Chương 27: Quá khứ 5 năm trước 2.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
"Vậy họ ở đây làm gì"
"À là Triệu thiếu đã đánh bóng vào cậu, nên họ đến để xin lỗi"
Cô biết những người này toàn là con nhà có quyền có thế không dễ gần gì nên cô lờ đi lời xin lỗi của họ .Cô nói với Uyển Uyển:
"Tớ không sao mà chắc sáng chưa ăn gì nên mới yếu như vậy"
"Vậy để tớ đưa cậu đi ăn nha"
"Vậy có phiền cậu không"
"Nè cậu nên nhớ tụi mình là bạn trí cốt đó khách sáo gì chứ"
Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau mà không để ý đến ba người đằng sau. Gia Huy cười thầm ' Ha cô gái này thú vị rồi đây ,người con gái đầu tiên dám lơ lời xin lỗi của Phong đó.Thông thường mấy đứa con gái trong trường thấy ba bọn mình là bu đến,nhưng chỉ riêng cô gái này là lơ đi'
"Đi đi thôi mình đói rồi" Uyển Uyển nói.
Lãnh Hàn nhìn cô đắm đuối như bị chúng tiếng sét ái tình. Đến quán năm người ngồi xuống, cô thắc mắc:
"Tại sao các anh lại đi theo tôi"
"Vì chúng tôi cũng đói và đi để giả tiền bồi thưởng cho cô" Gia Huy nói.
Cô bất lực và kệ họ ngồi đó, Lãnh Hàn hỏi han cô tận tình.Khiến cô có chút không quen, hai người còn lại thì chỉ biết chọc đồ ăn .Ra trả tiền cơm thì Gia Huy la lớn :
"Phong cậu mang tiền không"
Anh lắc đầu nhìn Lãnh Hàn, Lãnh Hàn cũng không mang tiền. Ba người đều quên tiền cô đi lại nói :
"Cô ơi cháu gửi tiền "rồi cô bước đi.
"Coi như tôi cho các anh ,giờ tôi cũng không sao mong các anh đừng làm phiền tôi" nói rồi cô cùng Uyển Uyển đi. Anh nghĩ ' Cô gái này thật đặc biệt '. Anh lên tiếng :
"Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi"
Cô quay lại nở nụ cười ai cũng phải say đắm:
" Không cần coi như hôm nay tôi bao bộ ba hót boy trường cho có danh dự"
Anh cảm thấy khó chịu bảo Lãnh Hàn và Gia Huy về trước còn anh có công việc cần giải quyết.
\*\*\*\*\*\*\*
Cô đi trên đường một mình ,vì Uyển Uyển có việc nên chạy đi trước.Bỏ cô một mình đang đi thì bị một nhóm con gái chặn lại.
"Con ranh này dám tán tỉnh anh Duy Phong của tao ư"
"Tôi không có"
"Còn cãi à bọn tao nhìn thấy hết rồi đi ăn cùng họ ư" vừa nói họ vừa ép cô vào tường.
"Họ chỉ là cũng muốn đi ăn cơm thôi mà đâu liên quan đến tôi"
"Á à mày còn dám nói hôm nay mày xác định rồi" cô gái đó dơ tay đánh cô.
Cô nhắm nghiềm mắt sẵn sàng chịu đựng cái tát.Nhưng không bị đánh cô mở mắt ra nhìn thấy anh nắm lấy tay cô ta. Anh nói lớn : "Cút"
Mấy đứa con gái tỏ vẻ ngại ngùng xấu hổ , nịnh nọt :
" Học trưởng anh đừng bị con ranh này lừa nhà nó nghèo ,nên thấy anh giàu mới làm quen để đào mỏ đấy "
Anh trừng mắt quát lớn :
"Mấy cô không nghe thấy tôi nói gì sao cút"
Mấy người con gái bị anh làm cho sợ mà bỏ đi. Cô cũng bị anh làm cho sợ, anh quay lại nhìn cô.
"Không sao chứ"
"Không sao cảm ơn anh đã cứu tôi"
"Nè học muội em phải mạnh mẽ lên dù ra cảnh nhà em nghèo đi nữa cũng đừng để họ sỉ nhục. Em phải cho họ thấy rằng họ không đủ tư cách để sỉ nhục em"
Cô nghe anh nói như được thức tỉnh, cô cảm ơn anh rồi đi về. Trên đường về cô nghĩ mãi đến câu nói của anh.Anh không an tâm để cô về một mình nên đã lặng lẽ đi theo . Dừng chân trước một căn nhà cấp bốn ,được trang trí khá đơn giản. Anh nhìn cô đi vào nhà ' hoá ra nhà cô ấy ở đây'
\*\*\*\*\*\*
Sáng hôm sau cô chào mẹ đi học ra cổng cô thấy Uyển Uyển, Gia Huy,Lãnh Hàn và anh đứng trước cổng chờ cô.
" Mấy anh đứng đây làm gì "
"Bọn họ nói muốn mời chúng ta đi chơi" Uyển Uyển nói.
"Nhưng chúng ta còn phải đi học mà"
"Thì cúp tiết một buổi có sao đâu" anh nói.
"Thôi đi đi mà" Uyển Uyển kéo tay cô.
Cô đành làm theo, mọi người đi cắm trại ,nào là bắt cá, nghịch nước, nướng đồ ăn...Hôm nay cô cười rất nhiều khiến anh an tâm hơn. Và từ hôm đó cô cùng mọi người thân nhau hơn, cô không còn bị bắt nạt ,sống không còn khép mình.Cứ vậy rồi đến một ngày anh tỏ tình cô, ban đầu cô hơi ngại và rồi cô cũng đồng ý. Anh ôm cô vào lòng , mọi người đều vỗ tay chúc mừng . Lãnh Hàn cảm thấy nhói đau vì Lãnh Hàn cũng thích cô,nhưng cô lại không thích anh biết làm sao được. Vậy nên Lãnh Hàn chỉ đứng nhìn cô hạnh phúc. Không được bao lâu Tử San cũng xuất hiện kết thân với cô. Họ chơi cùng nhau, học cùng nhau,nhưng không được bao lâu mẹ anh tìm gặp cô. Bà ta hẹn cô ra quán cà phê nói chuyện.
"Bác "
"Cô đến rồi tôi vào thẳng vấn đề vậy. Trong này có 200 triệu tôi muốn cô tránh xa con tôi ra. Nó sau này sẽ là chủ tịch của tập đoàn Triệu thị và lấy một người muôn đăng hộ đối . Chứ nhà chúng tôi không chấp nhận gia thế của cô tôi nói ít mong cô hiểu nhiều"
"Bác à cháu yêu anh Phong thật lòng chứ không phải yêu tiền của anh ấy. Vậy nên cháu không thể nhận số tiền này,cháu xin phép"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Nhưng không bao lâu bệnh mẹ cô tái phát cần có một khoản tiền lớn để phẫu thuật . Nhưng vì nhà cô nghèo không có tiền nên cô đã đi làm thêm mọi việc để kiếm tiền lo cho mẹ.Nhưng vẫn không đủ, cô mệt mỏi không biết làm sao, thì bệnh viện gọi tới nói mẹ cô cần phẫu thuật gấp . Cô không nghĩ nhiều đi thẳng đến gặp mẹ anh.
"Sao giờ cô đến đây làm gì"
"Cháu chấp nhận điều kiện rời xa anh ấy"
"Ồ nghĩ thông rồi ư, cũng đúng thôi mẹ cô sắp không nổi nữa rồi mà. Cầm tiền này rồi tránh xa con trai tôi ra"
Cô cầm tiền chạy thẳng đến bệnh viện ,nhưng không kịp nữa mẹ cô đã mất.
"Mẹ mẹ mở mắt ra nhìn con đi chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật rồi . Mẹ mẹ mở mắt ra đi mẹ ơi" cô vừa khóc vừa lay thi thể mẹ cô.
Ba cô cũng chạy tới ông ấy tỉnh táo đi lại chỗ cô. Cô nhìn thấy ông la lớn:
"Ông còn tới đây làm gì mẹ tôi đã không còn nữa rồi. Đều tại ông nếu ông không nghiện ngập đánh mẹ và tôi thì mẹ tôi đã không bị bệnh mà chết"
"Ba xin lỗi ba hối hận rồi"
" Hứ hối hận đã muộn rồi mẹ tôi đã không còn nữa rồi. Ông mau đi đi ,mau cút đi"
Ông ấy đi khỏi không bao lâu cô nhận được điện thoại nghe tin ba cô chết vì bị xe tông. Cô đơ người chạy ra chỗ tai nạn,thấy ba cô ôm ông vào lòng gọi :
"Ba ba tỉnh lại đi con Y Y đây"
"Y..Y..ba..xin..lỗi..ba..có..lỗi..với..mẹ..con..con..giờ..ba..phải..đi..tìm..mẹ..con..để..xin..lỗi..con..nhớ..chăm..sóc..tốt..cho..bản..thân.."
"Không ba sẽ không sao đâu ba ba ơi baaaa"
Vậy là cùng một ngày cô đã trở thành trẻ mồ côi. Ngày đám tang ai cũng đến chia buồn cùng cô. Nhưng người cô muốn gặp nhất là anh nhưng anh lại không tới. Cô tuyệt vọng , nhưng cô đâu biết anh đang bị người nhà anh nhốt lại không thể ra ngoài. Sau khi lo đám tang xong cho ba mẹ ,cô sống như người mất hồn. ' Mình phải mạnh mẽ lên không thể yếu đuối như vậy được ' và cô quyết định dùng số tiền đó đi du học.
"À là Triệu thiếu đã đánh bóng vào cậu, nên họ đến để xin lỗi"
Cô biết những người này toàn là con nhà có quyền có thế không dễ gần gì nên cô lờ đi lời xin lỗi của họ .Cô nói với Uyển Uyển:
"Tớ không sao mà chắc sáng chưa ăn gì nên mới yếu như vậy"
"Vậy để tớ đưa cậu đi ăn nha"
"Vậy có phiền cậu không"
"Nè cậu nên nhớ tụi mình là bạn trí cốt đó khách sáo gì chứ"
Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau mà không để ý đến ba người đằng sau. Gia Huy cười thầm ' Ha cô gái này thú vị rồi đây ,người con gái đầu tiên dám lơ lời xin lỗi của Phong đó.Thông thường mấy đứa con gái trong trường thấy ba bọn mình là bu đến,nhưng chỉ riêng cô gái này là lơ đi'
"Đi đi thôi mình đói rồi" Uyển Uyển nói.
Lãnh Hàn nhìn cô đắm đuối như bị chúng tiếng sét ái tình. Đến quán năm người ngồi xuống, cô thắc mắc:
"Tại sao các anh lại đi theo tôi"
"Vì chúng tôi cũng đói và đi để giả tiền bồi thưởng cho cô" Gia Huy nói.
Cô bất lực và kệ họ ngồi đó, Lãnh Hàn hỏi han cô tận tình.Khiến cô có chút không quen, hai người còn lại thì chỉ biết chọc đồ ăn .Ra trả tiền cơm thì Gia Huy la lớn :
"Phong cậu mang tiền không"
Anh lắc đầu nhìn Lãnh Hàn, Lãnh Hàn cũng không mang tiền. Ba người đều quên tiền cô đi lại nói :
"Cô ơi cháu gửi tiền "rồi cô bước đi.
"Coi như tôi cho các anh ,giờ tôi cũng không sao mong các anh đừng làm phiền tôi" nói rồi cô cùng Uyển Uyển đi. Anh nghĩ ' Cô gái này thật đặc biệt '. Anh lên tiếng :
"Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi"
Cô quay lại nở nụ cười ai cũng phải say đắm:
" Không cần coi như hôm nay tôi bao bộ ba hót boy trường cho có danh dự"
Anh cảm thấy khó chịu bảo Lãnh Hàn và Gia Huy về trước còn anh có công việc cần giải quyết.
\*\*\*\*\*\*\*
Cô đi trên đường một mình ,vì Uyển Uyển có việc nên chạy đi trước.Bỏ cô một mình đang đi thì bị một nhóm con gái chặn lại.
"Con ranh này dám tán tỉnh anh Duy Phong của tao ư"
"Tôi không có"
"Còn cãi à bọn tao nhìn thấy hết rồi đi ăn cùng họ ư" vừa nói họ vừa ép cô vào tường.
"Họ chỉ là cũng muốn đi ăn cơm thôi mà đâu liên quan đến tôi"
"Á à mày còn dám nói hôm nay mày xác định rồi" cô gái đó dơ tay đánh cô.
Cô nhắm nghiềm mắt sẵn sàng chịu đựng cái tát.Nhưng không bị đánh cô mở mắt ra nhìn thấy anh nắm lấy tay cô ta. Anh nói lớn : "Cút"
Mấy đứa con gái tỏ vẻ ngại ngùng xấu hổ , nịnh nọt :
" Học trưởng anh đừng bị con ranh này lừa nhà nó nghèo ,nên thấy anh giàu mới làm quen để đào mỏ đấy "
Anh trừng mắt quát lớn :
"Mấy cô không nghe thấy tôi nói gì sao cút"
Mấy người con gái bị anh làm cho sợ mà bỏ đi. Cô cũng bị anh làm cho sợ, anh quay lại nhìn cô.
"Không sao chứ"
"Không sao cảm ơn anh đã cứu tôi"
"Nè học muội em phải mạnh mẽ lên dù ra cảnh nhà em nghèo đi nữa cũng đừng để họ sỉ nhục. Em phải cho họ thấy rằng họ không đủ tư cách để sỉ nhục em"
Cô nghe anh nói như được thức tỉnh, cô cảm ơn anh rồi đi về. Trên đường về cô nghĩ mãi đến câu nói của anh.Anh không an tâm để cô về một mình nên đã lặng lẽ đi theo . Dừng chân trước một căn nhà cấp bốn ,được trang trí khá đơn giản. Anh nhìn cô đi vào nhà ' hoá ra nhà cô ấy ở đây'
\*\*\*\*\*\*
Sáng hôm sau cô chào mẹ đi học ra cổng cô thấy Uyển Uyển, Gia Huy,Lãnh Hàn và anh đứng trước cổng chờ cô.
" Mấy anh đứng đây làm gì "
"Bọn họ nói muốn mời chúng ta đi chơi" Uyển Uyển nói.
"Nhưng chúng ta còn phải đi học mà"
"Thì cúp tiết một buổi có sao đâu" anh nói.
"Thôi đi đi mà" Uyển Uyển kéo tay cô.
Cô đành làm theo, mọi người đi cắm trại ,nào là bắt cá, nghịch nước, nướng đồ ăn...Hôm nay cô cười rất nhiều khiến anh an tâm hơn. Và từ hôm đó cô cùng mọi người thân nhau hơn, cô không còn bị bắt nạt ,sống không còn khép mình.Cứ vậy rồi đến một ngày anh tỏ tình cô, ban đầu cô hơi ngại và rồi cô cũng đồng ý. Anh ôm cô vào lòng , mọi người đều vỗ tay chúc mừng . Lãnh Hàn cảm thấy nhói đau vì Lãnh Hàn cũng thích cô,nhưng cô lại không thích anh biết làm sao được. Vậy nên Lãnh Hàn chỉ đứng nhìn cô hạnh phúc. Không được bao lâu Tử San cũng xuất hiện kết thân với cô. Họ chơi cùng nhau, học cùng nhau,nhưng không được bao lâu mẹ anh tìm gặp cô. Bà ta hẹn cô ra quán cà phê nói chuyện.
"Bác "
"Cô đến rồi tôi vào thẳng vấn đề vậy. Trong này có 200 triệu tôi muốn cô tránh xa con tôi ra. Nó sau này sẽ là chủ tịch của tập đoàn Triệu thị và lấy một người muôn đăng hộ đối . Chứ nhà chúng tôi không chấp nhận gia thế của cô tôi nói ít mong cô hiểu nhiều"
"Bác à cháu yêu anh Phong thật lòng chứ không phải yêu tiền của anh ấy. Vậy nên cháu không thể nhận số tiền này,cháu xin phép"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Nhưng không bao lâu bệnh mẹ cô tái phát cần có một khoản tiền lớn để phẫu thuật . Nhưng vì nhà cô nghèo không có tiền nên cô đã đi làm thêm mọi việc để kiếm tiền lo cho mẹ.Nhưng vẫn không đủ, cô mệt mỏi không biết làm sao, thì bệnh viện gọi tới nói mẹ cô cần phẫu thuật gấp . Cô không nghĩ nhiều đi thẳng đến gặp mẹ anh.
"Sao giờ cô đến đây làm gì"
"Cháu chấp nhận điều kiện rời xa anh ấy"
"Ồ nghĩ thông rồi ư, cũng đúng thôi mẹ cô sắp không nổi nữa rồi mà. Cầm tiền này rồi tránh xa con trai tôi ra"
Cô cầm tiền chạy thẳng đến bệnh viện ,nhưng không kịp nữa mẹ cô đã mất.
"Mẹ mẹ mở mắt ra nhìn con đi chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật rồi . Mẹ mẹ mở mắt ra đi mẹ ơi" cô vừa khóc vừa lay thi thể mẹ cô.
Ba cô cũng chạy tới ông ấy tỉnh táo đi lại chỗ cô. Cô nhìn thấy ông la lớn:
"Ông còn tới đây làm gì mẹ tôi đã không còn nữa rồi. Đều tại ông nếu ông không nghiện ngập đánh mẹ và tôi thì mẹ tôi đã không bị bệnh mà chết"
"Ba xin lỗi ba hối hận rồi"
" Hứ hối hận đã muộn rồi mẹ tôi đã không còn nữa rồi. Ông mau đi đi ,mau cút đi"
Ông ấy đi khỏi không bao lâu cô nhận được điện thoại nghe tin ba cô chết vì bị xe tông. Cô đơ người chạy ra chỗ tai nạn,thấy ba cô ôm ông vào lòng gọi :
"Ba ba tỉnh lại đi con Y Y đây"
"Y..Y..ba..xin..lỗi..ba..có..lỗi..với..mẹ..con..con..giờ..ba..phải..đi..tìm..mẹ..con..để..xin..lỗi..con..nhớ..chăm..sóc..tốt..cho..bản..thân.."
"Không ba sẽ không sao đâu ba ba ơi baaaa"
Vậy là cùng một ngày cô đã trở thành trẻ mồ côi. Ngày đám tang ai cũng đến chia buồn cùng cô. Nhưng người cô muốn gặp nhất là anh nhưng anh lại không tới. Cô tuyệt vọng , nhưng cô đâu biết anh đang bị người nhà anh nhốt lại không thể ra ngoài. Sau khi lo đám tang xong cho ba mẹ ,cô sống như người mất hồn. ' Mình phải mạnh mẽ lên không thể yếu đuối như vậy được ' và cô quyết định dùng số tiền đó đi du học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.