Chương 11: Ông trời chết tiệt.
Định Ly
26/06/2019
Người dân trong thôn Trường Ninh đều sống trong những ngôi nhà làm bằng tre.
Nhà của Trương Ân Ninh nằm ở phía Tây Bắc, lưng dựa vào một sườn dốc, trên dốc trồng một vài cây con, mỗi khi có những trận mưa lớn kéo đến, là một lượng bùn đất rất lớn sẽ trôi xuống, cũng may con dốc không quá cao, tuy sẽ mang đến không ít phiền phức, nhưng ngôi nhà bằng tre cũng đến không mức bị nghiền nát.
Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng, nhưng mẹ của Trương Ân Ninh đã dậy rồi, bà đang múc nước ở con giếng trong khoảnh sân nhỏ có hàng rào gỗ bao quanh, sau đó sẽ gánh số nước đó tưới cho vườn rau nhỏ trước cửa. Bên cạnh vườn rau còn nuôi một con gà mái già, đang cục ta cục tác, có vẻ như sắp đẻ trứng.
Trương thị nhìn chưa đến ba mươi tuổi, vốn dĩ màu sắc quần áo bà mặc trên người có màu rất tối, nhưng do giặt nhiều nên bạc phếch cả, lại còn vá chằng vá đụp không ít, mái tóc cũng chỉ được cài bằng một cây trâm gỗ tầm thường, kiểu ăn vận đơn giản hoặc nói thẳng ra là bần hàn này cũng khó lòng giấu được vẻ đẹp thanh tú của bà, chẳng trách cánh đàn ông trong thôn lại tơ tưởng mãi.
Tô Trúc Y đứng ở bên ngoài hàng rào nhìn vào, chiếc tầm linh bàn trên tay nàng vẫn im ru bà rù, chẳng hề cảm nhận được chút linh khí nào xung quanh ngôi nhà tre.
Đúng lúc ấy, Trương thị ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Trúc Y, trên khuôn mặt bà lập tức nở nụ cười tươi tắn: “Tiểu sư phụ, sao lại đến đây?” Nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cuống quýt nói: “Tiểu sư phụ, cậu đợi một lát, tôi sẽ đi nướng mấy cái bánh chay cho cậu.”
Tô Trúc Y vội vàng lắc đầu: “Đa tạ thí chủ, ta đã ăn sáng rồi.”
“Lần này ta tới đây là muốn cảm tạ Trương Ân Ninh, nếu không phải cậu ấy xả thân giúp đỡ, thì ta cũng không thể khắc chế được Lục lão thái.”
Nghe Tô Trúc Y khen ngợi con trai mình, khuôn mặt Trương thị như bừng sáng, nụ cười càng thêm rạng rỡ, những người phụ nữ tầm thường có thể sở hữu dung mạo như vậy đã là vô cùng xinh đẹp rồi, đương nhiên, nếu so sánh với nàng hồi xưa, thì đúng là một trời một vực.
Tô Trúc Y nhếch miệng, nở nụ cười tà mị đầy tự tin.
Nhưng hiện giờ nàng là một tiểu hòa thượng trọc đầu, răng cửa thì rụng mất để lại hai cái hố đen tha hồ cho gió lùa vào, cười lên như vậy, chỉ có bản thân nàng là cảm thấy hay, chứ trong mắt người khác thì đúng là rất ngố.
Trương thị bật cười ha ha mời Tô Trúc Y vào nhà ngồi, Tô Trúc Y cũng tìm hiểu được đôi chút thông tin trong câu chuyện của bà.
Trương thị ban đầu họ Khương, vốn dĩ không phải người của thôn Trường Ninh, bà sống ở trấn Vĩnh An từ nhỏ, cha là một đại phu chuyên đi khám bệnh cho người ta, so với mọi người xung quanh gia cảnh cũng không phải dạng nghèo khó, chẳng qua là có một hôm không cẩn thận đắc tội với một tu sĩ biết pháp thuật, nên trong nhà cha thì bị đánh chết, còn mẹ cũng treo cổ tự sát.
Hôm ấy Trương thị và anh trai lên núi hái thuốc, trên đường quay về gặp được một người hàng xóm tốt bụng báo cho bọn họ tin dữ, bảo hai người mau trốn đi, đừng quay lại nữa, vì thế hai anh em ngay cả nhà cũng không dám về dắt nhau lên núi lánh nạn, về sau, anh trai của Trương thị vì bảo vệ cho em gái nên bị thú dữ cắn chết, bà cứ tưởng mình không thể sống tiếp được nữa, kết quả được một nữ tu cứu mạng.
Vị nữ tu này còn dẫn bà quay trở lại nhà, trừng trị đám tu sĩ làm điều ác, báo thù thay cho cha mẹ. Sau này bà gặp được cha của Trương Ân Ninh, vì người thân ở trấn Vĩnh An chẳng còn ai, bà bèn theo cha của Trương Ân Ninh đến định cư ở thôn Trường Ninh.
Nói đến đây, hai mắt của Trương thị đã ngân ngấn lệ, bà đột nhiên hỏi: “Tiểu sư phụ, cậu nói thử xem có phải tôi mang mệnh xấu không, vì thế nên mới khắc chết người thân? Nay tôi và Ân Ninh nương tựa vào trong mà sống, tôi không muốn nó phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa……”
Tô Trúc Y cẩn thận quan sát tướng mặt của Trương thị, không nhìn thấy có gì khác thường. Nói cho cùng, là do hiện giờ mạng của phàm nhân trong thiên hạ quá bé nhỏ, nếu không cẩn thận đụng chạm đến tu sĩ, thì đúng là bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời, vốn dĩ Tô Trúc Y nàng cũng chém giết không ít, khi ấy trong mắt nàng mạng người chỉ là một con số, thỉnh thoảng lại nghe thấy ở nơi nào đó ma tu tàn sát hàng loạt dân trong thành tử thương hàng vạn người, ở thôn làng nào đó thú dữ tấn công khiến dân chúng lầm than, vùng đất nào đó đang xảy ra chiến tranh trong vòng bán kính một trăm dặm không mọc nổi một ngọn cỏ……
Vậy mà giờ đây, một phàm nhân đang sống sờ sờ ngay trước mặt nàng, cũng từng là hòn ngọc quý trong nhà, cũng từng liều mạng giãy dụa đấu tranh để tồn tại……
“Có biết tại sao bà vẫn mãi giãy dụa ở dưới đáy bùn không? Bởi vì cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn, người bà oán than không phải là kẻ khác, mà trái lại lại đi chất vấn chính bản thân mình, liệu có phải vì số mệnh mình xấu, nên mới gặp nhiêu tai ương, khắc chết người thân……”
Tô Trúc Y ngoác miệng ra nhưng rồi lại nuốt hết những lời trong lòng xuống. Nàng chỉ chớp chớp mắt đáp: “Ta thấy tướng mặt của bà không có gì bất thường cả, trước đây ta từng theo sư phụ học qua kết cấu phong thủy, để ta xem thử một lượt trong nhà bà, xem xem có chỗ nào không ổn không nhé.”
Trương thị lập tức sung sướng hẳn lên, vội vàng đáp: “Đa tạ sư phụ.”
Sau đó, Tô Trúc Y cầm tầm linh bàn đi một vòng quang minh chính đại trong nhà Trương Ân Ninh. Chiếc giếng là đối tượng trọng điểm được nàng quan tâm nhất, dù đã cẩn thận xem xét hồi lâu, nhưng tầm linh bàn vẫn không thấy có động tĩnh gì. Đến khi vòng ra phía sau ngôi nhà tre, Tô Trúc Y liền phát hiện ra bên trái ngôi nhà có một con đường nhỏ, thông ra phía sau núi.
Nói là sau núi, nhưng thực tế cũng chỉ là một con dốc nhỏ, cỏ dại mọc đầy, có thôn dân còn chăn thả dê trên đó. Nàng chậm rãi đi lên núi, đợi đến khi lên được chỗ cao nhất của con dốc, thì đột nhiên phát hiện ra ở chính giữa có một vòng tròn được xếp bằng những tảng đá, chính tâm là một bệ đá hình tròn, nàng đứng trên bệ đá dõi mắt nhìn ra xa, vừa hay nhìn thấy cây cổ thụ già ở đầu thôn, cái cây rung trái lắc phải, lay động trong gió.
Chiếc tầm linh bàn trong tay khẽ động đậy, khóe miệng Tô Trúc Y nhếch lên, khuôn mặt ẩn chứa nét cười. Xem ra, di vật của Cơ Vô Tâm đoán chừng nằm ở dưới đây.
Thông thường trong tình huống kiểu thế này, phần hướng về phía mặt trời của cái cây cành lá sẽ xum xuê hơn hẳn, nhưng cái cây cổ thụ ngàn năm nay lại không như thế, toàn bộ cái cây đều nghiêng về phía chỗ Tô Trúc Y hiện giờ đang đứng, cành lá ở phía bên này cũng xanh tươi mơn mởn hơn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trông hệt như ngọc thạch phỉ thúy.
Hiện giờ Tô Trúc Y thấp bé, nàng không có linh khí cũng không thể bay được, đứng ở dưới tán cây căn bản không nhìn được nhiều, nay đứng ở trên đỉnh dốc phóng tầm mắt ra xa, mới thấy được chút kết quả.
Hướng của bệ đá và hướng nghiêng của cái cây liền thành một đường, lại thêm việc tầm linh bàn không ngừng rung lên, cùng với đó là việc cây cối trên núi rậm rạp, ngay cả những con dê ăn cỏ đều tỏ ra rất có linh tính, nếu như sống lâu thêm được chút nữa, thì chưa biết chừng sẽ thành linh dê, nhưng thường thì bọn chúng còn chưa kịp tu luyện xong, thì đã bị người ta giết thịt mất rồi.
Được rồi, hiện giờ vấn đề xuất hiện rồi đây, làm thế nào để đào cái bệ đá này lên? Hiện giờ thân thể nàng có một mẩu, muốn đào được phải mất rất nhiều thời gian, đang trong lúc rầu rĩ, thì trong đầu đột nhiên lóe lên.
Sao nàng lại quên béng mất nhỉ, pháp bảo bản mệnh của nàng là một cái cuốc mà.
Pháp bảo bản mệnh là một cái cuốc, tuy rằng nói ra có hơi thốn một tí, nhưng hiện tại lại có thể giải quyết mối lo trước mặt của nàng. Nghĩ tới đây nàng liền men theo con đường nhỏ xuống núi, lúc nhìn thấy Trương thị đang đứng đợi bên đường, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ nhìn mình, Tô Trúc Y liền tiện mồm nói bừa: “Trên núi có một bệ đá xếp thành vòng tròn, ngọn núi này thấp bé khuất bóng, cây cỏ mọc um tùm, âm khí tập trung lại cả ở đây không chạy đi đâu được, nên mới ảnh hưởng tới ngôi nhà tre của bà, hiện giờ thời tiết không tốt, đợi đến mùa xuân sang năm ánh mặt trời rực rỡ ta sẽ làm pháp sự, hủy cái bệ đá đó đi là được.”
Tuy rằng tiểu hòa thượng này tuổi còn nhỏ, nhưng nói năng đâu ra đấy, chuyện cậu làm mấy hôm trước cho thôn Trường Ninh mọi người ai cũng nhìn thấy, vì thế Trương thị hoàn toàn tin tưởng nghe theo, nhưng bà lại nói thêm: “Bệ đá này trước đây thường có thôn dân tới thờ cúng, nói là tế sơn thần, không ngờ lại là nơi tụ tập linh khí.”
Nghe thấy có thôn dân tới thờ cúng, Tô Trúc Y lập tức cảm thấy hơi lo, nếu phần mộ của Cơ Vô Tâm chính là ở đây, lại bố trí thứ gì đó để canh mộ, thứ đó lại được thôn dân thờ cúng quanh năm suốt tháng, đặc biệt là những lời cầu phúc tốt lành, thì chưa biết chừng sẽ thật sự sinh ra một con quái vật lai nửa này nửa nọ cũng nên. Hiện giờ thân thể nàng không tốt, chưa có ý định động thủ đào mộ ngay, vốn dĩ định chờ đến mùa xuân tìm một hôm dương khí mạnh sẽ đi đào, nhưng nay lại thấy không thể làm qua loa như vậy được.
Cơ thể xương khớp phải rèn luyện cho thật tốt, tu vi phải thăng thêm một cấp, tế phẩm cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ, tốt nhất là mở lại cuốn sách kia đọc lại cho kỹ, xem xem từ đầu đến cuối có ghi lại gì về nơi này không.
Tô Trúc Y nói lời chào với Trương thị, sau đó đi lòng vòng quanh thôn, cuối cùng quay trở lại dưới cái cây cổ thụ, thấy Trương Ân Ninh đã đi vào trạng thái nhập định, khiến nàng phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác.
Thằng nhãi này, tâm trí cũng kiên định gớm.
Trong lúc Trương Ân Ninh tĩnh tâm dưỡng thần, thì Tô Trúc Y cũng bắt đầu tu luyện bí quyết nhuận mạch, ngồi bất động đến tận chiều tối, nàng kết thúc việc tu luyện, gọi Trương Ân Ninh, rồi xua cậu ta về nhà.
Sau ba tháng, cơ thể của Tô Trúc Y đã được điều dưỡng ổn thỏa, người cũng cao thêm được một chút, nhưng đầu của nàng thì vẫn được cạo bóng loáng, quần áo mặc trên người cũng không còn là chiếc áo choàng dài bình thường nữa, mà là một bộ y phục tiểu tăng của thôn dân may cho, bên ngoài khoác thêm áo cà sa màu đỏ, càng tôn lên vẻ thanh khiết đáng yêu của nàng. Tiểu hòa thượng ở trong thôn nhân khí càng vượng, thì trước cửa miếu lại càng nghi ngút hương khói.
Tô Trúc Y: “……”
Bản thân không chịu vươn lên thay đổi vận mệnh, ngược lại chạy tới cầu xin một tiểu hòa thượng bé như cái kẹo mút dở là nàng chỉ giúp con đường lầm lạc, kẻ muốn học thuật biến đá thành vàng có, kẻ muốn sinh con trai cũng có, đám thôn dân này thật hết thuốc chữa, chẹp chẹp……
Trong khoảng thời gian này, Tô Trúc Y vẽ không ít bùa chú, nàng đốt hết đống bùa đó thành tro, sau đó lén thả xuống giếng nước của dân trong thôn, hạ chú toàn bộ người dân trong thôn Trường Ninh, bọn họ đều là phàm nhân bình thường, muốn bày kế khống chế họ không khó, nếu hôm đào mộ thật sự cần đến tế phẩm, thì nàng chắc chắn không chút do dự thổi sáo trúc xua tất cả đám người đó đến đấy, để bọn họ xếp hàng chịu chết.
Vẫn còn một tháng nữa, đội thương buôn sẽ tới thôn.
Nàng phải xử lý xong xuôi mọi việc trước khi đám tu sĩ đó tới, sau đó nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi thôn Trường Ninh, đến lúc ấy đi xuyên qua khu rừng xơ xác bên kia thôn, tìm một nơi linh khí nồng đượm để ẩn náu tu luyện, đến lúc đó biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay!
Trong ba tháng này Trương Ân Ninh cũng đã học được việc tu luyện khẩu quyết, có thể dẫn khí vào trong cơ thể, Tô Trúc Y hướng dẫn cậu ta nhập môn, nhưng sau đó lười chẳng thèm ngó ngàng gì tới, còn về phần cậu ta có thể học được bao nhiêu từ trong sách, cuối cùng sẽ học thành cái dạng quái quỷ gì, đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Tô Trúc Y, hiện giờ việc duy nhất luôn canh cánh ở trong lòng nàng, chính là bệ đá ở trên con dốc nhỏ kia.
Hôm nay trời nắng ấm rực rỡ, báo hiệu một ngày may mắn. Tô Trúc Y vác cuốc đi lên núi, thắp nến bốn hướng xung quanh bệ đá. Lại rải ba mươi sáu đồng tiền lên trên bệ đá.
Tiếp đó, nàng còn móc ra một hình nhân thế mạng bằng rơm, cắn chảy máu tay mình, rồi nhỏ máu vào hình nhân. Nếu lát nữa có gặp phải nguy hiểm gì, thì đã có hình nhân thế mạng này chết thay.
Tô Trúc Y chuẩn bị mọi việc ổn thỏa rồi liền bất động, nàng khoanh chân ngồi xuống, niệm chú tĩnh tâm bên cạnh bệ đá.
Đây là chú ngữ Tần Giang Lan đã niệm suốt sáu trăm năm, trước đây nàng chưa bao giờ chịu để vào đầu, nhưng giờ lại có thể niệm vô cùng trơn tru, nàng gần như bắt chước lại y hệt tốc độ đọc và cách nhả chữ của Tần Giang Lan khi ấy, đến lúc niệm lên, thậm chí còn mang cả giọng điệu nói chuyện của hắn. Gã này vẫn ảnh hưởng tới nàng……
Nghĩ đến Tần Giang Lan, Tô Trúc Y thoáng cau mày.
Có những người cả đời thuận buồm xuôi gió, lúc Tần Giang Lan vừa mới xuống núi, cũng chính là lúc hắn đang hăm hở hăng hái nhất.
Còn nàng, cho dù sống lại một kiếp khác, cũng vẫn phải bò lên từ dưới đáy, nguy hiểm trùng trùng, nói ra, thì thật sự quá bất công.
Đợi đến giữa trưa, Tô Trúc Y liền nhấc chân đá văng mấy tảng đá quây thành vòng tròn quanh bệ đá đi, sau đó vác cây cuốc bản mệnh lên, đào trực tiếp từ chính giữa bệ đá.
Cây cuốc sắc nhọn, chưa được bao lâu đã đập vỡ được bệ đá, Tô Trúc Y nhìn mấy ngọn nến xung quanh vẫn cháy tốt không hề bị tắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại tiếp tục đào, loáng cái đã đào được một cái hố khá to, nhưng dưới hố lại chẳng có gì, xem ra đào vẫn chưa đủ sâu rồi. Qua một lúc lâu khi cái hố đã sắp cao hơn cả nàng, Tô Trúc Y liền bò từ dưới đáy hố lên, dùng linh khí sai khiến pháp bảo bản mệnh tiếp tục đào, cứ đào mãi đào mãi, đột nhiên phát hiện ra có vài chỗ sai sai.
Trên trời có một đám mây trôi đến.
Vầng thái dương rực rỡ trên đỉnh đầu hoàn toàn bị che lấp, chỉ trong nháy mắt, một cơn mưa tầm tã trút xuống, ngay lập tức mấy cây nến tắt ngấm. Tô Trúc Y sững sờ đứng ở bên miệng hố, nàng không tài nào hiểu nổi, tại sao thời tiết thay đổi nhanh đến vậy, nhanh đến độ khiến người ta không kịp trở tay.
Chỉ trong một thoáng ngây người ấy, tiếng sầm đì đùng lại vang lên, chỉ thấy một tia sét xẹt ngang trên trời cao, rồi giáng thẳng xuống chính giữa cái hố nàng vừa đào, pháp bảo bản mệnh đang ở dưới hố tuy không bị hề hấn gì, nhưng sợ đến nỗi nhảy vọt ra khỏi hố run lẩy bà lẩy bẩy, sét đánh trúng vào cái hố tạo thành một cái động đen ngòm, nước mưa chảy hết cả xuống, thoạt nhìn như thể bên trong cái hố tối tăm ấy giấu một con ác long đang ngoạc miệng ra hút nước……
Thế này không đúng!
Lần trước đột nhiên xuất hiện nhật thực bị như thế, lần này thời tiết bỗng thay đổi cũng như thế, nàng rõ ràng đã bói một quẻ trước rồi, căn bản không hề phạm phải sai lầm nào, trừ phi, trừ phi đạo trời không dung tha nàng.
Nàng nhớ tới những ghi chép về gương Lưu Quang trong cổ tịch.
Năm tháng đảo ngược, nghịch thiên cải mệnh, thiên địa bất dung. Hiện giờ tuy nàng đã quay về, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều có thể thay đổi số mệnh của rất nhiều người xung quanh, vì thế, đạo trời không dung tha nàng, sẽ nghĩ cách bày trò gây trở ngại cho nàng, diệt trừ kẻ kỳ dị như nàng. Mà thiên địa quang minh chính đại, đạo trời lại có quy tắc, không bao giờ vô duyên vô cớ hại chết nàng đâu, nên chỉ có thể gây sóng tạo gió cho nàng thôi.
Tô Trúc Y cảm thấy đầu mình hơi đau.
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, phản ứng nhanh chóng lùi về sau một bước, đẩy luôn những tảng đá xung quanh vào chiếc hố vừa mới đào, giờ Tô Trúc Y không dám thăm dò cái sơn động kia nữa, chưa biết chừng nó còn sinh ra mấy thứ của khỉ gì đấy cũng nên, đúng vào lúc nàng đang định lấp cái hố đó đi để tránh đầu sóng ngọn gió, thì đột nhiên đất đai rừng núi rung chuyển.
Mẹ nó chứ, không ngờ đến đất đai cũng rung lắc? Dưới chân nàng nứt ra thành một cái lỗ rất to, người còn chưa kịp chạy tránh đi, thì đã lăn luôn xuống miệng lỗ đang há to rồi, sáo trúc cất kỹ trong túi cũng rơi ra ngoài, Tô Trúc Y giương mắt nhìn cây sáo đập vào tảng đá vỡ tan, cũng tức là, tế phẩm nàng cất công chuẩn bị coi như xong đời rồi.
Đầu nàng va vào đá, chỉ thoáng chốc đã cảm thấy nặng nề váng vất, lảo đà lảo đảo lăn một vòng, cuối cùng rơi luôn xuống cái động tối om om, vừa rơi vào, liền cảm nhận làn nước lạnh buốt thấm vào xương tủy, lạnh đến nỗi khiến nàng hắt xì mấy cái liền, cáu tiết mắng một câu ông trời chết tiệt.
Bên trong, rốt cuộc có thứ gì đang đợi nàng, Tô Trúc Y xoa xoa tay, tập trung linh khí vào đôi mắt mình, dè dặt cẩn trọng nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Sau đó, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một tia sáng màu trắng lấp lánh……
Nhà của Trương Ân Ninh nằm ở phía Tây Bắc, lưng dựa vào một sườn dốc, trên dốc trồng một vài cây con, mỗi khi có những trận mưa lớn kéo đến, là một lượng bùn đất rất lớn sẽ trôi xuống, cũng may con dốc không quá cao, tuy sẽ mang đến không ít phiền phức, nhưng ngôi nhà bằng tre cũng đến không mức bị nghiền nát.
Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng, nhưng mẹ của Trương Ân Ninh đã dậy rồi, bà đang múc nước ở con giếng trong khoảnh sân nhỏ có hàng rào gỗ bao quanh, sau đó sẽ gánh số nước đó tưới cho vườn rau nhỏ trước cửa. Bên cạnh vườn rau còn nuôi một con gà mái già, đang cục ta cục tác, có vẻ như sắp đẻ trứng.
Trương thị nhìn chưa đến ba mươi tuổi, vốn dĩ màu sắc quần áo bà mặc trên người có màu rất tối, nhưng do giặt nhiều nên bạc phếch cả, lại còn vá chằng vá đụp không ít, mái tóc cũng chỉ được cài bằng một cây trâm gỗ tầm thường, kiểu ăn vận đơn giản hoặc nói thẳng ra là bần hàn này cũng khó lòng giấu được vẻ đẹp thanh tú của bà, chẳng trách cánh đàn ông trong thôn lại tơ tưởng mãi.
Tô Trúc Y đứng ở bên ngoài hàng rào nhìn vào, chiếc tầm linh bàn trên tay nàng vẫn im ru bà rù, chẳng hề cảm nhận được chút linh khí nào xung quanh ngôi nhà tre.
Đúng lúc ấy, Trương thị ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Trúc Y, trên khuôn mặt bà lập tức nở nụ cười tươi tắn: “Tiểu sư phụ, sao lại đến đây?” Nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cuống quýt nói: “Tiểu sư phụ, cậu đợi một lát, tôi sẽ đi nướng mấy cái bánh chay cho cậu.”
Tô Trúc Y vội vàng lắc đầu: “Đa tạ thí chủ, ta đã ăn sáng rồi.”
“Lần này ta tới đây là muốn cảm tạ Trương Ân Ninh, nếu không phải cậu ấy xả thân giúp đỡ, thì ta cũng không thể khắc chế được Lục lão thái.”
Nghe Tô Trúc Y khen ngợi con trai mình, khuôn mặt Trương thị như bừng sáng, nụ cười càng thêm rạng rỡ, những người phụ nữ tầm thường có thể sở hữu dung mạo như vậy đã là vô cùng xinh đẹp rồi, đương nhiên, nếu so sánh với nàng hồi xưa, thì đúng là một trời một vực.
Tô Trúc Y nhếch miệng, nở nụ cười tà mị đầy tự tin.
Nhưng hiện giờ nàng là một tiểu hòa thượng trọc đầu, răng cửa thì rụng mất để lại hai cái hố đen tha hồ cho gió lùa vào, cười lên như vậy, chỉ có bản thân nàng là cảm thấy hay, chứ trong mắt người khác thì đúng là rất ngố.
Trương thị bật cười ha ha mời Tô Trúc Y vào nhà ngồi, Tô Trúc Y cũng tìm hiểu được đôi chút thông tin trong câu chuyện của bà.
Trương thị ban đầu họ Khương, vốn dĩ không phải người của thôn Trường Ninh, bà sống ở trấn Vĩnh An từ nhỏ, cha là một đại phu chuyên đi khám bệnh cho người ta, so với mọi người xung quanh gia cảnh cũng không phải dạng nghèo khó, chẳng qua là có một hôm không cẩn thận đắc tội với một tu sĩ biết pháp thuật, nên trong nhà cha thì bị đánh chết, còn mẹ cũng treo cổ tự sát.
Hôm ấy Trương thị và anh trai lên núi hái thuốc, trên đường quay về gặp được một người hàng xóm tốt bụng báo cho bọn họ tin dữ, bảo hai người mau trốn đi, đừng quay lại nữa, vì thế hai anh em ngay cả nhà cũng không dám về dắt nhau lên núi lánh nạn, về sau, anh trai của Trương thị vì bảo vệ cho em gái nên bị thú dữ cắn chết, bà cứ tưởng mình không thể sống tiếp được nữa, kết quả được một nữ tu cứu mạng.
Vị nữ tu này còn dẫn bà quay trở lại nhà, trừng trị đám tu sĩ làm điều ác, báo thù thay cho cha mẹ. Sau này bà gặp được cha của Trương Ân Ninh, vì người thân ở trấn Vĩnh An chẳng còn ai, bà bèn theo cha của Trương Ân Ninh đến định cư ở thôn Trường Ninh.
Nói đến đây, hai mắt của Trương thị đã ngân ngấn lệ, bà đột nhiên hỏi: “Tiểu sư phụ, cậu nói thử xem có phải tôi mang mệnh xấu không, vì thế nên mới khắc chết người thân? Nay tôi và Ân Ninh nương tựa vào trong mà sống, tôi không muốn nó phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa……”
Tô Trúc Y cẩn thận quan sát tướng mặt của Trương thị, không nhìn thấy có gì khác thường. Nói cho cùng, là do hiện giờ mạng của phàm nhân trong thiên hạ quá bé nhỏ, nếu không cẩn thận đụng chạm đến tu sĩ, thì đúng là bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời, vốn dĩ Tô Trúc Y nàng cũng chém giết không ít, khi ấy trong mắt nàng mạng người chỉ là một con số, thỉnh thoảng lại nghe thấy ở nơi nào đó ma tu tàn sát hàng loạt dân trong thành tử thương hàng vạn người, ở thôn làng nào đó thú dữ tấn công khiến dân chúng lầm than, vùng đất nào đó đang xảy ra chiến tranh trong vòng bán kính một trăm dặm không mọc nổi một ngọn cỏ……
Vậy mà giờ đây, một phàm nhân đang sống sờ sờ ngay trước mặt nàng, cũng từng là hòn ngọc quý trong nhà, cũng từng liều mạng giãy dụa đấu tranh để tồn tại……
“Có biết tại sao bà vẫn mãi giãy dụa ở dưới đáy bùn không? Bởi vì cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn, người bà oán than không phải là kẻ khác, mà trái lại lại đi chất vấn chính bản thân mình, liệu có phải vì số mệnh mình xấu, nên mới gặp nhiêu tai ương, khắc chết người thân……”
Tô Trúc Y ngoác miệng ra nhưng rồi lại nuốt hết những lời trong lòng xuống. Nàng chỉ chớp chớp mắt đáp: “Ta thấy tướng mặt của bà không có gì bất thường cả, trước đây ta từng theo sư phụ học qua kết cấu phong thủy, để ta xem thử một lượt trong nhà bà, xem xem có chỗ nào không ổn không nhé.”
Trương thị lập tức sung sướng hẳn lên, vội vàng đáp: “Đa tạ sư phụ.”
Sau đó, Tô Trúc Y cầm tầm linh bàn đi một vòng quang minh chính đại trong nhà Trương Ân Ninh. Chiếc giếng là đối tượng trọng điểm được nàng quan tâm nhất, dù đã cẩn thận xem xét hồi lâu, nhưng tầm linh bàn vẫn không thấy có động tĩnh gì. Đến khi vòng ra phía sau ngôi nhà tre, Tô Trúc Y liền phát hiện ra bên trái ngôi nhà có một con đường nhỏ, thông ra phía sau núi.
Nói là sau núi, nhưng thực tế cũng chỉ là một con dốc nhỏ, cỏ dại mọc đầy, có thôn dân còn chăn thả dê trên đó. Nàng chậm rãi đi lên núi, đợi đến khi lên được chỗ cao nhất của con dốc, thì đột nhiên phát hiện ra ở chính giữa có một vòng tròn được xếp bằng những tảng đá, chính tâm là một bệ đá hình tròn, nàng đứng trên bệ đá dõi mắt nhìn ra xa, vừa hay nhìn thấy cây cổ thụ già ở đầu thôn, cái cây rung trái lắc phải, lay động trong gió.
Chiếc tầm linh bàn trong tay khẽ động đậy, khóe miệng Tô Trúc Y nhếch lên, khuôn mặt ẩn chứa nét cười. Xem ra, di vật của Cơ Vô Tâm đoán chừng nằm ở dưới đây.
Thông thường trong tình huống kiểu thế này, phần hướng về phía mặt trời của cái cây cành lá sẽ xum xuê hơn hẳn, nhưng cái cây cổ thụ ngàn năm nay lại không như thế, toàn bộ cái cây đều nghiêng về phía chỗ Tô Trúc Y hiện giờ đang đứng, cành lá ở phía bên này cũng xanh tươi mơn mởn hơn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trông hệt như ngọc thạch phỉ thúy.
Hiện giờ Tô Trúc Y thấp bé, nàng không có linh khí cũng không thể bay được, đứng ở dưới tán cây căn bản không nhìn được nhiều, nay đứng ở trên đỉnh dốc phóng tầm mắt ra xa, mới thấy được chút kết quả.
Hướng của bệ đá và hướng nghiêng của cái cây liền thành một đường, lại thêm việc tầm linh bàn không ngừng rung lên, cùng với đó là việc cây cối trên núi rậm rạp, ngay cả những con dê ăn cỏ đều tỏ ra rất có linh tính, nếu như sống lâu thêm được chút nữa, thì chưa biết chừng sẽ thành linh dê, nhưng thường thì bọn chúng còn chưa kịp tu luyện xong, thì đã bị người ta giết thịt mất rồi.
Được rồi, hiện giờ vấn đề xuất hiện rồi đây, làm thế nào để đào cái bệ đá này lên? Hiện giờ thân thể nàng có một mẩu, muốn đào được phải mất rất nhiều thời gian, đang trong lúc rầu rĩ, thì trong đầu đột nhiên lóe lên.
Sao nàng lại quên béng mất nhỉ, pháp bảo bản mệnh của nàng là một cái cuốc mà.
Pháp bảo bản mệnh là một cái cuốc, tuy rằng nói ra có hơi thốn một tí, nhưng hiện tại lại có thể giải quyết mối lo trước mặt của nàng. Nghĩ tới đây nàng liền men theo con đường nhỏ xuống núi, lúc nhìn thấy Trương thị đang đứng đợi bên đường, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ nhìn mình, Tô Trúc Y liền tiện mồm nói bừa: “Trên núi có một bệ đá xếp thành vòng tròn, ngọn núi này thấp bé khuất bóng, cây cỏ mọc um tùm, âm khí tập trung lại cả ở đây không chạy đi đâu được, nên mới ảnh hưởng tới ngôi nhà tre của bà, hiện giờ thời tiết không tốt, đợi đến mùa xuân sang năm ánh mặt trời rực rỡ ta sẽ làm pháp sự, hủy cái bệ đá đó đi là được.”
Tuy rằng tiểu hòa thượng này tuổi còn nhỏ, nhưng nói năng đâu ra đấy, chuyện cậu làm mấy hôm trước cho thôn Trường Ninh mọi người ai cũng nhìn thấy, vì thế Trương thị hoàn toàn tin tưởng nghe theo, nhưng bà lại nói thêm: “Bệ đá này trước đây thường có thôn dân tới thờ cúng, nói là tế sơn thần, không ngờ lại là nơi tụ tập linh khí.”
Nghe thấy có thôn dân tới thờ cúng, Tô Trúc Y lập tức cảm thấy hơi lo, nếu phần mộ của Cơ Vô Tâm chính là ở đây, lại bố trí thứ gì đó để canh mộ, thứ đó lại được thôn dân thờ cúng quanh năm suốt tháng, đặc biệt là những lời cầu phúc tốt lành, thì chưa biết chừng sẽ thật sự sinh ra một con quái vật lai nửa này nửa nọ cũng nên. Hiện giờ thân thể nàng không tốt, chưa có ý định động thủ đào mộ ngay, vốn dĩ định chờ đến mùa xuân tìm một hôm dương khí mạnh sẽ đi đào, nhưng nay lại thấy không thể làm qua loa như vậy được.
Cơ thể xương khớp phải rèn luyện cho thật tốt, tu vi phải thăng thêm một cấp, tế phẩm cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ, tốt nhất là mở lại cuốn sách kia đọc lại cho kỹ, xem xem từ đầu đến cuối có ghi lại gì về nơi này không.
Tô Trúc Y nói lời chào với Trương thị, sau đó đi lòng vòng quanh thôn, cuối cùng quay trở lại dưới cái cây cổ thụ, thấy Trương Ân Ninh đã đi vào trạng thái nhập định, khiến nàng phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác.
Thằng nhãi này, tâm trí cũng kiên định gớm.
Trong lúc Trương Ân Ninh tĩnh tâm dưỡng thần, thì Tô Trúc Y cũng bắt đầu tu luyện bí quyết nhuận mạch, ngồi bất động đến tận chiều tối, nàng kết thúc việc tu luyện, gọi Trương Ân Ninh, rồi xua cậu ta về nhà.
Sau ba tháng, cơ thể của Tô Trúc Y đã được điều dưỡng ổn thỏa, người cũng cao thêm được một chút, nhưng đầu của nàng thì vẫn được cạo bóng loáng, quần áo mặc trên người cũng không còn là chiếc áo choàng dài bình thường nữa, mà là một bộ y phục tiểu tăng của thôn dân may cho, bên ngoài khoác thêm áo cà sa màu đỏ, càng tôn lên vẻ thanh khiết đáng yêu của nàng. Tiểu hòa thượng ở trong thôn nhân khí càng vượng, thì trước cửa miếu lại càng nghi ngút hương khói.
Tô Trúc Y: “……”
Bản thân không chịu vươn lên thay đổi vận mệnh, ngược lại chạy tới cầu xin một tiểu hòa thượng bé như cái kẹo mút dở là nàng chỉ giúp con đường lầm lạc, kẻ muốn học thuật biến đá thành vàng có, kẻ muốn sinh con trai cũng có, đám thôn dân này thật hết thuốc chữa, chẹp chẹp……
Trong khoảng thời gian này, Tô Trúc Y vẽ không ít bùa chú, nàng đốt hết đống bùa đó thành tro, sau đó lén thả xuống giếng nước của dân trong thôn, hạ chú toàn bộ người dân trong thôn Trường Ninh, bọn họ đều là phàm nhân bình thường, muốn bày kế khống chế họ không khó, nếu hôm đào mộ thật sự cần đến tế phẩm, thì nàng chắc chắn không chút do dự thổi sáo trúc xua tất cả đám người đó đến đấy, để bọn họ xếp hàng chịu chết.
Vẫn còn một tháng nữa, đội thương buôn sẽ tới thôn.
Nàng phải xử lý xong xuôi mọi việc trước khi đám tu sĩ đó tới, sau đó nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi thôn Trường Ninh, đến lúc ấy đi xuyên qua khu rừng xơ xác bên kia thôn, tìm một nơi linh khí nồng đượm để ẩn náu tu luyện, đến lúc đó biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay!
Trong ba tháng này Trương Ân Ninh cũng đã học được việc tu luyện khẩu quyết, có thể dẫn khí vào trong cơ thể, Tô Trúc Y hướng dẫn cậu ta nhập môn, nhưng sau đó lười chẳng thèm ngó ngàng gì tới, còn về phần cậu ta có thể học được bao nhiêu từ trong sách, cuối cùng sẽ học thành cái dạng quái quỷ gì, đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Tô Trúc Y, hiện giờ việc duy nhất luôn canh cánh ở trong lòng nàng, chính là bệ đá ở trên con dốc nhỏ kia.
Hôm nay trời nắng ấm rực rỡ, báo hiệu một ngày may mắn. Tô Trúc Y vác cuốc đi lên núi, thắp nến bốn hướng xung quanh bệ đá. Lại rải ba mươi sáu đồng tiền lên trên bệ đá.
Tiếp đó, nàng còn móc ra một hình nhân thế mạng bằng rơm, cắn chảy máu tay mình, rồi nhỏ máu vào hình nhân. Nếu lát nữa có gặp phải nguy hiểm gì, thì đã có hình nhân thế mạng này chết thay.
Tô Trúc Y chuẩn bị mọi việc ổn thỏa rồi liền bất động, nàng khoanh chân ngồi xuống, niệm chú tĩnh tâm bên cạnh bệ đá.
Đây là chú ngữ Tần Giang Lan đã niệm suốt sáu trăm năm, trước đây nàng chưa bao giờ chịu để vào đầu, nhưng giờ lại có thể niệm vô cùng trơn tru, nàng gần như bắt chước lại y hệt tốc độ đọc và cách nhả chữ của Tần Giang Lan khi ấy, đến lúc niệm lên, thậm chí còn mang cả giọng điệu nói chuyện của hắn. Gã này vẫn ảnh hưởng tới nàng……
Nghĩ đến Tần Giang Lan, Tô Trúc Y thoáng cau mày.
Có những người cả đời thuận buồm xuôi gió, lúc Tần Giang Lan vừa mới xuống núi, cũng chính là lúc hắn đang hăm hở hăng hái nhất.
Còn nàng, cho dù sống lại một kiếp khác, cũng vẫn phải bò lên từ dưới đáy, nguy hiểm trùng trùng, nói ra, thì thật sự quá bất công.
Đợi đến giữa trưa, Tô Trúc Y liền nhấc chân đá văng mấy tảng đá quây thành vòng tròn quanh bệ đá đi, sau đó vác cây cuốc bản mệnh lên, đào trực tiếp từ chính giữa bệ đá.
Cây cuốc sắc nhọn, chưa được bao lâu đã đập vỡ được bệ đá, Tô Trúc Y nhìn mấy ngọn nến xung quanh vẫn cháy tốt không hề bị tắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại tiếp tục đào, loáng cái đã đào được một cái hố khá to, nhưng dưới hố lại chẳng có gì, xem ra đào vẫn chưa đủ sâu rồi. Qua một lúc lâu khi cái hố đã sắp cao hơn cả nàng, Tô Trúc Y liền bò từ dưới đáy hố lên, dùng linh khí sai khiến pháp bảo bản mệnh tiếp tục đào, cứ đào mãi đào mãi, đột nhiên phát hiện ra có vài chỗ sai sai.
Trên trời có một đám mây trôi đến.
Vầng thái dương rực rỡ trên đỉnh đầu hoàn toàn bị che lấp, chỉ trong nháy mắt, một cơn mưa tầm tã trút xuống, ngay lập tức mấy cây nến tắt ngấm. Tô Trúc Y sững sờ đứng ở bên miệng hố, nàng không tài nào hiểu nổi, tại sao thời tiết thay đổi nhanh đến vậy, nhanh đến độ khiến người ta không kịp trở tay.
Chỉ trong một thoáng ngây người ấy, tiếng sầm đì đùng lại vang lên, chỉ thấy một tia sét xẹt ngang trên trời cao, rồi giáng thẳng xuống chính giữa cái hố nàng vừa đào, pháp bảo bản mệnh đang ở dưới hố tuy không bị hề hấn gì, nhưng sợ đến nỗi nhảy vọt ra khỏi hố run lẩy bà lẩy bẩy, sét đánh trúng vào cái hố tạo thành một cái động đen ngòm, nước mưa chảy hết cả xuống, thoạt nhìn như thể bên trong cái hố tối tăm ấy giấu một con ác long đang ngoạc miệng ra hút nước……
Thế này không đúng!
Lần trước đột nhiên xuất hiện nhật thực bị như thế, lần này thời tiết bỗng thay đổi cũng như thế, nàng rõ ràng đã bói một quẻ trước rồi, căn bản không hề phạm phải sai lầm nào, trừ phi, trừ phi đạo trời không dung tha nàng.
Nàng nhớ tới những ghi chép về gương Lưu Quang trong cổ tịch.
Năm tháng đảo ngược, nghịch thiên cải mệnh, thiên địa bất dung. Hiện giờ tuy nàng đã quay về, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều có thể thay đổi số mệnh của rất nhiều người xung quanh, vì thế, đạo trời không dung tha nàng, sẽ nghĩ cách bày trò gây trở ngại cho nàng, diệt trừ kẻ kỳ dị như nàng. Mà thiên địa quang minh chính đại, đạo trời lại có quy tắc, không bao giờ vô duyên vô cớ hại chết nàng đâu, nên chỉ có thể gây sóng tạo gió cho nàng thôi.
Tô Trúc Y cảm thấy đầu mình hơi đau.
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, phản ứng nhanh chóng lùi về sau một bước, đẩy luôn những tảng đá xung quanh vào chiếc hố vừa mới đào, giờ Tô Trúc Y không dám thăm dò cái sơn động kia nữa, chưa biết chừng nó còn sinh ra mấy thứ của khỉ gì đấy cũng nên, đúng vào lúc nàng đang định lấp cái hố đó đi để tránh đầu sóng ngọn gió, thì đột nhiên đất đai rừng núi rung chuyển.
Mẹ nó chứ, không ngờ đến đất đai cũng rung lắc? Dưới chân nàng nứt ra thành một cái lỗ rất to, người còn chưa kịp chạy tránh đi, thì đã lăn luôn xuống miệng lỗ đang há to rồi, sáo trúc cất kỹ trong túi cũng rơi ra ngoài, Tô Trúc Y giương mắt nhìn cây sáo đập vào tảng đá vỡ tan, cũng tức là, tế phẩm nàng cất công chuẩn bị coi như xong đời rồi.
Đầu nàng va vào đá, chỉ thoáng chốc đã cảm thấy nặng nề váng vất, lảo đà lảo đảo lăn một vòng, cuối cùng rơi luôn xuống cái động tối om om, vừa rơi vào, liền cảm nhận làn nước lạnh buốt thấm vào xương tủy, lạnh đến nỗi khiến nàng hắt xì mấy cái liền, cáu tiết mắng một câu ông trời chết tiệt.
Bên trong, rốt cuộc có thứ gì đang đợi nàng, Tô Trúc Y xoa xoa tay, tập trung linh khí vào đôi mắt mình, dè dặt cẩn trọng nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Sau đó, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một tia sáng màu trắng lấp lánh……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.