Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 126: Ai dám giữ người của tôi!
Lê Trân Ni
17/01/2018
Editor: May
Tình Không không nghe rõ.
Vạn Lợi Đạt lại mặt già đỏ lên, “Ai thích cô ta?! Con nhóc chết tiệt vong ân phụ nghĩa kia!”
Tình Không không cho là đúng, “Được rồi, lão đại, chúng tôi đều biết anh thích em gái 36D đại sóng, loại như tôi anh cắn một ngụm vẫn ngại chua đúng không?”
Vạn Lợi Đạt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Biết là được.”
“Vậy chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
“Người có thể đi, tiền lưu lại.”
“Ai dám giữ người của tôi!” Tầng hầm ngầm tối tăm, một đạo giọng nói lạnh lùng khí phách vang lên.
Giọng nói này truyền đến, cả trái tim Tình Không đều là nghiêng ngã.
Lão đại chết chắc rồi, không có việc gì ném di động của cô làm cái gì, hiện tại phiền toái rồi.
Sở Ngự Bắc lạnh mặt, ánh sáng tầng hầm ngầm chợt sáng chợt tắt đánh vào trên ngũ quan lập thể của anh, thâm thúy, mê người……
Trong nháy mắt ánh mắt sâu thẳm liền khóa định Tình Không, “Lúc này, không phải em nên ở trường học ư?”
“Tôi……” Tình Không mắt nhanh như chớp chuyển động vài cái, chỉ chỉ tiền trên mặt đất, “Hiểu lầm thôi, em là tới giúp cô nhi viện kéo tài trợ, tụi em kéo một ngàn vạn, hiểu lầm bọn họ không cho tụi em đi, cho nên mới……”
“Lộ Lộ, hóa ra người cậu ôm đùi người giàu là phó tổng thống đại nhân nha?” Diệp Nam Sanh nhìn chằm chằm người đàn ông vương giả, lại bắt đầu phạm nhị.
Tình Không hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, “Diệp Nam Sanh, cậu câm miệng cho tớ!”
Sở Ngự Bắc quét quét các cô, chuyển về phía Vạn Lợi Đạt, “Lại để bọn họ tiến vào, tôi phong bế anh!”
“Đừng nha lão đại, tôi sai rồi, lần trước cô ấy đi thu tiền của anh cũng là hiểu lầm, anh phải tin tưởng tôi, sao tôi sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn này a!”
“Lần này cũng là các cô ấy tự mình không có mắt xông tới, không có quan hệ với tôi, tôi là tính toán giúp các cô ấy đưa tiền đến cô nhi viện thôi, là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi.”
Gặp gỡ Tu La này, trong nháy mắt Vạn Lợi Đạt liền biến thành cháu trai.
“Tiền này chúng tôi thắng được nha, có quan hệ gì với anh chứ?” Diệp Nam Sanh lại nhị, cũng cảm thấy người này quá không biết xấu hổ, cái gì một chút tâm ýcủa anh ta?
Lão đại?
Điểm chú ý của Tình Không lại không giống, chớp mắt, ngửi được giữa hai người không giống bình thường, “Các người quen nhau?”
Tình Không không nghe rõ.
Vạn Lợi Đạt lại mặt già đỏ lên, “Ai thích cô ta?! Con nhóc chết tiệt vong ân phụ nghĩa kia!”
Tình Không không cho là đúng, “Được rồi, lão đại, chúng tôi đều biết anh thích em gái 36D đại sóng, loại như tôi anh cắn một ngụm vẫn ngại chua đúng không?”
Vạn Lợi Đạt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Biết là được.”
“Vậy chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
“Người có thể đi, tiền lưu lại.”
“Ai dám giữ người của tôi!” Tầng hầm ngầm tối tăm, một đạo giọng nói lạnh lùng khí phách vang lên.
Giọng nói này truyền đến, cả trái tim Tình Không đều là nghiêng ngã.
Lão đại chết chắc rồi, không có việc gì ném di động của cô làm cái gì, hiện tại phiền toái rồi.
Sở Ngự Bắc lạnh mặt, ánh sáng tầng hầm ngầm chợt sáng chợt tắt đánh vào trên ngũ quan lập thể của anh, thâm thúy, mê người……
Trong nháy mắt ánh mắt sâu thẳm liền khóa định Tình Không, “Lúc này, không phải em nên ở trường học ư?”
“Tôi……” Tình Không mắt nhanh như chớp chuyển động vài cái, chỉ chỉ tiền trên mặt đất, “Hiểu lầm thôi, em là tới giúp cô nhi viện kéo tài trợ, tụi em kéo một ngàn vạn, hiểu lầm bọn họ không cho tụi em đi, cho nên mới……”
“Lộ Lộ, hóa ra người cậu ôm đùi người giàu là phó tổng thống đại nhân nha?” Diệp Nam Sanh nhìn chằm chằm người đàn ông vương giả, lại bắt đầu phạm nhị.
Tình Không hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, “Diệp Nam Sanh, cậu câm miệng cho tớ!”
Sở Ngự Bắc quét quét các cô, chuyển về phía Vạn Lợi Đạt, “Lại để bọn họ tiến vào, tôi phong bế anh!”
“Đừng nha lão đại, tôi sai rồi, lần trước cô ấy đi thu tiền của anh cũng là hiểu lầm, anh phải tin tưởng tôi, sao tôi sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn này a!”
“Lần này cũng là các cô ấy tự mình không có mắt xông tới, không có quan hệ với tôi, tôi là tính toán giúp các cô ấy đưa tiền đến cô nhi viện thôi, là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi.”
Gặp gỡ Tu La này, trong nháy mắt Vạn Lợi Đạt liền biến thành cháu trai.
“Tiền này chúng tôi thắng được nha, có quan hệ gì với anh chứ?” Diệp Nam Sanh lại nhị, cũng cảm thấy người này quá không biết xấu hổ, cái gì một chút tâm ýcủa anh ta?
Lão đại?
Điểm chú ý của Tình Không lại không giống, chớp mắt, ngửi được giữa hai người không giống bình thường, “Các người quen nhau?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.