Chương 10: Thiện và ác
Định Ly
16/03/2018
Trương Ân Ninh móc ra từ trong người một gói giấy dầu, vô cùng cẩn thận bóc từng lớp từng lớp giấy một, vẻ mặt nghiêm nghị lấy ra một cuốn sách nhỏ từ bên trong.
Cậu ta không mở được sách, canh giữ bảo vật nhưng không thể dùng được cũng không tìm ra cách, vậy thì chi bằng dùng nó để đổi lấy lợi ích lớn nhất là hơn cả. Đạo lý này cậu ta hiểu, đây cũng là lý do tại sao tháng Ba hàng năm đều có đội thương buôn qua thôn, nhưng trước giờ cậu ta chưa từng lấy quyển sách đó ra để hỏi những tu sĩ của đội thương buôn, vì cậu ta không dám mạo hiểm.
Tô Trúc Y nhận quyển sách mỏng dính, lật trang đầu tiên xong liền phát hiện ra cuốn sách đúng là một pháp bảo, những trang sách này không phải được làm từ giấy, mà là từ đá Lục U (1) của giới Tu Chân, sau khi được luyện chế sẽ dùng dao cắt mỏng từng lát như cánh ve, còn mỏng nhẹ hơn cả giấy bình thường, sau đó lại dùng đá Huỳnh Mực thượng hạng làm thành bút, cứ như vậy khắc chữ lên đá Lục U, có thể bảo tồn đến hàng nghìn vạn năm.
Lật mở trang đầu tiên, nàng nhìn thấy hai chữ Vô Tâm, trong lòng lập tức sung sướng phát điên.
Cuốn sách này, hóa ra chính là thứ Cơ Vô Tâm để lại mà nàng đang muốn tìm, thật đúng là tìm mòn cả mắt mà không ra, giờ lại tự dưng từ trên trời rơi xuống! Tô Trúc Y quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, đọc lướt qua một đoạn, phát hiện Cơ Vô Tâm quả là có ghi bừa lại một vài pháp thuật cấp thấp, ông ta là ma đạo, nên trang mở đầu có liên quan đến cương thi, Trương Ân Ninh đúng là không hề nói dối, bên trong quả đúng là có ghi lại thật.
Tô Trúc Y lật sang trang thứ hai, trang này ghi lại một số thuật thăm dò huyệt mộ, năm xưa trong dã sử chỉ nói Cơ Vô Tâm là người đầy bản lĩnh của ma giáo, sở hữu rất nhiều pháp bảo và tài nguyên tu luyện, chứ không nói kỹ ông ta thuộc phái nào, Tô Trúc Y lật thêm vài trang nữa, sau đó rút ra kết luận Cơ Vô Tâm vừa hay có mối liên hệ với người chết, sở trường của ông ta là dò tìm lăng mộ khống chế thi thể và làm giàu từ của cải của người chết, mộ phần của những nhân vật trong giới Tu Chân đa phần đều có để lại pháp bảo, cũng chính là mật cảnh thừa kế mà tất cả mọi người trong giới Tu Chân đều muốn đặt chân vào khoáng một lần, Cơ Vô Tâm có thể suy luận ra được vị trí của mật cảnh và thời gian mở cửa, không giàu mới là lạ!
Những nội dung ghi ở trang thứ hai Tô Trúc Y đều đã biết cả, nàng cũng là người đọc rất nhiều sách, kiến thức khá uyên bác, trình độ thăm dò huyệt mộ phong thủy cũng không hề thấp, nếu không, nàng đã chẳng mò ra được gương Lưu Quang. Nàng cũng không xem kỹ, lại lật tiếp, kết quả lật được thêm hai trang thì không lật nữa, bĩu môi không nói năng gì.
“Trong thân thể phải có linh khí mới có thể lật giở được cuốn sách này.” Nàng vứt trả cuốn sách vào tay Trương Ân Ninh, “Tên ta là Vô Tâm, tức là không còn vương vấn quyến luyến gì với thế gian này nữa, đương nhiên sẽ không bao giờ thu nhận đồ đệ……” Nhìn sắc mặt Trương Ân Ninh khẽ tái đi, Tô Trúc Y lại nói tiếp: “Nhưng ta có thể dạy người pháp quyết tu luyện, đợi khi cơ thể ngươi có linh khí rồi, thì tự ngươi có thể lật mở được cuốn sách này.”
Trương Ân Ninh từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng suy cho cùng tuổi cậu ta còn nhỏ, vui buồn đều lộ rõ lên mặt, lúc này đây hai mắt sáng lên rạng rỡ, sung sướng hỏi: “Thật không?”.
Tô Trúc Y gật gật đầu, sau đó lời nói liền quay ngoắt đi, bồi thêm một chữ nhưng kéo dài……
“Nhưng……” Thấy hàng lông mày dày rậm của Trương Ân Ninh xoắn tít cả lại rồi, Tô Trúc Y mới rầu rĩ nói tiếp: “Người viết ra quyển sách này là một ma tu vô cùng độc ác, phải biết rằng, các tu sĩ lưu lại công pháp đều sẽ sắp xếp một vài bài kiểm tra, những bài kiểm tra của chính đạo đa phần đều rất ôn hòa vừa phải, còn ma đạo thì có khả năng tiếp sau đó sẽ hành hạ ngươi đến độ người không ra người ma không ra ma mới có thể được công nhận, còn có một khả năng khác, bên trong chưa chắc đã có thứ gì hay ho lưu lại, có khi chính là bẫy……”
Trên thực tế Tô Trúc Y không hề nói dối.
Hầu hết những thứ để lại của ma tu đều rất nguy hiểm, sau khi chết cũng không hề biến mất, mà còn gây hại đến thế hệ sau. Nếu kiếp trước Tô Trúc Y có thể sống thọ đến mức chết vì già, thì chắc chắn nàng cũng sẽ bày thật nhiều cạm bẫy, đào hầm cho đám hậu thế của Tu Chân nhảy hố chơi.
“Ngươi còn muốn xem không?” Nàng nhướng mày hỏi.
Trương Ân Ninh khẽ hừ một tiếng: “Tôi sớm tối giữ nó bên cạnh lâu như vậy, nếu nó muốn hại người, thì e tôi là đã mất mạng từ lâu rồi.” Cậu ta trời sinh bạo gan, nên giờ không vì những lời của Tô Trúc Y nói mà mất đi dũng khí, ngược lại còn bảo: “Cậu đừng dài dòng nữa, mau dạy tôi đi!”.
Nàng đang muốn nói, thì lại nhìn thấy một người vén rèm xông vào, người tới nhấc chân đá cái cuốc bản mệnh của Tô Trúc Y sang một bên, đẩy mạnh vào lưng Trương Ân Ninh, giận dữ gầm lên: “Tiểu sư phụ đã nói đó là cuốn sách tà ác rồi, cậu còn muốn học làm gì!”.
Cái cuốc sáng nhá lên hai cái, dáng vẻ đau đớn vì bị đạp vô cùng đáng thương.
Tô Trúc Y: “……”
Bình thường Tần Xuyên thức dậy rất muộn, nhưng hôm nay thằng bé không ngủ được, trời còn chưa sáng đã ra ngoài, liền tìm thấy bức thư nhắn Trương Ân Ninh giấu trong cái hốc mà hai đứa thường lén lút dùng để đưa đồ ngày trước, đọc những lời kỳ quái thằng bạn viết trong thư Tần Xuyên lập tức chạy bổ tới đây, vừa hay nghe được mấy câu cuốn sách tà ác, pháp thuật ma tu mà tiểu sư phụ nói, không ngờ biết vậy mà tên này vẫn muốn học!
Trương Ân Ninh nhất thời không để ý, bị đẩy một phát va vào cạnh bàn, cậu thiếu niên quay đầu lại lườm Tần Xuyên, hỏi: “Ác là sao, thiện là thế nào?”.
“Giúp người thì là thiện, hại người thì là ác.” Tần Xuyên nói một cách oai phong lẫm liệt.
“Vậy theo như những gì cậu nói, thôn Trường Ninh có mấy người thiện?” Trương Ân Ninh cười lạnh, “Cha tôi bị thương trên núi, bọn họ chỉ mải lo cứu lấy tính mạng của mình không những thấy chết không cứu, mà còn nhân cơ hội đó ném đá xuống giếng cướp vũ khí của ông, hại ông bị bầy sói cắn xé đến chết, bọn họ có phải là thiện không?”.
Tần Xuyên ngẩn người, “Đấy chỉ là trường hợp ngoài ý muốn, các chú bác trong thôn cũng nói rồi, bọn họ gặp phải bầy sói, là do cha cậu không chạy thoát thôi.”
“Mấy người trong thôn bắt nạt bọn tôi mẹ góa con côi, thấy mẹ tôi xinh đẹp nên nảy sinh ý đồ xấu, lẽ nào bọn họ không phải là ác?”.
Vêt sẹo trên trán Trương Ân Ninh là do mấy năm trước liều mạng với mấy người dân trong thôn dám động tay động chân với mẹ cậu mà ra.
“Xa xôi thì thôi không nói, bọn họ rõ ràng biết Lục lão thái chịu nhiều khổ cực nhưng lại giả như không nghe không nhìn thấy gì, rốt cuộc là thiện hay là ác?”.
Một tràng những câu truy vấn của Trương Ân Ninh khiến Tần Xuyên bị ép vào góc nhà, còn Trương Ân Ninh khoanh tay trừng mắt tiếp tục nói: “Ngay cả đám người đó mà cậu vẫn không thấy ác, vậy mà cứ khăng khăng cuốn sách này ác.”
Nói đoạn, cậu ta chỉ tay vào cây cuốc ở xó tường, “Cây cuốc có thể dùng để cuốc đất, nhưng cũng có thể giết người.” Giống như lần trước nhớ đến việc cũng cây cuốc ấy đã đập đầu Lục lão thái nát bấy, sắc mặt Trương Ân Ninh thoáng thay đổi, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, lại nói: “Cũng giống như vậy, công pháp có thể giúp người, cũng có thể giết người.”
Cậu ta liếc nhìn Tô Trúc Y với ánh mắt thâm sâu khó dò, “Tiểu sư phụ cậu nói xem có phải không?”.
Thằng tiểu tử này rất biết cách ăn nói đấy.
Qua một thoáng Tô Trúc Y tự nhiên gật đầu, “Tiểu thí chủ nói rất phải. Phân biệt thiện và ác, chỉ dựa vào một ý niệm mà thôi, suy nghĩ thiện, thì người đó sẽ thiện, suy nghĩ ác, thì người đó sẽ ác, tâm thiện, thì cho dù tay có nắm vật ác đi chăng nữa cũng có thể làm việc tốt, và ngược lại.”
“Nhưng trang đầu tiên tôi cũng đã đọc rồi, nó dạy cách khiến thi thể sống dậy làm loạn!” Tần Xuyên vẫn còn nghi ngờ nói.
“Trên đó ghi là, duy chỉ có thi thể oán khí sâu nặng mới có thể sống dậy.” Trương Ân Ninh cười tiếp, “Loại bỏ cái ác trừng phạt kẻ xấu, báo thù giúp cho những người chết oan, để tự bọn họ trả hận, chẳng phải là đang thay trời hành đạo sao.” Hồi đầu vì Tần Xuyên là người ngay thẳng chính trực, đối xử với cậu ta rất tốt, nên Trương Ân Ninh mới nói những điều bí mật bên trong cuốn sách cho thằng bé biết, cũng lén lút dùng máu của thằng bé để thử lật cuốn sách, không phát hiện ra có điều gì bất ổn cũng đồng nghĩa với việc không lật sang được trang thứ hai, giờ ngược lại thấy có hơi hối hận vì đã nói với thằng bé.
Tần Xuyên thấp hơn Trương Ân Ninh nửa cái đầu, thằng bé nói không lại liền nghoẹo đầu sang một bên, “Sắp sang năm mới rồi, ba tháng nữa đội thương buôn sẽ đến, lần này các tu sĩ của Phi Hồng môn của dãy Hương Sơn Mai cũng đến, đã nói rồi đợi tôi bái nhập Phi Hồng môn xong, năm sau sẽ nghĩ cách để cậu cũng nhập môn……”
Tô Trúc Y có chút ấn tượng với Phi Hồng môn, đây cũng được coi là một môn phái có số có má của giới Tu Chân, trong môn ước chừng có gần một vạn đệ tử, nhưng chỉ trong một đêm đã bị tên đệ tử ma đầu Thanh Hà của Lạc Anh tiêu diệt sạch sẽ. Nói mới nhớ, khi ấy Lạc Anh vừa mới chết không lâu……
Chuyện này đã gây lên một cơn sóng thần vô cùng lớn trong giới Tu Chân, về sau bốn đại môn phái chính đạo của giới Tu Chân đồng loạt ra tay truy sát Thanh Hà, những mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, ngược lại những vụ thảm án diệt môn lại liên tiếp xảy ra không ngừng, náo loạn đến nỗi lòng người thấp thỏm bất an, mãi cho đến một trăm năm sau, bọn họ mới tuyên bố Thanh Hà đã chết, có đèn hồn của phái Cổ Kiếm làm chứng, từ đó về sau giới Tu Chân mới không còn những vụ án diệt môn khiến người ta nghe mà rựng tóc gáy nữa.
Năm xưa Thanh Hà là đệ tử xuất sắc nhất của phái Cổ Kiếm, cùng với Tần Giang Lan là hai nhân vật kiệt xuất nổi danh, vì thế phái Cổ Kiếm đã thắp cho Thanh Hà một cây đèn hồn, nhưng cây đèn hồn này chỉ có thể cảm ứng cường độ nguyên thần của tu sĩ mà thôi, nếu tu sĩ gục ngã nguyên thân tiêu tán, thì đèn hồn cũng sẽ tắt, đèn hồn của Thanh Hà quả đúng là đã tắt thật, nên đương nhiên là hắn đã chết.
Tô Trúc Y của khi ấy cũng chỉ mới hơn trăm tuổi, danh tiếng hay còn kém, thừa dịp các đại môn phái truy bắt Thanh Hà nàng còn chạy đến lén lút đu đám ké gã này, tức là diệt sạch mấy môn phái nhỏ nuôi chó, nhắc đến mới nhớ, khi ấy những vụ thảm án diệt môn nhiều vô kể, rốt cuộc có bao nhiêu vụ do kẻ khác đục nước bèo cò làm, thực sự không thể nói rõ được.
Cũng chính vì thế mà Tô Trúc Y có ấn tượng khá sâu sắc với Phi Hồng môn, cho dù thời gian đã qua rất lâu rồi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với môn phái này, nhưng nàng cũng có đôi chút hiểu biết, nên ánh mắt khi nhìn Tần Xuyên có thêm vài phần thâm ý.
Nếu giữ thằng bé này ở lại thôn Trường Ninh, thì hai năm sau sẽ bị giết ở thôn Trường Ninh.
Còn nếu thằng bé này đi theo tu sĩ của đoàn thương buôn đến Phi Hồng môn, thì có lẽ tầm khoảng một năm sau Phi Hồng môn sẽ bị tiêu diệt, bất kể là giữ lại hay để cho đi, thằng bé đều không thoát khỏi một chữ chết, thật đúng là bi thương.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tần Xuyên, Tô Trúc Y có cảm giác trên trán thằng bé này khác một chữ Yếu!
“Phi Hồng môn yêu cầu về đệ tử cao như vậy, trừ phi cậu nỗ lực trở thành đệ tử tinh nhuệ nhất trong môn, hoặc sở hữu một lượng lớn linh thạch, nếu không việc dẫn người khác gia nhập là vô cùng khó.” Trương Ân Ninh lạnh lùng nói: “Phải mất bao nhiêu năm, ba năm năm năm, mười năm hai mươi năm? Tôi không đợi được lâu như vậy!”.
Cậu ta còn phải chăm lo cho mẹ, bảo vệ bản thân, cậu ta cần thực lực, cần phải mạnh mẽ hơn.
Tần Xuyên gục đầu, bàn tay nắm chặt thành quyền, hồi lâu sau mới nói: “Được, nhưng cậu nghe cho rõ đây, nếu có một ngày cậu dùng thứ này làm việc ác, tôi nhất quyết sẽ không tha cho cậu đâu!” Nói xong, cậu bé thẳng lưng quay người sải bước rời khỏi ngôi miếu nhỏ của Tô Trúc Y, còn Trương Ân Ninh mân mê cánh môi, nói: “Tiểu sư phụ, xin hãy dạy tôi.”
Tô Trúc Y bước ra khỏi căn miếu, vác cây cuốc đi dưới ánh trăng đào lên mấy đoạn rễ cây, sau đó mang đến chỗ giếng nước rửa sạch rồi đưa cho Trương Ân Ninh, “Ăn đi.”
Tuy còn nghi ngờ, nhưng Trương Ân Ninh vẫn làm theo lời nàng bảo. Cậu thiếu niên ăn xong lại theo Tô Trúc Y bước vào nhà, khoanh chân ngồi dưới đất theo lời căn dặn của nàng.
Tô Trúc Y ngồi trên giường, tay cầm một cành cây hái được gõ lên chiếc bàn nhỏ kê ở giường, nói: “Bước đầu tiên khi tu hành chính là tĩnh tâm, yên lặng tập trung, loại bỏ tạp niệm giữ cho đầu óc thanh tĩnh, tư tưởng vững vàng, ngươi ngồi đó, cho đến khi nào cảm nhận được linh khí trong cơ thể, đến khi nào không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, không nghe thấy những tạp âm xung quanh, thì ta sẽ dạy ngươi pháp quyết tu luyện.”
Trương Ân Ninh gật đầu vâng lên, ngồi im không động đậy.
Tô Trúc Y ra khỏi cửa, vừa mới vén rèm lên đi chưa được bao xa, liền lật cổ tay lại cành cây trong tay nàng như biến thành một sợi roi quất “vụt” một cái lên tấm rèm cửa, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi như vậy, còn đòi tĩnh tâm sao?”.
Nàng vừa mới bước ra khỏi cửa, Trương Ân Ninh đã quay đầu lại liếc nhìn theo. Cậu ta cứ tưởng động tác của mình rất khẽ, Tô Trúc Y ở ngoài cửa sẽ không nhìn thấy đâu, nhưng cái cuốc của nàng vẫn còn ở trong phòng, sao nó lại không biết chứ.
Đó là pháp bảo bản mệnh của nàng, thông qua cái cuốc, Tô Trúc Y có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng!
Trương Ân Ninh cau mày quay lại nhập định, còn Tô Trúc Y cầm theo tầm linh bàn lần mò đến nhà của Trương Ân Ninh. Nếu cậu ta đã phát hiện được sách của Cơ Vô Tâm để lại ở nhà mình, thì chưa biết chừng còn có thể tìm ra những bảo vật khác nữa của ông ta, dù thế nào cũng phải đi một chuyến mới được.
Cậu ta không mở được sách, canh giữ bảo vật nhưng không thể dùng được cũng không tìm ra cách, vậy thì chi bằng dùng nó để đổi lấy lợi ích lớn nhất là hơn cả. Đạo lý này cậu ta hiểu, đây cũng là lý do tại sao tháng Ba hàng năm đều có đội thương buôn qua thôn, nhưng trước giờ cậu ta chưa từng lấy quyển sách đó ra để hỏi những tu sĩ của đội thương buôn, vì cậu ta không dám mạo hiểm.
Tô Trúc Y nhận quyển sách mỏng dính, lật trang đầu tiên xong liền phát hiện ra cuốn sách đúng là một pháp bảo, những trang sách này không phải được làm từ giấy, mà là từ đá Lục U (1) của giới Tu Chân, sau khi được luyện chế sẽ dùng dao cắt mỏng từng lát như cánh ve, còn mỏng nhẹ hơn cả giấy bình thường, sau đó lại dùng đá Huỳnh Mực thượng hạng làm thành bút, cứ như vậy khắc chữ lên đá Lục U, có thể bảo tồn đến hàng nghìn vạn năm.
Lật mở trang đầu tiên, nàng nhìn thấy hai chữ Vô Tâm, trong lòng lập tức sung sướng phát điên.
Cuốn sách này, hóa ra chính là thứ Cơ Vô Tâm để lại mà nàng đang muốn tìm, thật đúng là tìm mòn cả mắt mà không ra, giờ lại tự dưng từ trên trời rơi xuống! Tô Trúc Y quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, đọc lướt qua một đoạn, phát hiện Cơ Vô Tâm quả là có ghi bừa lại một vài pháp thuật cấp thấp, ông ta là ma đạo, nên trang mở đầu có liên quan đến cương thi, Trương Ân Ninh đúng là không hề nói dối, bên trong quả đúng là có ghi lại thật.
Tô Trúc Y lật sang trang thứ hai, trang này ghi lại một số thuật thăm dò huyệt mộ, năm xưa trong dã sử chỉ nói Cơ Vô Tâm là người đầy bản lĩnh của ma giáo, sở hữu rất nhiều pháp bảo và tài nguyên tu luyện, chứ không nói kỹ ông ta thuộc phái nào, Tô Trúc Y lật thêm vài trang nữa, sau đó rút ra kết luận Cơ Vô Tâm vừa hay có mối liên hệ với người chết, sở trường của ông ta là dò tìm lăng mộ khống chế thi thể và làm giàu từ của cải của người chết, mộ phần của những nhân vật trong giới Tu Chân đa phần đều có để lại pháp bảo, cũng chính là mật cảnh thừa kế mà tất cả mọi người trong giới Tu Chân đều muốn đặt chân vào khoáng một lần, Cơ Vô Tâm có thể suy luận ra được vị trí của mật cảnh và thời gian mở cửa, không giàu mới là lạ!
Những nội dung ghi ở trang thứ hai Tô Trúc Y đều đã biết cả, nàng cũng là người đọc rất nhiều sách, kiến thức khá uyên bác, trình độ thăm dò huyệt mộ phong thủy cũng không hề thấp, nếu không, nàng đã chẳng mò ra được gương Lưu Quang. Nàng cũng không xem kỹ, lại lật tiếp, kết quả lật được thêm hai trang thì không lật nữa, bĩu môi không nói năng gì.
“Trong thân thể phải có linh khí mới có thể lật giở được cuốn sách này.” Nàng vứt trả cuốn sách vào tay Trương Ân Ninh, “Tên ta là Vô Tâm, tức là không còn vương vấn quyến luyến gì với thế gian này nữa, đương nhiên sẽ không bao giờ thu nhận đồ đệ……” Nhìn sắc mặt Trương Ân Ninh khẽ tái đi, Tô Trúc Y lại nói tiếp: “Nhưng ta có thể dạy người pháp quyết tu luyện, đợi khi cơ thể ngươi có linh khí rồi, thì tự ngươi có thể lật mở được cuốn sách này.”
Trương Ân Ninh từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng suy cho cùng tuổi cậu ta còn nhỏ, vui buồn đều lộ rõ lên mặt, lúc này đây hai mắt sáng lên rạng rỡ, sung sướng hỏi: “Thật không?”.
Tô Trúc Y gật gật đầu, sau đó lời nói liền quay ngoắt đi, bồi thêm một chữ nhưng kéo dài……
“Nhưng……” Thấy hàng lông mày dày rậm của Trương Ân Ninh xoắn tít cả lại rồi, Tô Trúc Y mới rầu rĩ nói tiếp: “Người viết ra quyển sách này là một ma tu vô cùng độc ác, phải biết rằng, các tu sĩ lưu lại công pháp đều sẽ sắp xếp một vài bài kiểm tra, những bài kiểm tra của chính đạo đa phần đều rất ôn hòa vừa phải, còn ma đạo thì có khả năng tiếp sau đó sẽ hành hạ ngươi đến độ người không ra người ma không ra ma mới có thể được công nhận, còn có một khả năng khác, bên trong chưa chắc đã có thứ gì hay ho lưu lại, có khi chính là bẫy……”
Trên thực tế Tô Trúc Y không hề nói dối.
Hầu hết những thứ để lại của ma tu đều rất nguy hiểm, sau khi chết cũng không hề biến mất, mà còn gây hại đến thế hệ sau. Nếu kiếp trước Tô Trúc Y có thể sống thọ đến mức chết vì già, thì chắc chắn nàng cũng sẽ bày thật nhiều cạm bẫy, đào hầm cho đám hậu thế của Tu Chân nhảy hố chơi.
“Ngươi còn muốn xem không?” Nàng nhướng mày hỏi.
Trương Ân Ninh khẽ hừ một tiếng: “Tôi sớm tối giữ nó bên cạnh lâu như vậy, nếu nó muốn hại người, thì e tôi là đã mất mạng từ lâu rồi.” Cậu ta trời sinh bạo gan, nên giờ không vì những lời của Tô Trúc Y nói mà mất đi dũng khí, ngược lại còn bảo: “Cậu đừng dài dòng nữa, mau dạy tôi đi!”.
Nàng đang muốn nói, thì lại nhìn thấy một người vén rèm xông vào, người tới nhấc chân đá cái cuốc bản mệnh của Tô Trúc Y sang một bên, đẩy mạnh vào lưng Trương Ân Ninh, giận dữ gầm lên: “Tiểu sư phụ đã nói đó là cuốn sách tà ác rồi, cậu còn muốn học làm gì!”.
Cái cuốc sáng nhá lên hai cái, dáng vẻ đau đớn vì bị đạp vô cùng đáng thương.
Tô Trúc Y: “……”
Bình thường Tần Xuyên thức dậy rất muộn, nhưng hôm nay thằng bé không ngủ được, trời còn chưa sáng đã ra ngoài, liền tìm thấy bức thư nhắn Trương Ân Ninh giấu trong cái hốc mà hai đứa thường lén lút dùng để đưa đồ ngày trước, đọc những lời kỳ quái thằng bạn viết trong thư Tần Xuyên lập tức chạy bổ tới đây, vừa hay nghe được mấy câu cuốn sách tà ác, pháp thuật ma tu mà tiểu sư phụ nói, không ngờ biết vậy mà tên này vẫn muốn học!
Trương Ân Ninh nhất thời không để ý, bị đẩy một phát va vào cạnh bàn, cậu thiếu niên quay đầu lại lườm Tần Xuyên, hỏi: “Ác là sao, thiện là thế nào?”.
“Giúp người thì là thiện, hại người thì là ác.” Tần Xuyên nói một cách oai phong lẫm liệt.
“Vậy theo như những gì cậu nói, thôn Trường Ninh có mấy người thiện?” Trương Ân Ninh cười lạnh, “Cha tôi bị thương trên núi, bọn họ chỉ mải lo cứu lấy tính mạng của mình không những thấy chết không cứu, mà còn nhân cơ hội đó ném đá xuống giếng cướp vũ khí của ông, hại ông bị bầy sói cắn xé đến chết, bọn họ có phải là thiện không?”.
Tần Xuyên ngẩn người, “Đấy chỉ là trường hợp ngoài ý muốn, các chú bác trong thôn cũng nói rồi, bọn họ gặp phải bầy sói, là do cha cậu không chạy thoát thôi.”
“Mấy người trong thôn bắt nạt bọn tôi mẹ góa con côi, thấy mẹ tôi xinh đẹp nên nảy sinh ý đồ xấu, lẽ nào bọn họ không phải là ác?”.
Vêt sẹo trên trán Trương Ân Ninh là do mấy năm trước liều mạng với mấy người dân trong thôn dám động tay động chân với mẹ cậu mà ra.
“Xa xôi thì thôi không nói, bọn họ rõ ràng biết Lục lão thái chịu nhiều khổ cực nhưng lại giả như không nghe không nhìn thấy gì, rốt cuộc là thiện hay là ác?”.
Một tràng những câu truy vấn của Trương Ân Ninh khiến Tần Xuyên bị ép vào góc nhà, còn Trương Ân Ninh khoanh tay trừng mắt tiếp tục nói: “Ngay cả đám người đó mà cậu vẫn không thấy ác, vậy mà cứ khăng khăng cuốn sách này ác.”
Nói đoạn, cậu ta chỉ tay vào cây cuốc ở xó tường, “Cây cuốc có thể dùng để cuốc đất, nhưng cũng có thể giết người.” Giống như lần trước nhớ đến việc cũng cây cuốc ấy đã đập đầu Lục lão thái nát bấy, sắc mặt Trương Ân Ninh thoáng thay đổi, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, lại nói: “Cũng giống như vậy, công pháp có thể giúp người, cũng có thể giết người.”
Cậu ta liếc nhìn Tô Trúc Y với ánh mắt thâm sâu khó dò, “Tiểu sư phụ cậu nói xem có phải không?”.
Thằng tiểu tử này rất biết cách ăn nói đấy.
Qua một thoáng Tô Trúc Y tự nhiên gật đầu, “Tiểu thí chủ nói rất phải. Phân biệt thiện và ác, chỉ dựa vào một ý niệm mà thôi, suy nghĩ thiện, thì người đó sẽ thiện, suy nghĩ ác, thì người đó sẽ ác, tâm thiện, thì cho dù tay có nắm vật ác đi chăng nữa cũng có thể làm việc tốt, và ngược lại.”
“Nhưng trang đầu tiên tôi cũng đã đọc rồi, nó dạy cách khiến thi thể sống dậy làm loạn!” Tần Xuyên vẫn còn nghi ngờ nói.
“Trên đó ghi là, duy chỉ có thi thể oán khí sâu nặng mới có thể sống dậy.” Trương Ân Ninh cười tiếp, “Loại bỏ cái ác trừng phạt kẻ xấu, báo thù giúp cho những người chết oan, để tự bọn họ trả hận, chẳng phải là đang thay trời hành đạo sao.” Hồi đầu vì Tần Xuyên là người ngay thẳng chính trực, đối xử với cậu ta rất tốt, nên Trương Ân Ninh mới nói những điều bí mật bên trong cuốn sách cho thằng bé biết, cũng lén lút dùng máu của thằng bé để thử lật cuốn sách, không phát hiện ra có điều gì bất ổn cũng đồng nghĩa với việc không lật sang được trang thứ hai, giờ ngược lại thấy có hơi hối hận vì đã nói với thằng bé.
Tần Xuyên thấp hơn Trương Ân Ninh nửa cái đầu, thằng bé nói không lại liền nghoẹo đầu sang một bên, “Sắp sang năm mới rồi, ba tháng nữa đội thương buôn sẽ đến, lần này các tu sĩ của Phi Hồng môn của dãy Hương Sơn Mai cũng đến, đã nói rồi đợi tôi bái nhập Phi Hồng môn xong, năm sau sẽ nghĩ cách để cậu cũng nhập môn……”
Tô Trúc Y có chút ấn tượng với Phi Hồng môn, đây cũng được coi là một môn phái có số có má của giới Tu Chân, trong môn ước chừng có gần một vạn đệ tử, nhưng chỉ trong một đêm đã bị tên đệ tử ma đầu Thanh Hà của Lạc Anh tiêu diệt sạch sẽ. Nói mới nhớ, khi ấy Lạc Anh vừa mới chết không lâu……
Chuyện này đã gây lên một cơn sóng thần vô cùng lớn trong giới Tu Chân, về sau bốn đại môn phái chính đạo của giới Tu Chân đồng loạt ra tay truy sát Thanh Hà, những mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, ngược lại những vụ thảm án diệt môn lại liên tiếp xảy ra không ngừng, náo loạn đến nỗi lòng người thấp thỏm bất an, mãi cho đến một trăm năm sau, bọn họ mới tuyên bố Thanh Hà đã chết, có đèn hồn của phái Cổ Kiếm làm chứng, từ đó về sau giới Tu Chân mới không còn những vụ án diệt môn khiến người ta nghe mà rựng tóc gáy nữa.
Năm xưa Thanh Hà là đệ tử xuất sắc nhất của phái Cổ Kiếm, cùng với Tần Giang Lan là hai nhân vật kiệt xuất nổi danh, vì thế phái Cổ Kiếm đã thắp cho Thanh Hà một cây đèn hồn, nhưng cây đèn hồn này chỉ có thể cảm ứng cường độ nguyên thần của tu sĩ mà thôi, nếu tu sĩ gục ngã nguyên thân tiêu tán, thì đèn hồn cũng sẽ tắt, đèn hồn của Thanh Hà quả đúng là đã tắt thật, nên đương nhiên là hắn đã chết.
Tô Trúc Y của khi ấy cũng chỉ mới hơn trăm tuổi, danh tiếng hay còn kém, thừa dịp các đại môn phái truy bắt Thanh Hà nàng còn chạy đến lén lút đu đám ké gã này, tức là diệt sạch mấy môn phái nhỏ nuôi chó, nhắc đến mới nhớ, khi ấy những vụ thảm án diệt môn nhiều vô kể, rốt cuộc có bao nhiêu vụ do kẻ khác đục nước bèo cò làm, thực sự không thể nói rõ được.
Cũng chính vì thế mà Tô Trúc Y có ấn tượng khá sâu sắc với Phi Hồng môn, cho dù thời gian đã qua rất lâu rồi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với môn phái này, nhưng nàng cũng có đôi chút hiểu biết, nên ánh mắt khi nhìn Tần Xuyên có thêm vài phần thâm ý.
Nếu giữ thằng bé này ở lại thôn Trường Ninh, thì hai năm sau sẽ bị giết ở thôn Trường Ninh.
Còn nếu thằng bé này đi theo tu sĩ của đoàn thương buôn đến Phi Hồng môn, thì có lẽ tầm khoảng một năm sau Phi Hồng môn sẽ bị tiêu diệt, bất kể là giữ lại hay để cho đi, thằng bé đều không thoát khỏi một chữ chết, thật đúng là bi thương.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tần Xuyên, Tô Trúc Y có cảm giác trên trán thằng bé này khác một chữ Yếu!
“Phi Hồng môn yêu cầu về đệ tử cao như vậy, trừ phi cậu nỗ lực trở thành đệ tử tinh nhuệ nhất trong môn, hoặc sở hữu một lượng lớn linh thạch, nếu không việc dẫn người khác gia nhập là vô cùng khó.” Trương Ân Ninh lạnh lùng nói: “Phải mất bao nhiêu năm, ba năm năm năm, mười năm hai mươi năm? Tôi không đợi được lâu như vậy!”.
Cậu ta còn phải chăm lo cho mẹ, bảo vệ bản thân, cậu ta cần thực lực, cần phải mạnh mẽ hơn.
Tần Xuyên gục đầu, bàn tay nắm chặt thành quyền, hồi lâu sau mới nói: “Được, nhưng cậu nghe cho rõ đây, nếu có một ngày cậu dùng thứ này làm việc ác, tôi nhất quyết sẽ không tha cho cậu đâu!” Nói xong, cậu bé thẳng lưng quay người sải bước rời khỏi ngôi miếu nhỏ của Tô Trúc Y, còn Trương Ân Ninh mân mê cánh môi, nói: “Tiểu sư phụ, xin hãy dạy tôi.”
Tô Trúc Y bước ra khỏi căn miếu, vác cây cuốc đi dưới ánh trăng đào lên mấy đoạn rễ cây, sau đó mang đến chỗ giếng nước rửa sạch rồi đưa cho Trương Ân Ninh, “Ăn đi.”
Tuy còn nghi ngờ, nhưng Trương Ân Ninh vẫn làm theo lời nàng bảo. Cậu thiếu niên ăn xong lại theo Tô Trúc Y bước vào nhà, khoanh chân ngồi dưới đất theo lời căn dặn của nàng.
Tô Trúc Y ngồi trên giường, tay cầm một cành cây hái được gõ lên chiếc bàn nhỏ kê ở giường, nói: “Bước đầu tiên khi tu hành chính là tĩnh tâm, yên lặng tập trung, loại bỏ tạp niệm giữ cho đầu óc thanh tĩnh, tư tưởng vững vàng, ngươi ngồi đó, cho đến khi nào cảm nhận được linh khí trong cơ thể, đến khi nào không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, không nghe thấy những tạp âm xung quanh, thì ta sẽ dạy ngươi pháp quyết tu luyện.”
Trương Ân Ninh gật đầu vâng lên, ngồi im không động đậy.
Tô Trúc Y ra khỏi cửa, vừa mới vén rèm lên đi chưa được bao xa, liền lật cổ tay lại cành cây trong tay nàng như biến thành một sợi roi quất “vụt” một cái lên tấm rèm cửa, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi như vậy, còn đòi tĩnh tâm sao?”.
Nàng vừa mới bước ra khỏi cửa, Trương Ân Ninh đã quay đầu lại liếc nhìn theo. Cậu ta cứ tưởng động tác của mình rất khẽ, Tô Trúc Y ở ngoài cửa sẽ không nhìn thấy đâu, nhưng cái cuốc của nàng vẫn còn ở trong phòng, sao nó lại không biết chứ.
Đó là pháp bảo bản mệnh của nàng, thông qua cái cuốc, Tô Trúc Y có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng!
Trương Ân Ninh cau mày quay lại nhập định, còn Tô Trúc Y cầm theo tầm linh bàn lần mò đến nhà của Trương Ân Ninh. Nếu cậu ta đã phát hiện được sách của Cơ Vô Tâm để lại ở nhà mình, thì chưa biết chừng còn có thể tìm ra những bảo vật khác nữa của ông ta, dù thế nào cũng phải đi một chuyến mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.