Chương 101: Cậu, chúng ta làm giao dịch
An Chỉ Manh
06/03/2018
Miệng ngập đồ ăn, gương mặt nhỏ phồng lên nhai chop chép,không thèm liếc anh lấy một cái.
Hừ hừ, mắng tôi à? Mắng tôi thì tôi chẳng thèm nói chuyện với anh nữa.
"Cơm nước xong xuôi, theo tôi ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?!"
"Buổi họp báo. Đợi lát nữa sẽ có người tới giúp em thu dọn đồ." Thanh âm hoàn toàn nghiêm túc như trước, bao nhiêu ôn nhu chỉ được cất giữ sâu trong đôi mắt đen.
Cô bĩu môi, khuôn mặt vẫn tức giận.
Người đàn ông này, không nghiêm khắc với mình một chút thì sẽ chết à? Sẽ chết sao?SẼ chết sao?
Và và nốt mấy miếng cơm, chẳng thèm nhìn anh, cô ăn xong trực tiếp leo lên lầu.
Cận Tư Hàn một mặt không hiểu nổi, mình làm sao lại chọc giận cô rồi??
Quản gia ở một bên đều vì Tổng Thống tiên sinh mà lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: "Tổng Thống tiên sinh, phụ nữ, cần được dỗ dành."
"Dỗ? Tôi đã rất chiều theo ý cô ấy rồi. » Cũng không phải, cô không để ý tới mình, anh cũng chẳng thấy tức giận.
Quản gia xấu hổ, Tổng Thống tiên sinh a! Phụ nữ kiểu gì cũng sẽ bị người như ngài chọc cho tức chết mất thôi!
"Tổng Thống tiên sinh, muốn lấy lòng phụ nữ nhất định phải dỗ dành khéo léo!" Ông cũng khó khăn lau đi mồ hôi cho mình.
"Dỗ??" Cận Tư Hàn lau lau khóe miệng, duỗi đôi chân thon dài, đi lên lầu.
Quản gia dưới lầu lo lắng không thôi, cũng không biết Tổng Thống tiên sinh có nghe vào không.
Cận Tư Hàn vừa trở về phòng, đã nhìn thấy kha trạch Vũ lén lén lút lút thò đầu nhỏ ra, mắt tròn đảo qua đảo lại.
"Cậu, chúng ta làm một cái giao dịch thì sao?" Nói mà không nhận được câu trả lời, cậu cũng không uể oải, không ngừng cố gắng."Cậu bảo cha mẹ cháu, kêu họ mở lại thẻ cho cháu, cháu dạy cậu làm sao dỗ con gái!"
Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy phấn khởi.
Cận Tư Hàn dò xét đứa nhỏ trước mặt, chăm chú suy tư một phút đồng hồ."Nói!"
"Vậy là cậu đáp ứng rồi." Khuôn mặt nhỏ lập tức sáng bừng lên.
"Nói nhanh." Phụ nữ cần phải dỗ dành? Là thật sao?
Nhớ tới khuôn mặt tức giận kia, nếu như có thể làm cho cô cười, nghe một chút cũng chưa chắc không thể.
Kha trạch Vũ quy củ ngồi đối diện anh.
Khuôn mặt nhỏ biểu lộ rất nghiêm túc."Khục khục... Cậu, cháu sẽ nói cho cậu biết ba cách để dỗ con gái. Cháu là hi sinh vì nghĩa lớn mới nói cho cậu, cậu nhất định phải khiến cho cha mẹ không có lương tâm của cháu mở lại thẻ ngân hàng nha!"
Cận Tư Hàn lạnh nhạt quét mắt nhìn đứa bé, nó lập tức dừng việc nói lải nhải lại.
Khuôn mặt nhỏ hiện lên ảo não, một lúc sau lại khôi phục trạng thái hứng khởi. TRong lòng thầm mặc niệm "Tỷ tỷ lão bà, đối với chị không thể tầm thường được. Đợi em được mở thẻ, em sẽ dẫn chị cùng cao chạy xa bay!"
"Khục khục... Cậu, cậu nghe cho kĩ đó. Dỗ phụ nữ cần có ba yếu tố, thứ nhất, không biết xấu hổ."
"Thứ hai, kiên trì không biết xấu hổ."
"Thứ ba, kiên trì sống chết không biết xấu hổ."
Nghe xong, Cận Tư Hàn đầu đầy hắc tuyến. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình ngu ngốc đến mức lại chăm chú nghe lời một đứa nhóc tám tuổi dạy cách dỗ dành con gái.
Anh trầm mặt, chỉ ra ngoài cửa."Cút ra ngoài!!!"
"Cậu, cậu hứa với cháu, cậu sẽ giữ lời chứ?"
"Cút ra ngoài!!!" Đơn giản không thể nhịn được nữa.
"Cậu, cậu không thể nói lời không giữ lời a!!"
Không thể nhịn được nữa, cánh tay dài trực tiếp túm cổ áo đứa nhỏ xách ra ngoài, trong nháy mắt khóa trái cửa, mặc kệ thanh âm gào khóc thống thiết bên ngoài kia.
Anh ngồi xuống trước bàn máy tính, ngẩn người."Dỗ phụ nữ?? Không biết xấu hổ???" Con ngươi lạnh lẽo thâm trầm, gương mặt tuấn mỹ đầy suy tư.
Hừ hừ, mắng tôi à? Mắng tôi thì tôi chẳng thèm nói chuyện với anh nữa.
"Cơm nước xong xuôi, theo tôi ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?!"
"Buổi họp báo. Đợi lát nữa sẽ có người tới giúp em thu dọn đồ." Thanh âm hoàn toàn nghiêm túc như trước, bao nhiêu ôn nhu chỉ được cất giữ sâu trong đôi mắt đen.
Cô bĩu môi, khuôn mặt vẫn tức giận.
Người đàn ông này, không nghiêm khắc với mình một chút thì sẽ chết à? Sẽ chết sao?SẼ chết sao?
Và và nốt mấy miếng cơm, chẳng thèm nhìn anh, cô ăn xong trực tiếp leo lên lầu.
Cận Tư Hàn một mặt không hiểu nổi, mình làm sao lại chọc giận cô rồi??
Quản gia ở một bên đều vì Tổng Thống tiên sinh mà lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: "Tổng Thống tiên sinh, phụ nữ, cần được dỗ dành."
"Dỗ? Tôi đã rất chiều theo ý cô ấy rồi. » Cũng không phải, cô không để ý tới mình, anh cũng chẳng thấy tức giận.
Quản gia xấu hổ, Tổng Thống tiên sinh a! Phụ nữ kiểu gì cũng sẽ bị người như ngài chọc cho tức chết mất thôi!
"Tổng Thống tiên sinh, muốn lấy lòng phụ nữ nhất định phải dỗ dành khéo léo!" Ông cũng khó khăn lau đi mồ hôi cho mình.
"Dỗ??" Cận Tư Hàn lau lau khóe miệng, duỗi đôi chân thon dài, đi lên lầu.
Quản gia dưới lầu lo lắng không thôi, cũng không biết Tổng Thống tiên sinh có nghe vào không.
Cận Tư Hàn vừa trở về phòng, đã nhìn thấy kha trạch Vũ lén lén lút lút thò đầu nhỏ ra, mắt tròn đảo qua đảo lại.
"Cậu, chúng ta làm một cái giao dịch thì sao?" Nói mà không nhận được câu trả lời, cậu cũng không uể oải, không ngừng cố gắng."Cậu bảo cha mẹ cháu, kêu họ mở lại thẻ cho cháu, cháu dạy cậu làm sao dỗ con gái!"
Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy phấn khởi.
Cận Tư Hàn dò xét đứa nhỏ trước mặt, chăm chú suy tư một phút đồng hồ."Nói!"
"Vậy là cậu đáp ứng rồi." Khuôn mặt nhỏ lập tức sáng bừng lên.
"Nói nhanh." Phụ nữ cần phải dỗ dành? Là thật sao?
Nhớ tới khuôn mặt tức giận kia, nếu như có thể làm cho cô cười, nghe một chút cũng chưa chắc không thể.
Kha trạch Vũ quy củ ngồi đối diện anh.
Khuôn mặt nhỏ biểu lộ rất nghiêm túc."Khục khục... Cậu, cháu sẽ nói cho cậu biết ba cách để dỗ con gái. Cháu là hi sinh vì nghĩa lớn mới nói cho cậu, cậu nhất định phải khiến cho cha mẹ không có lương tâm của cháu mở lại thẻ ngân hàng nha!"
Cận Tư Hàn lạnh nhạt quét mắt nhìn đứa bé, nó lập tức dừng việc nói lải nhải lại.
Khuôn mặt nhỏ hiện lên ảo não, một lúc sau lại khôi phục trạng thái hứng khởi. TRong lòng thầm mặc niệm "Tỷ tỷ lão bà, đối với chị không thể tầm thường được. Đợi em được mở thẻ, em sẽ dẫn chị cùng cao chạy xa bay!"
"Khục khục... Cậu, cậu nghe cho kĩ đó. Dỗ phụ nữ cần có ba yếu tố, thứ nhất, không biết xấu hổ."
"Thứ hai, kiên trì không biết xấu hổ."
"Thứ ba, kiên trì sống chết không biết xấu hổ."
Nghe xong, Cận Tư Hàn đầu đầy hắc tuyến. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình ngu ngốc đến mức lại chăm chú nghe lời một đứa nhóc tám tuổi dạy cách dỗ dành con gái.
Anh trầm mặt, chỉ ra ngoài cửa."Cút ra ngoài!!!"
"Cậu, cậu hứa với cháu, cậu sẽ giữ lời chứ?"
"Cút ra ngoài!!!" Đơn giản không thể nhịn được nữa.
"Cậu, cậu không thể nói lời không giữ lời a!!"
Không thể nhịn được nữa, cánh tay dài trực tiếp túm cổ áo đứa nhỏ xách ra ngoài, trong nháy mắt khóa trái cửa, mặc kệ thanh âm gào khóc thống thiết bên ngoài kia.
Anh ngồi xuống trước bàn máy tính, ngẩn người."Dỗ phụ nữ?? Không biết xấu hổ???" Con ngươi lạnh lẽo thâm trầm, gương mặt tuấn mỹ đầy suy tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.