Chương 26: Quá khứ 5 năm trước 1.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Sáng hôm sau những tia nắng chiếu rọi vào phòng. Anh tỉnh dậy nhìn thấy cô vẫn đang say giấc ,anh cứ vậy mà ngắm nhìn cô. Vài tia nắng chiếu vào mặt cô, cô nhăn mặt dụi dụi vào lòng anh.Để né tránh ánh sáng , anh dơ tay che ánh nắng cho cô.Cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ, anh cười nhẹ. Anh xuống giường kéo rèm cửa lại, rồi vào phòng tắm. Anh tắm xong đi ra vẫn thấy cô ngủ, anh mặc quần áo xuống nhà nấu đồ ăn cho cô. Nấu xong anh lên gọi cô dậy:
"Y Y dậy thôi anh nấu bữa sáng cho em rồi"
"Ưm..ưm" cô tỏ vẻ không chịu dậy vì chuyện tối qua nên cô vẫn thấy mệt.
"Mau dậy nào anh nấu toàn đồ em thích đấy"
" Anh im đi để em ngủ em rất mệt đó. Với cả em đâu có mặc đồ đâu mà xuống dưới chứ"
Anh cười rồi mở tủ quần áo của mình lấy một chiếc áo sơ mi đi lại giường nói :
"Em mặc áo của anh đi"
Cô không thèm mở mắt nhìn mà nói :
"Em dậy không nổi"
"Haizzz được rồi anh mặc giúp em" anh đỡ cô ngồi dậy mặc áo vào cho cô.
"Xong rồi mau dậy đánh răng ,rửa mặt rồi xuống ăn sáng"
"Không muốn , giờ em không có đủ sức để đi"
Anh bế vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cho cô. Rồi bế cô xuống phòng ăn, anh không đặt cô ngồi xuống ghế mà để cô ngồi lên đùi anh.
"Nào há miệng anh đút em ăn"
"A..a" miệng cô làm như lời anh nói ,nhưng mắt cô thì vẫn nhắm.
Hôm nay cô như một đứa trẻ con mấy tuổi cần người chăm sóc. Cô mặc kệ mọi người xung quanh thích nói gì thì nói. Ai bảo thiếu gia nhà mấy người hành hạ cô cả đêm. Ăn xong anh hỏi cô :
"Ăn xong rồi vẫn chưa chịu dậy hả"
Lúc này cô mới mở mắt nhìn anh đầy tức giận :
"Tại anh đó hành em cả đêm giờ còn cười được nữa"
"Hứ thế nhưng em cũng được anh chăm sóc rồi đó. Hay em thấy không đủ ,vậy anh dành cả đời này để chăm sóc em nha"
"Hứ ai thèm chứ, không nói chuyện với anh nữa em phải về rồi còn đến công ti nữa"
Cô xuống khỏi đùi anh đi được vài bước "A" nơi đau hông ùa về khiến cô đau không đi được. Anh cười dan tà đi lại gần cô nói :
" Anh nghĩ hôm nay em nên ở nhà"
"Hứ đều tại anh cả"
"Được rồi tại anh giờ để anh giúp em"
Anh bế cô lên đưa cô về nhà.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Tới nhà cô anh mở cửa xe bế cô lên :
"Nè nè để em tự đi, bà còn trong nhà đó"
"Em muốn ngã như lúc nãy sao"
Cô không nói lại anh đành để anh bế cô vào nhà. Cô nhìn thấy bà mặt đỏ bừng đòi anh thả xuống. Nhưng anh không thả, bà thấy anh bế cô không hỏi gì chỉ nhìn anh ' cháu trai giỏi lắm' giao tiếp bằng ánh mắt. 'Hi hi cháu của bà mà lại ' anh trả lời. Bế cô vào phòng ,anh ra ngoài bảo bà anh chăm sóc cho cô . Rồi anh phi xe đến công ti để giải quyết công việc khẩn cấp.Cô ngả lưng xuống giường là muốn ngủ thêm một giấc nhìn lên đầu giường . Cô cầm tấm hình lên cười nói :
"Ba mẹ con tìm thấy hạnh phúc của mình rồi , vậy nên ba mẹ hãy chúc phúc cho con nha"
Cô đặt tay lên tấm ảnh mà sờ, bỗng bà gõ cửa đi vào. Thấy cô cầm tấm ảnh ba mẹ, mặt cô hơi buồn .
"Bà bà ngồi đi"
"Đây là canh gà cháu ăn đi ta vừa nấu đấy"
"Dạ cháu cám ơn bà"
"Không cần khách sáo bà vẫn đang ở nhờ nhà cháu mà"
Cô cầm bát canh một hơi uống hết.
"Thấy sao ngon chứ"
"Dạ ngon lắm ạ nó có vị giống mẹ cháu nấu"
"Đây là ba mẹ cháu ư" bà chỉ tay vào tấm ảnh.
"Dạ "
"Vậy họ đâu rồi"
"Dạ họ chết rồi ạ"
"Ta xin lỗi"
"Không có gì ạ"
"Nhìn cháu có vẻ buồn khi nhắc về ba mẹ .Cháu có tâm sự kể ta nghe được không"
"Bà chịu muốn nghe ạ"
"Ừ nếu cháu muốn nói thì ta sẵn sàng nghe"
\*\*\*\*\*\*\*
Năm Y Y học cấp 3, gia đình cô nghèo mẹ lo toan kiếm tiền ,còn bị mắc bệnh nặng .Ba cô thì nghiện rượu ,cờ bạc suốt ngày không lo kiếm tiền.Cô thì đi học, ba cô mỗi lần uống rượu vào là lại đánh đập vợ con.Vì vậy nên trên người cô lúc nào cũng bầm tím ,cô đi học sống khép mình.Cho đến một hôm cô gặp được anh . Anh là thiếu gia nhà họ Triệu ,là hót boy của trường.Một lần cô bị Uyển Uyển kéo tới sân bóng rổ xem anh chơi bóng. Cô không thấy hứng thú muốn đi về lớp nhưng lại bị quả bóng bay chúng đập thẳng vào mặt. Cô ngất xỉu khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở phòng y tế. Uyển Uyển lao tới ôm lấy cô nói :
"Y Y cậu tỉnh rồi cậu biết không khi cậu bị quả bóng đập vào mặt cậu đã bị ngất xỉu làm mình sợ chết mất"
"Thôi mà mình cũng không sao rồi mà"
Cô nhìn sau lưng Uyển Uyển có 3 cậu học sinh khác cô hỏi:
"Uyển Uyển họ là ai vậy"
Uyển Uyển buông cô ra nói :
"À quyên mình chưa giới thiệu đây là Lãnh Hàn thiếu gia nhà họ Lãnh. Còn người bên trái là Lục Gia Huy thiếu gia của bệnh viện Lục .Người ở giữa là thiếu gia của Triệu thị ,là hót boy trường mình. Họ là bộ ba hót boy của trường chúng ta"
"Y Y dậy thôi anh nấu bữa sáng cho em rồi"
"Ưm..ưm" cô tỏ vẻ không chịu dậy vì chuyện tối qua nên cô vẫn thấy mệt.
"Mau dậy nào anh nấu toàn đồ em thích đấy"
" Anh im đi để em ngủ em rất mệt đó. Với cả em đâu có mặc đồ đâu mà xuống dưới chứ"
Anh cười rồi mở tủ quần áo của mình lấy một chiếc áo sơ mi đi lại giường nói :
"Em mặc áo của anh đi"
Cô không thèm mở mắt nhìn mà nói :
"Em dậy không nổi"
"Haizzz được rồi anh mặc giúp em" anh đỡ cô ngồi dậy mặc áo vào cho cô.
"Xong rồi mau dậy đánh răng ,rửa mặt rồi xuống ăn sáng"
"Không muốn , giờ em không có đủ sức để đi"
Anh bế vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cho cô. Rồi bế cô xuống phòng ăn, anh không đặt cô ngồi xuống ghế mà để cô ngồi lên đùi anh.
"Nào há miệng anh đút em ăn"
"A..a" miệng cô làm như lời anh nói ,nhưng mắt cô thì vẫn nhắm.
Hôm nay cô như một đứa trẻ con mấy tuổi cần người chăm sóc. Cô mặc kệ mọi người xung quanh thích nói gì thì nói. Ai bảo thiếu gia nhà mấy người hành hạ cô cả đêm. Ăn xong anh hỏi cô :
"Ăn xong rồi vẫn chưa chịu dậy hả"
Lúc này cô mới mở mắt nhìn anh đầy tức giận :
"Tại anh đó hành em cả đêm giờ còn cười được nữa"
"Hứ thế nhưng em cũng được anh chăm sóc rồi đó. Hay em thấy không đủ ,vậy anh dành cả đời này để chăm sóc em nha"
"Hứ ai thèm chứ, không nói chuyện với anh nữa em phải về rồi còn đến công ti nữa"
Cô xuống khỏi đùi anh đi được vài bước "A" nơi đau hông ùa về khiến cô đau không đi được. Anh cười dan tà đi lại gần cô nói :
" Anh nghĩ hôm nay em nên ở nhà"
"Hứ đều tại anh cả"
"Được rồi tại anh giờ để anh giúp em"
Anh bế cô lên đưa cô về nhà.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Tới nhà cô anh mở cửa xe bế cô lên :
"Nè nè để em tự đi, bà còn trong nhà đó"
"Em muốn ngã như lúc nãy sao"
Cô không nói lại anh đành để anh bế cô vào nhà. Cô nhìn thấy bà mặt đỏ bừng đòi anh thả xuống. Nhưng anh không thả, bà thấy anh bế cô không hỏi gì chỉ nhìn anh ' cháu trai giỏi lắm' giao tiếp bằng ánh mắt. 'Hi hi cháu của bà mà lại ' anh trả lời. Bế cô vào phòng ,anh ra ngoài bảo bà anh chăm sóc cho cô . Rồi anh phi xe đến công ti để giải quyết công việc khẩn cấp.Cô ngả lưng xuống giường là muốn ngủ thêm một giấc nhìn lên đầu giường . Cô cầm tấm hình lên cười nói :
"Ba mẹ con tìm thấy hạnh phúc của mình rồi , vậy nên ba mẹ hãy chúc phúc cho con nha"
Cô đặt tay lên tấm ảnh mà sờ, bỗng bà gõ cửa đi vào. Thấy cô cầm tấm ảnh ba mẹ, mặt cô hơi buồn .
"Bà bà ngồi đi"
"Đây là canh gà cháu ăn đi ta vừa nấu đấy"
"Dạ cháu cám ơn bà"
"Không cần khách sáo bà vẫn đang ở nhờ nhà cháu mà"
Cô cầm bát canh một hơi uống hết.
"Thấy sao ngon chứ"
"Dạ ngon lắm ạ nó có vị giống mẹ cháu nấu"
"Đây là ba mẹ cháu ư" bà chỉ tay vào tấm ảnh.
"Dạ "
"Vậy họ đâu rồi"
"Dạ họ chết rồi ạ"
"Ta xin lỗi"
"Không có gì ạ"
"Nhìn cháu có vẻ buồn khi nhắc về ba mẹ .Cháu có tâm sự kể ta nghe được không"
"Bà chịu muốn nghe ạ"
"Ừ nếu cháu muốn nói thì ta sẵn sàng nghe"
\*\*\*\*\*\*\*
Năm Y Y học cấp 3, gia đình cô nghèo mẹ lo toan kiếm tiền ,còn bị mắc bệnh nặng .Ba cô thì nghiện rượu ,cờ bạc suốt ngày không lo kiếm tiền.Cô thì đi học, ba cô mỗi lần uống rượu vào là lại đánh đập vợ con.Vì vậy nên trên người cô lúc nào cũng bầm tím ,cô đi học sống khép mình.Cho đến một hôm cô gặp được anh . Anh là thiếu gia nhà họ Triệu ,là hót boy của trường.Một lần cô bị Uyển Uyển kéo tới sân bóng rổ xem anh chơi bóng. Cô không thấy hứng thú muốn đi về lớp nhưng lại bị quả bóng bay chúng đập thẳng vào mặt. Cô ngất xỉu khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở phòng y tế. Uyển Uyển lao tới ôm lấy cô nói :
"Y Y cậu tỉnh rồi cậu biết không khi cậu bị quả bóng đập vào mặt cậu đã bị ngất xỉu làm mình sợ chết mất"
"Thôi mà mình cũng không sao rồi mà"
Cô nhìn sau lưng Uyển Uyển có 3 cậu học sinh khác cô hỏi:
"Uyển Uyển họ là ai vậy"
Uyển Uyển buông cô ra nói :
"À quyên mình chưa giới thiệu đây là Lãnh Hàn thiếu gia nhà họ Lãnh. Còn người bên trái là Lục Gia Huy thiếu gia của bệnh viện Lục .Người ở giữa là thiếu gia của Triệu thị ,là hót boy trường mình. Họ là bộ ba hót boy của trường chúng ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.