, sắc mặt của cô bé càng trắng bệch hơn. Lời nói của hắn khiến cô ý thức được thân phận hèn mọn của chính mình, đầu cúi thấp lí nhí nói:
"Em...em biết rồi, đại thiếu gia, sẽ không có lần sau."
Nhận được đáp án khiến mình hài lòng, Hoắc Quân Nghị cười lạnh một tiếng, sau đó ngẩng cao đầu kiêu ngạo rời đi.
Sau khi chủ nhân của Hoắc gia, Hoắc Thiên Kình tuyên bố bữa tiệc chính thức được bắt đầu thì cô công chúa nhỏ Hoắc Ngữ Yên đứng trên bục bên cạnh liền vui vẻ thổi bánh kem trong tiếng chúc mừng sinh nhật của đông đảo khách mời.
Hạ Tử Du đứng ở phía dưới sân khấu nhìn thấy thế không khỏi chạnh lòng.
Chỉ còn ba ngày nữa là sinh nhật của cô, nếu như những năm trước cô cũng sẽ được ba mẹ mua cho bánh kem rồi mời các bạn học tới nhà cùng nhau ăn uống chúc mừng sinh nhật, nhưng năm nay....
Cô thật hâm mộ Hoắc Ngữ Yên, có bà nội, ba mẹ, anh, chị cùng nhiều bạn bè yêu thương cưng chiều, không giống như cô, chỉ có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau.
Ở trên sân khấu, sau khi Hoắc Ngữ Yên thổi nến xong, mọi người phía dưới nhanh chóng tranh nhau tiến về phía sân khấu để tặng quà cho cô bé.
Ai cũng muốn món quà của mình đặc biệt nhất để có thể lấy lòng được Hoắc Ngữ Yên, ai kêu đó là tiểu công chúa được mọi người ở Hoắc gia cưng chiều nhất chứ!
Khi mọi người tranh nhau để lên tặng quà thì Chu Ngọc, con gái của Chu thị trưởng, bạn học cùng lớp với Hoắc Ngữ Yên cũng cầm theo chiếc bánh sinh nhật hình công chúa được trang trí tinh xảo chen lên phía trước để giành lấy được sự chú ý.
Nhưng lúc bước lên bậc thang, do hấp tấp nên Chu Ngọc trượt chân mà ngã ngào về phía trước. Chiếc bánh sinh nhật trong tay cũng theo đà mà hất tung lên, sau đó rơi ập xuống đúng người Hoắc Ngữ Yên.
Mọi người chứng kiến một màn này đều há hốc mồm, mắt trợn to nghĩ thầm 'lần này Chu Ngọc chết chắc!'
Xảy ra sự việc, Chu Ngọc cũng kinh sợ không kém, sao lại xui xẻo vậy chứ, khuôn mặt trắng bệch, miệng lắp bắp :
"Mình...mình không cố ý, mình đang đi lên thì... cậu ta, chính cậu ta gạt chân mình, làm cho mình té, chính là cậu ấy."
Vừa nói Chu Ngọc vừa chỉ tay thẳng về phía Hạ Tử Du đang đứng ngẩn người, đẩy hết mọi tội lỗi về phía cô bé.
"Cậu...mình không có làm vậy, là do cậu bất cẩn nên mới bị trượt chân té mà!"
Hạ Tử Du lắc đầu vội vàng lên tiếng thanh minh.
"Rõ ràng là cậu ta gạt chân mình, Ngữ Yên cậu tin mình đi"
Sở di Chu Ngọc tự tin nói như vậy là do vừa nãy cô bé tình cờ nghe được Hạ Tử Du gọi một người giúp việc lớn tuổi đang bưng đồ ăn là bà nội, vậy chẳng phải con nhỏ đó là cháu gái của người giúp việc sao?
Nếu vậy thì Chu Ngọc cô còn sợ gì mà không đổ hết lỗi cho mấy người có thân phận thấp hèn này, xem mọi người tin con gái của thị trưởng hay là cháu gái của người giúp việc?
"Mình...mình..."
Hạ Tử Du sợ hãi, không biết phải giải thích làm sao thì mọi người mới tin mình. Môi mấp máy, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
"Chắc chắn là cậu ta ganh tị với cậu, Ngữ Yên, cậu ta không phải là cháu gái của người giúp việc nhà cậu sao?"
Chu Ngọc không cho Hạ Tử Du cơ hội lên tiếng, mà khôn khéo để mọi người dồn sự chú ý qua chủ đề khác.
'Trời! Cháu của người giúp việc mà dám cũng mặt dày ở đây dự sinh nhật cùng tụi mình sao?'
'Không ngờ con bé đó là cháu gái của người giúp việc, nhìn cũng không đến nỗi nào...đúng là quạ thì vẫn là quạ...'
'Mới bây lớn mà đã ham phú phụ bần, lại còn nham hiểm xấu tính như vậy..."
Mọi người xung quanh nghe Chu Ngọc nói vậy liền nhìn về phía cô bé Hạ Tử Du bắt đầu chỉ trỏ, xì xầm những câu khó nghe.
Bị mọi người vây quanh săm soi chỉ trích, Hạ Tử Du dù oan ức nhưng cũng không một ai đứng ra bảo vệ. Hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy tà váy, đầu cúi thấp, môi mím chặt, rụt người lại đầy hoảng sợ.
Hạ Tử Du biết mình không được hoan nghênh, đối với những thiếu gia, thiên kim tiểu thư này, cô chỉ là một đứa bé có thân phận thấp kém, dù không làm gì sai nhưng trong mắt của những người có thân phận cao quý kia cô không đủ tư cách để đứng ngang hàng cùng bọn họ.
"Ngữ Yên con lên phòng thay bộ đồ khác đi, còn Tử Du cháu đi xuống nhà bếp, ta có chuyện muốn nhờ cháu giúp."
Nữ chủ nhân của Hoắc gia, Úc Noãn Tâm, thấy tình hình căng thẳng thì liền lên tiếng phân phó.
Sau đó quay qua nhìn các khách mời mỉm cười nói tiếp:
"Để mọi người chê cười rồi, bữa tiệc đã bắt đầu, mọi người cứ tự nhiên dùng bữa nhé."
Khách mời thấy nữ chủ nhân của Hoắc gia đã lên tiếng thì cũng không bàn tán thêm gì nữa mà bắt đầu tản ra, tiến lại bàn đồ ăn lấy các món yêu thích. Hoắc Ngữ Yên ngoan ngoãn lên lầu thay một bộ đồ khác còn Hạ Tử Du cũng vội xoay người rời khỏi.
Hoắc Quân Nghị từ nãy giờ vẫn dõi theo từng cử chỉ, biểu cảm của Hạ Tử Du, ánh mắt hắn bỗng trầm xuống dõi theo bóng dáng đơn độc nhỏ bé kia.
Chạy ra khỏi bữa tiệc, Hạ Tử Du lầm lũi đi về phía nhà bếp, nước mắt kìm nén nãy giờ rốt cuộc cũng chảy dài trên khuôn mặt non nớt.
"Đáng lẽ nhà ngươi không nên tham gia bữa tiệc của Ngữ Yên. Tuy rằng con bé coi ngươi là bạn nhưng ngươi phải nhớ kỹ thân phận của chính mình, ngươi chỉ là một đứa giúp việc trong nhà họ Hoắc, vì vậy đừng bao giờ có suy nghĩ trèo cao, bởi trèo càng cao thì té càng đau."
Ngay chỗ góc cua xuống nhà bếp, Hạ Tử Du bị người thiếu niên trước mặt chặn lại, khuôn mặt lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn.
Nhận ra người phía trước, sắc mặt của cô bé càng trắng bệch hơn. Lời nói của hắn khiến cô ý thức được thân phận hèn mọn của chính mình, đầu cúi thấp lí nhí nói:
"Em...em biết rồi, đại thiếu gia, sẽ không có lần sau."
Nhận được đáp án khiến mình hài lòng, Hoắc Quân Nghị cười lạnh một tiếng, sau đó ngẩng cao đầu kiêu ngạo rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.