Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 9: Tám Năm Sau
Dumy
17/12/2023
"Cứu, cứu tôi với...ực.. cứu với... tôi...tôi không biết bơi"
Hạ Tử Du vẫy vùng trong làn nước lạnh ngắt, cố gắng ngoi cái đầu nhỏ lên la lớn:
"Cứu...cứu với..."
Nhưng đáp lại lời kêu cứu của cô là những ánh mắt thờ ơ lạnh lùng, sự im lặng đáng sợ của những người chứng kiến, bất lực kèm phẫn uất, cơ thể nhỏ bé dần dần chìm xuống.
"Đừng mà...mình...mình không thở được nữa...ba mẹ, cứu con..."
Hạ Tử Du từ cơn ác mộng ngồi bật dậy thở hổn hển, ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào đầu giường, mồ hơi nhễ nhại, vài sợi tóc còn dính bết lên mặt lẫn cổ.
Tỉnh dậy rồi nhưng giấc mơ kia quá mức chân thật khiến nước mắt vẫn còn đọng lại trên khoé mắt, cơ thể khẽ run lên.
Tối hôm đấy, sau khi Hoắc Quân Nghị nhắc nhở cô phải nhớ rõ thân phận của mình rồi lạnh lùng rời đi, Hạ Tử Du hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói đó. Thất thểu quay trở lại nhà bếp thì thấy mọi người vẫn đang bận rộn làm việc, cô bé cũng không muốn làm phiền mọi người nên đành đi ra phía chiếc ghế gần hồ bơi ở sau nhà ngồi đợi bà nội.
Lúc này mọi người vẫn còn đang ở trong nhà chính ăn uống nên ngoài đây hoàn toàn yên ắng.
Ngồi xuống ghế, khẽ thở dài một hơi, cơ thể cũng thả lỏng, đầu nhỏ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, hôm nay trăng cũng thật đẹp, vừa tròn lại sáng.
Mải mê ngắm nhìn một lúc lâu, tới lúc nghe mấy tiếng xì xầm gần đó, Hạ Tử Du mới hoàn hồn trở về thực tại.
"Này, có phải là con bé vừa nãy gạt chân Chu Ngọc không?"
"Con nhỏ xấu xa đó chứ còn ai, mà sao nó vẫn còn ở đây? Đáng lẽ phải bị đuổi ra đường rồi chứ?"
"Mình tránh xa nó đi, kẻo lại bị dính xui xẻo đó"
"Sao Ngữ Yên có thể chơi với loại người thân phận thấp hèn như vậy được chứ? Nghĩ thôi mình còn không dám nghĩ đây này..."
Những câu nói đầy tổn thương cứ thế mà truyền vào tai Hạ Tử Du.
Có lẽ mới ăn uống xong mọi người bắt đầu đi ra ngoài vườn dạo mát, tình cờ lại nhìn thấy Hạ Tử Du lẻ loi ngồi đây. Những đứa trẻ mang trong đầu tư tưởng mình là thân phận cao quý luôn muốn dìm những người ở tầng lớp thấp hơn xuống đáy để thể hiện càng rõ địa vị của mình.
Hạ Tử Du nhẫn nhịn không nói lời nào, cô bé lầm lũi đứng dậy muốn rời khỏi nơi đầy rẫy những lời ác ý này nhưng lúc đi ngang qua đám người kia, cô bé muốn tránh đường thì một bàn chân của ai đó đã cố tình đưa ra.
Không may cho cô bé Hạ Tử Du, do vội vã đi nên không quan sát kịp, chỗ đó lại gần ngay hồ bơi nên chỉ kịp la lên một tiếng, thân thể nhỏ bé liền rơi xuống hồ bơi rộng lớn.
Đó là ký ức đáng sợ nhất mà cô gặp phải tám năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Ngữ Yên. Dù đã cố gắng muốn quên đi nhưng tại sao nó vẫn cứ ám ảnh tới bây giờ.
Lắc mạnh đầu, gạt vội nước mắt, lật chăn bước xuống giường, nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng!
Toi rồi, sao cô lại ngủ quên tới giờ này chứ?
Hôm nay rõ ràng đã hẹn với bà nội là sẽ tới Hoắc gia phụ việc cho một buổi tiệc vô cùng quan trọng.
Chủ tịch Hoắc thị - Hoắc Thiên Kình sẽ chính thức bàn giao lại tập đoàn cho con trai trưởng của mình là Hoắc Quân Nghị quản lý.
Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ để thấy buổi tiệc tối nay sẽ trang trọng như thế nào, ngang ngửa thảm đỏ Cannes đi.
Không kịp xếp lại chăn mềm, Hạ Tử Du vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó thay bộ đồ ở nhà bằng chiếc quần jeans ôm màu xanh đen cùng áo thun trắng, tóc dài được cột cao gọn gàng.
Bỏ một ít đồ dùng cá nhân vào chiếc ba lô nhỏ, chuẩn bị xong xuôi cô khoác vội chiếc áo sơ mi tay dài bên ngoài rồi xuống bãi giữ xe của chung cư lấy chiếc xe đạp đã cũ nhanh chóng tiến về con đường dẫn tới nhà họ Hoắc.
Hạ Tử Du vẫy vùng trong làn nước lạnh ngắt, cố gắng ngoi cái đầu nhỏ lên la lớn:
"Cứu...cứu với..."
Nhưng đáp lại lời kêu cứu của cô là những ánh mắt thờ ơ lạnh lùng, sự im lặng đáng sợ của những người chứng kiến, bất lực kèm phẫn uất, cơ thể nhỏ bé dần dần chìm xuống.
"Đừng mà...mình...mình không thở được nữa...ba mẹ, cứu con..."
Hạ Tử Du từ cơn ác mộng ngồi bật dậy thở hổn hển, ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào đầu giường, mồ hơi nhễ nhại, vài sợi tóc còn dính bết lên mặt lẫn cổ.
Tỉnh dậy rồi nhưng giấc mơ kia quá mức chân thật khiến nước mắt vẫn còn đọng lại trên khoé mắt, cơ thể khẽ run lên.
Tối hôm đấy, sau khi Hoắc Quân Nghị nhắc nhở cô phải nhớ rõ thân phận của mình rồi lạnh lùng rời đi, Hạ Tử Du hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói đó. Thất thểu quay trở lại nhà bếp thì thấy mọi người vẫn đang bận rộn làm việc, cô bé cũng không muốn làm phiền mọi người nên đành đi ra phía chiếc ghế gần hồ bơi ở sau nhà ngồi đợi bà nội.
Lúc này mọi người vẫn còn đang ở trong nhà chính ăn uống nên ngoài đây hoàn toàn yên ắng.
Ngồi xuống ghế, khẽ thở dài một hơi, cơ thể cũng thả lỏng, đầu nhỏ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, hôm nay trăng cũng thật đẹp, vừa tròn lại sáng.
Mải mê ngắm nhìn một lúc lâu, tới lúc nghe mấy tiếng xì xầm gần đó, Hạ Tử Du mới hoàn hồn trở về thực tại.
"Này, có phải là con bé vừa nãy gạt chân Chu Ngọc không?"
"Con nhỏ xấu xa đó chứ còn ai, mà sao nó vẫn còn ở đây? Đáng lẽ phải bị đuổi ra đường rồi chứ?"
"Mình tránh xa nó đi, kẻo lại bị dính xui xẻo đó"
"Sao Ngữ Yên có thể chơi với loại người thân phận thấp hèn như vậy được chứ? Nghĩ thôi mình còn không dám nghĩ đây này..."
Những câu nói đầy tổn thương cứ thế mà truyền vào tai Hạ Tử Du.
Có lẽ mới ăn uống xong mọi người bắt đầu đi ra ngoài vườn dạo mát, tình cờ lại nhìn thấy Hạ Tử Du lẻ loi ngồi đây. Những đứa trẻ mang trong đầu tư tưởng mình là thân phận cao quý luôn muốn dìm những người ở tầng lớp thấp hơn xuống đáy để thể hiện càng rõ địa vị của mình.
Hạ Tử Du nhẫn nhịn không nói lời nào, cô bé lầm lũi đứng dậy muốn rời khỏi nơi đầy rẫy những lời ác ý này nhưng lúc đi ngang qua đám người kia, cô bé muốn tránh đường thì một bàn chân của ai đó đã cố tình đưa ra.
Không may cho cô bé Hạ Tử Du, do vội vã đi nên không quan sát kịp, chỗ đó lại gần ngay hồ bơi nên chỉ kịp la lên một tiếng, thân thể nhỏ bé liền rơi xuống hồ bơi rộng lớn.
Đó là ký ức đáng sợ nhất mà cô gặp phải tám năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Ngữ Yên. Dù đã cố gắng muốn quên đi nhưng tại sao nó vẫn cứ ám ảnh tới bây giờ.
Lắc mạnh đầu, gạt vội nước mắt, lật chăn bước xuống giường, nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng!
Toi rồi, sao cô lại ngủ quên tới giờ này chứ?
Hôm nay rõ ràng đã hẹn với bà nội là sẽ tới Hoắc gia phụ việc cho một buổi tiệc vô cùng quan trọng.
Chủ tịch Hoắc thị - Hoắc Thiên Kình sẽ chính thức bàn giao lại tập đoàn cho con trai trưởng của mình là Hoắc Quân Nghị quản lý.
Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ để thấy buổi tiệc tối nay sẽ trang trọng như thế nào, ngang ngửa thảm đỏ Cannes đi.
Không kịp xếp lại chăn mềm, Hạ Tử Du vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó thay bộ đồ ở nhà bằng chiếc quần jeans ôm màu xanh đen cùng áo thun trắng, tóc dài được cột cao gọn gàng.
Bỏ một ít đồ dùng cá nhân vào chiếc ba lô nhỏ, chuẩn bị xong xuôi cô khoác vội chiếc áo sơ mi tay dài bên ngoài rồi xuống bãi giữ xe của chung cư lấy chiếc xe đạp đã cũ nhanh chóng tiến về con đường dẫn tới nhà họ Hoắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.