Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 125: Anh ta thích cậu!
Lê Trân Ni
17/01/2018
Editor: May
“Tôi hoàn lương, tìm một phần công việc ở cô nhi viện đi làm, loại chuyện xuất đầu lộ diện này, sau này chị đều không làm nữa.”
Nói đến Vạn Lợi Đạt hỏa khí dâng lên này, “Cô - con nhóc chết tiệt kia, có phải gần đây ôm đùi người giàu phải không? Lại có thể tìm người trả hết tiền liền trực tiếp biến mất!”
“Em muốn ôm đùi người giàu sao không tìm tiểu gia, chẳng lẽ tiểu gia không đủ chân thành sao? Em thiếu chút tiền này, chẳng lẽ tiểu gia còn xem ở trong mắt sao?”
“Anh chân thành, anh chân thành, anh là người chân thành……” Tình Không không dám nói câu sau, chỉ là anh chân thành không bằng phó tổng thống đại nhân a.
Đúng rồi, phó tổng thống đại nhân, tin nhắn!
“Các người chờ tôi một chút, tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Vạn Lợi Đạt không khỏi phân trần, một phen đoạt lấy di động của cô ném tới một bên.
“Gọi điện thoại cái gì, thành thật khai báo mấy ngày này em đã làm cái gì, tôi đi trường học của em cũng tìm không thấy người.”
“Không phải Tây Bộ động đất ư? Tôi đến Tây Bộ cứu người, tôi mới đi làm cô nhi viện chính là tiếp nhận những cô nhi ở Tây Bộ đó.”
Tình Không nói, chỉ chỉ túi tiền trên mặt đất kia, “Những tiền này này là chị gái rộng lượng kia tính toán quyên cho cô nhi viện, anh sẽ không không cho tôi đem đi chứ? Chúng tôi chính là thắng bằng kỹ thuật đấy.”“Kỹ thuật rắm chó!”
Vừa rồi Vạn Lợi Đạt vẫn luôn theo dõi, hai cô gái này quả thực chính là dẫm phân chó ư?
Anh khai trương tới nay còn chưa từng có người trúng số đầu đâu.
Ném!
Chỉ là nếu những tiền này là quyên cho cô nhi viện, coi như anh là làm việc thiện.
“Lão đại, những sổ sách bình thường người bảo chúng tôi thu đều ở nơi này?" Tình Không chỉ chỉ sảnh đánh cuộc bên ngoài.
Vạn Lợi Đạt vẫy vẫy tay, “Em thu những thứ đó tự nhiên không phải, vàng, bạc, tiền, đều có bộ phận đi thu rồi.”
Tuy rằng anh không phải người tốt gì, nhưng cũng không đến mức để một cô gái nhỏ nũng nịu, đi thu tiền những thứ côn đồ liều mạng kia.
Khó trách mỗi lần cô lấy tiền đều thuận lợi như vậy, tố chất những người đó vẫn là không tồi, bằng không cũng sẽ không thu nhầm tiền của Sở Ngự Bắc, “Vậy tôi cám ơn lão đại chiếu cố.”
“Anh ta thích cậu!” Diệp Nam Sanh bình tĩnh uống một ngụm trà, chớp mắt to, lại không đầu không đuôi mà tới một câu.
“Tôi hoàn lương, tìm một phần công việc ở cô nhi viện đi làm, loại chuyện xuất đầu lộ diện này, sau này chị đều không làm nữa.”
Nói đến Vạn Lợi Đạt hỏa khí dâng lên này, “Cô - con nhóc chết tiệt kia, có phải gần đây ôm đùi người giàu phải không? Lại có thể tìm người trả hết tiền liền trực tiếp biến mất!”
“Em muốn ôm đùi người giàu sao không tìm tiểu gia, chẳng lẽ tiểu gia không đủ chân thành sao? Em thiếu chút tiền này, chẳng lẽ tiểu gia còn xem ở trong mắt sao?”
“Anh chân thành, anh chân thành, anh là người chân thành……” Tình Không không dám nói câu sau, chỉ là anh chân thành không bằng phó tổng thống đại nhân a.
Đúng rồi, phó tổng thống đại nhân, tin nhắn!
“Các người chờ tôi một chút, tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Vạn Lợi Đạt không khỏi phân trần, một phen đoạt lấy di động của cô ném tới một bên.
“Gọi điện thoại cái gì, thành thật khai báo mấy ngày này em đã làm cái gì, tôi đi trường học của em cũng tìm không thấy người.”
“Không phải Tây Bộ động đất ư? Tôi đến Tây Bộ cứu người, tôi mới đi làm cô nhi viện chính là tiếp nhận những cô nhi ở Tây Bộ đó.”
Tình Không nói, chỉ chỉ túi tiền trên mặt đất kia, “Những tiền này này là chị gái rộng lượng kia tính toán quyên cho cô nhi viện, anh sẽ không không cho tôi đem đi chứ? Chúng tôi chính là thắng bằng kỹ thuật đấy.”“Kỹ thuật rắm chó!”
Vừa rồi Vạn Lợi Đạt vẫn luôn theo dõi, hai cô gái này quả thực chính là dẫm phân chó ư?
Anh khai trương tới nay còn chưa từng có người trúng số đầu đâu.
Ném!
Chỉ là nếu những tiền này là quyên cho cô nhi viện, coi như anh là làm việc thiện.
“Lão đại, những sổ sách bình thường người bảo chúng tôi thu đều ở nơi này?" Tình Không chỉ chỉ sảnh đánh cuộc bên ngoài.
Vạn Lợi Đạt vẫy vẫy tay, “Em thu những thứ đó tự nhiên không phải, vàng, bạc, tiền, đều có bộ phận đi thu rồi.”
Tuy rằng anh không phải người tốt gì, nhưng cũng không đến mức để một cô gái nhỏ nũng nịu, đi thu tiền những thứ côn đồ liều mạng kia.
Khó trách mỗi lần cô lấy tiền đều thuận lợi như vậy, tố chất những người đó vẫn là không tồi, bằng không cũng sẽ không thu nhầm tiền của Sở Ngự Bắc, “Vậy tôi cám ơn lão đại chiếu cố.”
“Anh ta thích cậu!” Diệp Nam Sanh bình tĩnh uống một ngụm trà, chớp mắt to, lại không đầu không đuôi mà tới một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.