Chương 100: Chị yêu, chúng ta chạy trốn đi
An Chỉ Manh
06/03/2018
Mặc váy, trực tiếp mở cửa. đuôi mắt cũng không nhìn anh, trực tiếp mở cửa để tài xế đưa mình trở về.
Một đường trở lại tòa thành, cô đầy một bụng khí.
Quản gia nhìn thấy An tiểu thư nổi giận đùng đùng về nhà, hiếu kỳ hỏi: "An tiểu thư. cô làm sao rồi hả?"
"Hừ, cháu cũng không thèm tiếp tục đưa cơm cho anh ta." lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.
Quản gia nhìn một chút cô một lần nữa đổi một thân váy dài, trong lòng đại khái hiểu rồi. Tổng thống đây là bùng nổ ghen tuông, lại không có ý mở miệng.
Hé miệng cười khẽ, không nghĩ tới tổng thống còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Người hầu đi đến bên người quản gia."Bên ngoài có người đến, nói là giúp An tiểu thư tính trước ba vòng, để cho An tiểu thư lựa chọn kiểu dáng."
"Được rồi, mời các cô vào đi."
Tổng thống làm việc hiệu suất cao, chuyện hôm qua mới quyết định, sáng nay người liền từ quốc ngoại chạy đến rồi.
An Chỉ Manh thở phì phò lên lầu, khóa trái cửa.
"Cốc cốc..."
"vào đi."
Một đám người, cả nam lẫn nữ, ăn mặc thời thượng.
đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh vóc người nóng bỏng đầu tiên tự mình giới thiệu."Chắc hẳn cô là vị may mắn làm tổng thống phu nhân, cô khỏe chứ, tôi là nhà thiết kế áo cưới của cô. cô có thể gọi tôi là Nini."
"A!"
"chào cô, tôi là người chủ lễ đính hôn của cô, cô có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nêu ra cùng tôi." Anh có bề ngoài tuấn lãng, mái tóc xù mắt đen.
Phía sau hai người đi theo mười trợ lý, trong tay bưng vô số tập tranh.
cả ngày này, An Chỉ Manh bị chôn ở trong này.
Từ chọn kiểu dáng đến trang sức, từ khách quý của nhà gái đến đồ ăn cô thích, bố trí ưa thích.
Châu báu, màu sắc kim cương, độ sáng. Nơi sản xuất, cùng quốc gia, đều yêu cầu kỹ càng.
Một số vấn đề cô căn bản không hiểu, một cái tiếp đến một cái.
bận bịu đến hơn chín giờ tối, bọn họ mới đi.
Cô cảm giác đầu mình kêu ong ong ong, chẳng phải một cái lễ đính hôn thôi sao? Mệt chết người, hôm nay còn chưa có chọn xong...
"Chị yêu..." Kha Trạch Vũ rụt lại cái đầu nhỏ, bưng lấy một ly nước ép trái cây tươi đặt ở bên cạnh cô."Chị yêu, chị gả cho cậu rồi. cậu không có thương chị chút nào. Đổi lại thành em, em hiểu rõ ràng toàn bộ những gì chị yêu thích, phụ trách toàn bộ hành trình, đâu cần chị mệt mỏi như vậy."
Không thể không nói, đao này bé đâm vào cậu tổng thống không lưu tình chút nào.
An Chỉ Manh vốn rất giận anh không hiểu phong tình, nghe qua bé nói kiểu này, tức giận vừa tiêu tan lại nổi lên rồi.
hai mắt Kha Trạch Vũ đen bóng lấp lánh tỏa sáng."Chị yêu, chúng ta chạy trốn đi!"
"Chạy trốn?"
"Đúng rồi! cậuTổng thống, vừa bá đạo vừa không hiểu phong tình. Chị gả cho cậu không bằng gả cho em." bé cực lực đề cử chính mình.
Nhìn lấy bé chăm chú cái đầu nhỏ, cô cười khẽ một tiếng."Được rồi! Thời gian không còn sớm, nên ngủ rồi."
"A! chị yêu đi ngủ sớm một chút." Y Y không thôi rời khỏi phòng, bé mới nhớ tới mình đến để hỏi vấn đề thẻ ngân hàng.
Quay trở lại vừa định gõ cửa, nghĩ được rồi, sáng mai đi!
An Chỉ Manh mệt mỏi ngã trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
mình thật muốn đính hôn sao? Ở chung không đến một tháng, liền đính hôn? tính cách anh ra sao đều không hiểu rõ...
Đáy lòng hết thảy đối với tương lai, càng ngày càng bất an.
Vô luận cô làm sao cũng cảm giác bất an, mấy ngày nay những người kia vẫn là trước sau như một đến hỏi thăm cô tất cả chi tiết nhỏ.
Một tuần sau, bọn họ mới lui ra ngoài.
Cận Tư Hàn cũng xuất viện về tới tòa thành, mấy ngày nay anh gọi điện thoại cho cô, cô bé này thế mà không tiếp điện thoại."Vì sao không tiếp điện thoại."
Một đường trở lại tòa thành, cô đầy một bụng khí.
Quản gia nhìn thấy An tiểu thư nổi giận đùng đùng về nhà, hiếu kỳ hỏi: "An tiểu thư. cô làm sao rồi hả?"
"Hừ, cháu cũng không thèm tiếp tục đưa cơm cho anh ta." lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.
Quản gia nhìn một chút cô một lần nữa đổi một thân váy dài, trong lòng đại khái hiểu rồi. Tổng thống đây là bùng nổ ghen tuông, lại không có ý mở miệng.
Hé miệng cười khẽ, không nghĩ tới tổng thống còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Người hầu đi đến bên người quản gia."Bên ngoài có người đến, nói là giúp An tiểu thư tính trước ba vòng, để cho An tiểu thư lựa chọn kiểu dáng."
"Được rồi, mời các cô vào đi."
Tổng thống làm việc hiệu suất cao, chuyện hôm qua mới quyết định, sáng nay người liền từ quốc ngoại chạy đến rồi.
An Chỉ Manh thở phì phò lên lầu, khóa trái cửa.
"Cốc cốc..."
"vào đi."
Một đám người, cả nam lẫn nữ, ăn mặc thời thượng.
đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh vóc người nóng bỏng đầu tiên tự mình giới thiệu."Chắc hẳn cô là vị may mắn làm tổng thống phu nhân, cô khỏe chứ, tôi là nhà thiết kế áo cưới của cô. cô có thể gọi tôi là Nini."
"A!"
"chào cô, tôi là người chủ lễ đính hôn của cô, cô có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nêu ra cùng tôi." Anh có bề ngoài tuấn lãng, mái tóc xù mắt đen.
Phía sau hai người đi theo mười trợ lý, trong tay bưng vô số tập tranh.
cả ngày này, An Chỉ Manh bị chôn ở trong này.
Từ chọn kiểu dáng đến trang sức, từ khách quý của nhà gái đến đồ ăn cô thích, bố trí ưa thích.
Châu báu, màu sắc kim cương, độ sáng. Nơi sản xuất, cùng quốc gia, đều yêu cầu kỹ càng.
Một số vấn đề cô căn bản không hiểu, một cái tiếp đến một cái.
bận bịu đến hơn chín giờ tối, bọn họ mới đi.
Cô cảm giác đầu mình kêu ong ong ong, chẳng phải một cái lễ đính hôn thôi sao? Mệt chết người, hôm nay còn chưa có chọn xong...
"Chị yêu..." Kha Trạch Vũ rụt lại cái đầu nhỏ, bưng lấy một ly nước ép trái cây tươi đặt ở bên cạnh cô."Chị yêu, chị gả cho cậu rồi. cậu không có thương chị chút nào. Đổi lại thành em, em hiểu rõ ràng toàn bộ những gì chị yêu thích, phụ trách toàn bộ hành trình, đâu cần chị mệt mỏi như vậy."
Không thể không nói, đao này bé đâm vào cậu tổng thống không lưu tình chút nào.
An Chỉ Manh vốn rất giận anh không hiểu phong tình, nghe qua bé nói kiểu này, tức giận vừa tiêu tan lại nổi lên rồi.
hai mắt Kha Trạch Vũ đen bóng lấp lánh tỏa sáng."Chị yêu, chúng ta chạy trốn đi!"
"Chạy trốn?"
"Đúng rồi! cậuTổng thống, vừa bá đạo vừa không hiểu phong tình. Chị gả cho cậu không bằng gả cho em." bé cực lực đề cử chính mình.
Nhìn lấy bé chăm chú cái đầu nhỏ, cô cười khẽ một tiếng."Được rồi! Thời gian không còn sớm, nên ngủ rồi."
"A! chị yêu đi ngủ sớm một chút." Y Y không thôi rời khỏi phòng, bé mới nhớ tới mình đến để hỏi vấn đề thẻ ngân hàng.
Quay trở lại vừa định gõ cửa, nghĩ được rồi, sáng mai đi!
An Chỉ Manh mệt mỏi ngã trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
mình thật muốn đính hôn sao? Ở chung không đến một tháng, liền đính hôn? tính cách anh ra sao đều không hiểu rõ...
Đáy lòng hết thảy đối với tương lai, càng ngày càng bất an.
Vô luận cô làm sao cũng cảm giác bất an, mấy ngày nay những người kia vẫn là trước sau như một đến hỏi thăm cô tất cả chi tiết nhỏ.
Một tuần sau, bọn họ mới lui ra ngoài.
Cận Tư Hàn cũng xuất viện về tới tòa thành, mấy ngày nay anh gọi điện thoại cho cô, cô bé này thế mà không tiếp điện thoại."Vì sao không tiếp điện thoại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.