Chương 20: Âm mưu.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Trong phòng Uyển Uyển hỏi cô :
" Cậu thật sự không nhớ ra Triệu Duy Phong hay sao"
Cô chỉ cười và gật đầu.
" Sao cậu lại cười tớ hỏi thật đấy. Cậu nói thật đi mình hứa sẽ kín miệng"
' Sao câu này quen vậy ta ' cô nghĩ ( Hồi cấp 3 cô kể cho Uyển Uyển nghe về việc có một em lớp dưới tán tỉnh nhưng không chấp nhận nhờ Uyển Uyển giữ bí mật hộ . Kết quả mới có 30 phút sau cả trường đã biết hết ).
" Mình thật sự không nhớ , mọi người quen anh ấy sao kể mình nghe được không"
( Chị ơi chị nên làm diễn viên mới đúng giải oscar chắc chắn sẽ thuộc về chị )
" Nếu đã quên rồi thì thôi không cần nhớ lại làm gì " Lãnh Hàn nói.
" Đúng rồi đó đằng nào cũng chỉ toàn chuyện buồn quên được là cái tốt" Tử San hùa theo.
Tử San nghĩ ' hứ quên đi thì anh ấy mới là của tôi '
Cô cười nhạt và gật đầu. Cô nghĩ ' quên đi mọi chuyện thật sự sẽ tốt sao. Nếu em quên anh thật rồi liệu có tốt cho cuộc sống của em không'
\*\*\*\*\*\*\*\*
Anh bước ra từ phòng Gia Huy khuân mặt không còn tối sầm như lúc nãy mà lại rạng rỡ , ánh mắt ý cười như không cười . Nhìn mặt anh như thể có âm mưu gì đó sắp được thực hiện.
" Cậu tự lo liệu việc đi Gia Huy, nếu không thành thì cậu biết sẽ thế nào rồi đấy"
Gia Huy trong phòng ấm ức không nói thành lời.Tống Lam vỗ vai Gia Huy cười nói:
" Lúc trước chúng ta nói có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu . Dù có ra sao vẫn sẽ giúp đỡ nhau nhưng trường hợp này tôi xin rút lui. Cố lên người anh em số phận tàn hay tiến của cái bệnh viện này đang nằm trong tay cậu"
" Trời ơi số tôi khổ quá mà.À mà cậu vẫn mặc bộ quần áo màu hồng đấy hả . Đừng nói với tôi cậu mặc nó từ tối qua rồi tung tăng đến bệnh viện của tôi đấy nha"
" Khụ khụ, cậu nghĩ gì mà tôi mặc bộ này chạy lung tung ra ngoài chứ. Chẳng qua nhà cô gái đó không có đồ con trai nên tôi đành mặc thế này thôi"
Nói xong Tống Lam chạy vội ra ngoài , quay lại phòng bệnh của cô. anh mở cửa phòng thì thấy tiếng cười nói vui vẻ anh chen ngang:
" Tiểu Uyển , tiểu Uyển " giọng anh như đứa trẻ khiến mọi người sởn gai ốc.
Uyển Uyển đỏ mặt kéo Tống Lam ra ngoài .
" Anh đang làm cái quái gì vậy "
" Tôi không làm như vậy thì sao cô chịu ra ngoài cùng tôi "
" Anh gọi tôi có chuyện gì mau nói đi, tôi không rảnh đứng đây với anh"
" Đi cô đưa tôi đi mua đồ mới đi tôi không muốn mặc bộ quần áo màu hồng này nữa đâu"
Uyển Uyển nhìn Tống Lam từ đầu đến cuối liền bật cười.
" Ha ha tôi thấy anh mặc bộ này dễ thương mà"
Mặt Tống Lam sầm lại, khiến Uyển Uyển hơi sợ
" Mà sao anh không nhờ bác sĩ Lục , tôi tưởng các anh là bạn chí cốt"
" Haizzz đừng nhắc tới cậu ta nữa , giờ thân cậu ta còn lo chưa xong nữa là . Làm gì còn thời gian đâu mà lo cho người khác"
" Nhưng tôi... tôi chưa nhận được tiền lương"
" Đi cứ đi cô không cần lo về tiền"
" Nhưng ....nhưng...nhưng..."
" Không nhưng nhị gì hết với khuân mặt này của tôi điển trai của tôi thì chả ai dám lấy tiền đâu"
" Anh lại tự luyến nữa hả"
" Tôi tự luyến từ bé rồi"
" Anh thật là không nói nổi mà. Mà tôi còn chưa đồng ý anh kéo tôi đi đâu"
Anh vẫy chiếc xe gần đó rồi lôi cô lên xe ( thật ra đó là xe của đàn em của Tống Lam )
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Trong bệnh viện cô lại một mình mọi người về hết.
" Mấy người này cũng thật là rủ nhau đến đông đủ rồi khi về cũng rủ nhau về sao . Còn Duy Phong bảo mua đồ ăn cho mình mà mãi cũng không thấy về. Bộ vừa đi vừa ngủ hả trời" cô nói với chính mình.
Khi Tống Lam kéo Uyển Uyển đi thì Tử San nhận được điện thoại từ công ti có chuyện gấp nên Tử San phải về công ti. Cô không yên tâm nên nhờ Lãnh Hàn đưa Tử San về.Vậy là cô lại một mình ở trong phòng. Cô buồn chán muốn ra ngoài hít thở không khí , vừa mở cửa cô thấy các y tá chạy qua chạy lại. Cô tò mò cô nắm lấy tay một y tá hỏi:
" Có chuyện gì mà mọi người hốt hoảng vậy"
" Triệu tổng bị xe tông ngay cổng bênh viện giờ đang được cấp cứu "
" Cô ... cô vừa nói ai bị xem tông"
" Là Triệu tổng"
" Không....không thể nào" cô thả tay y tá giật kim truyền trên tay cô chạy nhanh về phía phòng cấp cứu với hai dòng nước mắt lăn dài.
Tới phòng cấp cứu cô không thể ngồi yên mà đi qua đi lại trong lo lắng. Đèn phòng cấp cứu tắt Gia Huy từ trong đi ra với khuôn mặt tuyệt vọng.Cô nắm lấy tay Gia Huy hỏi:
" Anh ấy sao rồi"
" Xin lỗi chúng tôi đã cố hết sức rồi, cậu ấy bị thương quá nặng"
" Không... không phải vậy anh ấy không thể chết được" cô nói trong nước.
" Y Y cô bình tĩnh lại đi vết thương của cô vẫn chưa khỏi đâu. Đừng như vậy vết thương sẽ rách ra đó" Gia Huy đỡ cô.
" Không tôi không tin anh và Phong đang lừa tôi phải không. Không được tôi phải chính mắt nhìn thấy anh ấy " cô đẩy Gia Huy chạy thẳng vào trong phòng cấp cứu.
" Cậu thật sự không nhớ ra Triệu Duy Phong hay sao"
Cô chỉ cười và gật đầu.
" Sao cậu lại cười tớ hỏi thật đấy. Cậu nói thật đi mình hứa sẽ kín miệng"
' Sao câu này quen vậy ta ' cô nghĩ ( Hồi cấp 3 cô kể cho Uyển Uyển nghe về việc có một em lớp dưới tán tỉnh nhưng không chấp nhận nhờ Uyển Uyển giữ bí mật hộ . Kết quả mới có 30 phút sau cả trường đã biết hết ).
" Mình thật sự không nhớ , mọi người quen anh ấy sao kể mình nghe được không"
( Chị ơi chị nên làm diễn viên mới đúng giải oscar chắc chắn sẽ thuộc về chị )
" Nếu đã quên rồi thì thôi không cần nhớ lại làm gì " Lãnh Hàn nói.
" Đúng rồi đó đằng nào cũng chỉ toàn chuyện buồn quên được là cái tốt" Tử San hùa theo.
Tử San nghĩ ' hứ quên đi thì anh ấy mới là của tôi '
Cô cười nhạt và gật đầu. Cô nghĩ ' quên đi mọi chuyện thật sự sẽ tốt sao. Nếu em quên anh thật rồi liệu có tốt cho cuộc sống của em không'
\*\*\*\*\*\*\*\*
Anh bước ra từ phòng Gia Huy khuân mặt không còn tối sầm như lúc nãy mà lại rạng rỡ , ánh mắt ý cười như không cười . Nhìn mặt anh như thể có âm mưu gì đó sắp được thực hiện.
" Cậu tự lo liệu việc đi Gia Huy, nếu không thành thì cậu biết sẽ thế nào rồi đấy"
Gia Huy trong phòng ấm ức không nói thành lời.Tống Lam vỗ vai Gia Huy cười nói:
" Lúc trước chúng ta nói có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu . Dù có ra sao vẫn sẽ giúp đỡ nhau nhưng trường hợp này tôi xin rút lui. Cố lên người anh em số phận tàn hay tiến của cái bệnh viện này đang nằm trong tay cậu"
" Trời ơi số tôi khổ quá mà.À mà cậu vẫn mặc bộ quần áo màu hồng đấy hả . Đừng nói với tôi cậu mặc nó từ tối qua rồi tung tăng đến bệnh viện của tôi đấy nha"
" Khụ khụ, cậu nghĩ gì mà tôi mặc bộ này chạy lung tung ra ngoài chứ. Chẳng qua nhà cô gái đó không có đồ con trai nên tôi đành mặc thế này thôi"
Nói xong Tống Lam chạy vội ra ngoài , quay lại phòng bệnh của cô. anh mở cửa phòng thì thấy tiếng cười nói vui vẻ anh chen ngang:
" Tiểu Uyển , tiểu Uyển " giọng anh như đứa trẻ khiến mọi người sởn gai ốc.
Uyển Uyển đỏ mặt kéo Tống Lam ra ngoài .
" Anh đang làm cái quái gì vậy "
" Tôi không làm như vậy thì sao cô chịu ra ngoài cùng tôi "
" Anh gọi tôi có chuyện gì mau nói đi, tôi không rảnh đứng đây với anh"
" Đi cô đưa tôi đi mua đồ mới đi tôi không muốn mặc bộ quần áo màu hồng này nữa đâu"
Uyển Uyển nhìn Tống Lam từ đầu đến cuối liền bật cười.
" Ha ha tôi thấy anh mặc bộ này dễ thương mà"
Mặt Tống Lam sầm lại, khiến Uyển Uyển hơi sợ
" Mà sao anh không nhờ bác sĩ Lục , tôi tưởng các anh là bạn chí cốt"
" Haizzz đừng nhắc tới cậu ta nữa , giờ thân cậu ta còn lo chưa xong nữa là . Làm gì còn thời gian đâu mà lo cho người khác"
" Nhưng tôi... tôi chưa nhận được tiền lương"
" Đi cứ đi cô không cần lo về tiền"
" Nhưng ....nhưng...nhưng..."
" Không nhưng nhị gì hết với khuân mặt này của tôi điển trai của tôi thì chả ai dám lấy tiền đâu"
" Anh lại tự luyến nữa hả"
" Tôi tự luyến từ bé rồi"
" Anh thật là không nói nổi mà. Mà tôi còn chưa đồng ý anh kéo tôi đi đâu"
Anh vẫy chiếc xe gần đó rồi lôi cô lên xe ( thật ra đó là xe của đàn em của Tống Lam )
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Trong bệnh viện cô lại một mình mọi người về hết.
" Mấy người này cũng thật là rủ nhau đến đông đủ rồi khi về cũng rủ nhau về sao . Còn Duy Phong bảo mua đồ ăn cho mình mà mãi cũng không thấy về. Bộ vừa đi vừa ngủ hả trời" cô nói với chính mình.
Khi Tống Lam kéo Uyển Uyển đi thì Tử San nhận được điện thoại từ công ti có chuyện gấp nên Tử San phải về công ti. Cô không yên tâm nên nhờ Lãnh Hàn đưa Tử San về.Vậy là cô lại một mình ở trong phòng. Cô buồn chán muốn ra ngoài hít thở không khí , vừa mở cửa cô thấy các y tá chạy qua chạy lại. Cô tò mò cô nắm lấy tay một y tá hỏi:
" Có chuyện gì mà mọi người hốt hoảng vậy"
" Triệu tổng bị xe tông ngay cổng bênh viện giờ đang được cấp cứu "
" Cô ... cô vừa nói ai bị xem tông"
" Là Triệu tổng"
" Không....không thể nào" cô thả tay y tá giật kim truyền trên tay cô chạy nhanh về phía phòng cấp cứu với hai dòng nước mắt lăn dài.
Tới phòng cấp cứu cô không thể ngồi yên mà đi qua đi lại trong lo lắng. Đèn phòng cấp cứu tắt Gia Huy từ trong đi ra với khuôn mặt tuyệt vọng.Cô nắm lấy tay Gia Huy hỏi:
" Anh ấy sao rồi"
" Xin lỗi chúng tôi đã cố hết sức rồi, cậu ấy bị thương quá nặng"
" Không... không phải vậy anh ấy không thể chết được" cô nói trong nước.
" Y Y cô bình tĩnh lại đi vết thương của cô vẫn chưa khỏi đâu. Đừng như vậy vết thương sẽ rách ra đó" Gia Huy đỡ cô.
" Không tôi không tin anh và Phong đang lừa tôi phải không. Không được tôi phải chính mắt nhìn thấy anh ấy " cô đẩy Gia Huy chạy thẳng vào trong phòng cấp cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.