Chương 21: Bị gài bẫy.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Cô chạy vào phòng phẫu thuật, Gia Huy ra hiệu cho tất cả các y tá ra ngoài. Ra ngoài lúc này Gia Huy mới nói :
" Mọi người lam tốt lắm , tối nay chúng ta sẽ đi ăn mừng bệnh viện không bị san bằng , tôi sẽ mời"
" Year, bác sĩ Lục muôn năm"
Cô chân tay run rẩy dường như không thể bước tiếp về phía trước. Một thi thể được đậy khăn trắng kín đầu.Cô tiến lại gần tay run run kéo khăn ra trong lòng luôn tử an ủi bản thân ' nhất định là không phải anh ấy, anh ấy không thể chết được , mình còn rất nhiều điều chưa nói '. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống khi nhìn thấy mặt người sau tấm khăn. Anh nằm không động đậy , không nói ,không cười , không vui, không buồn lại càng làm cho cô đau lòng hơn.
"Duy Phong , Duy Phong anh mau tỉnh lại cho em . Anh đang đùa em phải không , anh dậy đi đừng làm em sợ mà. Ba mẹ đã bỏ em đi rồi giờ anh là người mà em muốn nương tựa , nương nhờ sao anh lại bỏ em chứ. Em xin lỗi đã lừa dối anh , chỉ cần anh tỉnh dậy thôi điều kiện gì em cũng đồng ý . Chỉ cần ông trời giả lại anh cho em là được rồi "
"Có thật không" anh nói.
"Ừ"
"Vậy sau này không được lừa dối anh , quên anh hay rời xa anh như trước nữa nghe chưa"
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa , anh mau tỉnh...." cô ngạc nhiên vội vàng đứng dậy nhìn anh thấy anh với khuân mặt thoả mãn , đắc ý . Cô vừa mừng vừa tức giận, cô nắm chặt hai tay đánh vào lồng ngực săn chắn của anh cô nói trong nước mắt :
" Đánh chết anh ,đánh chết anh . Tại sao lại lấy mạng sống ra để lừa dối em chứ. Nếu anh thật sự bị gì thì anh bảo em sống phải làm sao. Đánh chết anh ,đánh chết anh"
"Khụ khụ Y Y anh không chết vì xe tông thì anh cũng sắp chết vì bị em đánh đấy "
"Hức...hức...cho anh chừa sau này có dám làm thế nữa không"
"Không anh hứa sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa dỡn nữa. Được rồi đừng khóc nữa mà"
" Anh có thấy đau chỗ nào hay không"
"Có anh đau ở tim ,ở khắp cơ thể"
"Sao lại như thế chứ để em đi gọi Gia Huy"
Cô xoay người định đi thì bị anh giữ lại.
" Không cần gọi Gia Huy anh có một liều thuốc ở đây rồi"
Cô ngây thơ không biết mình sắp bị anh lừa.
" Vậy thuốc ở đâu để em lấy"
"Em muốn biết thuốc đó ở đâu"
"Ừ... ưm..ưm..."
Hai người dần chìm đắm vào nụ hôn cháy bỏng ấy. Miệng cô hé mở để lưỡi anh dần đưa vào khoang miệng cô. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô không dời, anh lấy hết những thứ ngọt ngào từ khoang miệng cô. Hai người cứ vậy cho tới lúc cô cảm thấy khó thở ,cô đánh nhẹ vào lưng anh . Anh hiểu ý không nỡ thả môi cô ra anh cắn nhẹ vào môi dưới của cô. Cô lúc này thở dốc lấy lại không khí .
"Em bị ngốc hả sao lại không thở chứ " anh vừa nói vừa cười với khuân mặt đắc ý.
Cô đỏ mặt không trả lời anh , sau khi nhịp thở ổn định cô nói lại anh :
"Anh dám bơn cợt em mặc kệ anh không nói truyện với anh nữa"
Cô định chạy trốn thì bị anh kéo tay lại cô ngã xuống giường . Anh đè lên người cô và nói :
"Em có biết anh chờ giây phút này lâu lắm rồi không. Anh giữ gìn tấm thân trong trắng này suốt 5 năm qua chỉ để cho em thôi đó"
"Anh mau thả em ra"
Anh cười nham hiểm rồi hôn lên khuân mặt đỏ ửng của cô . Đôi môi anh không chịu ở yên cuồng nhiệt chiếm hữu môi cô.Đôi tay anh luồn vào trong áo cô.Khiến cả người cô run run, anh thoả mãn hôn cuồng nhiệt hơn.Môi lưỡi giao nhau cho tới khi hết không khí hai người mới nhả ra thi nhau thở gấp.Cô giữ lấy đôi tay anh đang làm loạn trên cơ thể cô. Nói nhỏ :
"Em đang bị thương đấy"
"Yên tâm đi anh sẽ nhẹ nhàng mà"
"Nhưng..."
Anh luồn tay qua đằng sau cô định cởi áo con của cô thì anh cảm nhận được một dòng nước chảy vào tay anh. Lúc này anh dừng lại mọi hành động nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. Anh lật cô lại đập vào mắt anh là miếng băng gạch đã chuyển sang màu đỏ tươi và nó vẫn tiếp tục đang chảy. Anh nhìn cô mà đau lòng, anh hạ giọng hỏi :
" Sao không nói cho anh biết vết thương bị rạch ra rồi"
"Em không để ý nên không biết"
"Ngốc này thôi để anh băng lại cho em"
"Ừ"
Anh lấy băng gạch gần đó băng bó lại vết thương cho cô.
"Xong rồi đó, nào để anh đỡ em về phòng đi cẩn thận"
"Ừ"
Anh nghĩ ' lần này tha cho em đợi khi em khỏi anh sẽ không tha cho em đâu '
\*\*\*\*\*\*\*\*
Về tới phòng anh nhẹ nhàng dìu cô ngồi lên giường. Lúc này trời cũng đã tối sợ cô đói anh nói :
"Tối rồi để anh đi mua đồ ăn cho em"
Cô vội giữ tay anh lại :
"Em không đói không cần phải đi mua anh ở lại đây đi"
Anh biết cô vẫn còn đang cảm thấy sợ chuyện lúc chiều anh xoa đầu cô và nói:
"Anh sẽ không sao đâu em yên tâm đi anh đi một lúc rồi về với em mà"
Cô từ từ thả tay anh ra , anh nở nụ cười thật tươi rồi đi ra ngoài.
" Mọi người lam tốt lắm , tối nay chúng ta sẽ đi ăn mừng bệnh viện không bị san bằng , tôi sẽ mời"
" Year, bác sĩ Lục muôn năm"
Cô chân tay run rẩy dường như không thể bước tiếp về phía trước. Một thi thể được đậy khăn trắng kín đầu.Cô tiến lại gần tay run run kéo khăn ra trong lòng luôn tử an ủi bản thân ' nhất định là không phải anh ấy, anh ấy không thể chết được , mình còn rất nhiều điều chưa nói '. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống khi nhìn thấy mặt người sau tấm khăn. Anh nằm không động đậy , không nói ,không cười , không vui, không buồn lại càng làm cho cô đau lòng hơn.
"Duy Phong , Duy Phong anh mau tỉnh lại cho em . Anh đang đùa em phải không , anh dậy đi đừng làm em sợ mà. Ba mẹ đã bỏ em đi rồi giờ anh là người mà em muốn nương tựa , nương nhờ sao anh lại bỏ em chứ. Em xin lỗi đã lừa dối anh , chỉ cần anh tỉnh dậy thôi điều kiện gì em cũng đồng ý . Chỉ cần ông trời giả lại anh cho em là được rồi "
"Có thật không" anh nói.
"Ừ"
"Vậy sau này không được lừa dối anh , quên anh hay rời xa anh như trước nữa nghe chưa"
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa , anh mau tỉnh...." cô ngạc nhiên vội vàng đứng dậy nhìn anh thấy anh với khuân mặt thoả mãn , đắc ý . Cô vừa mừng vừa tức giận, cô nắm chặt hai tay đánh vào lồng ngực săn chắn của anh cô nói trong nước mắt :
" Đánh chết anh ,đánh chết anh . Tại sao lại lấy mạng sống ra để lừa dối em chứ. Nếu anh thật sự bị gì thì anh bảo em sống phải làm sao. Đánh chết anh ,đánh chết anh"
"Khụ khụ Y Y anh không chết vì xe tông thì anh cũng sắp chết vì bị em đánh đấy "
"Hức...hức...cho anh chừa sau này có dám làm thế nữa không"
"Không anh hứa sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa dỡn nữa. Được rồi đừng khóc nữa mà"
" Anh có thấy đau chỗ nào hay không"
"Có anh đau ở tim ,ở khắp cơ thể"
"Sao lại như thế chứ để em đi gọi Gia Huy"
Cô xoay người định đi thì bị anh giữ lại.
" Không cần gọi Gia Huy anh có một liều thuốc ở đây rồi"
Cô ngây thơ không biết mình sắp bị anh lừa.
" Vậy thuốc ở đâu để em lấy"
"Em muốn biết thuốc đó ở đâu"
"Ừ... ưm..ưm..."
Hai người dần chìm đắm vào nụ hôn cháy bỏng ấy. Miệng cô hé mở để lưỡi anh dần đưa vào khoang miệng cô. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô không dời, anh lấy hết những thứ ngọt ngào từ khoang miệng cô. Hai người cứ vậy cho tới lúc cô cảm thấy khó thở ,cô đánh nhẹ vào lưng anh . Anh hiểu ý không nỡ thả môi cô ra anh cắn nhẹ vào môi dưới của cô. Cô lúc này thở dốc lấy lại không khí .
"Em bị ngốc hả sao lại không thở chứ " anh vừa nói vừa cười với khuân mặt đắc ý.
Cô đỏ mặt không trả lời anh , sau khi nhịp thở ổn định cô nói lại anh :
"Anh dám bơn cợt em mặc kệ anh không nói truyện với anh nữa"
Cô định chạy trốn thì bị anh kéo tay lại cô ngã xuống giường . Anh đè lên người cô và nói :
"Em có biết anh chờ giây phút này lâu lắm rồi không. Anh giữ gìn tấm thân trong trắng này suốt 5 năm qua chỉ để cho em thôi đó"
"Anh mau thả em ra"
Anh cười nham hiểm rồi hôn lên khuân mặt đỏ ửng của cô . Đôi môi anh không chịu ở yên cuồng nhiệt chiếm hữu môi cô.Đôi tay anh luồn vào trong áo cô.Khiến cả người cô run run, anh thoả mãn hôn cuồng nhiệt hơn.Môi lưỡi giao nhau cho tới khi hết không khí hai người mới nhả ra thi nhau thở gấp.Cô giữ lấy đôi tay anh đang làm loạn trên cơ thể cô. Nói nhỏ :
"Em đang bị thương đấy"
"Yên tâm đi anh sẽ nhẹ nhàng mà"
"Nhưng..."
Anh luồn tay qua đằng sau cô định cởi áo con của cô thì anh cảm nhận được một dòng nước chảy vào tay anh. Lúc này anh dừng lại mọi hành động nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. Anh lật cô lại đập vào mắt anh là miếng băng gạch đã chuyển sang màu đỏ tươi và nó vẫn tiếp tục đang chảy. Anh nhìn cô mà đau lòng, anh hạ giọng hỏi :
" Sao không nói cho anh biết vết thương bị rạch ra rồi"
"Em không để ý nên không biết"
"Ngốc này thôi để anh băng lại cho em"
"Ừ"
Anh lấy băng gạch gần đó băng bó lại vết thương cho cô.
"Xong rồi đó, nào để anh đỡ em về phòng đi cẩn thận"
"Ừ"
Anh nghĩ ' lần này tha cho em đợi khi em khỏi anh sẽ không tha cho em đâu '
\*\*\*\*\*\*\*\*
Về tới phòng anh nhẹ nhàng dìu cô ngồi lên giường. Lúc này trời cũng đã tối sợ cô đói anh nói :
"Tối rồi để anh đi mua đồ ăn cho em"
Cô vội giữ tay anh lại :
"Em không đói không cần phải đi mua anh ở lại đây đi"
Anh biết cô vẫn còn đang cảm thấy sợ chuyện lúc chiều anh xoa đầu cô và nói:
"Anh sẽ không sao đâu em yên tâm đi anh đi một lúc rồi về với em mà"
Cô từ từ thả tay anh ra , anh nở nụ cười thật tươi rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.