Chương 4
Lam Nguyệt
04/02/2024
Chiếc xe taxi dừng trước ngôi nhà sang trọng từng đường nét thiết kế lộng lẫy nhưng cô lại không muốn bước chân vào ngôi nhà đó chút nào, 1 năm trước cô rất quyết tâm rời khỏi hứa sẽ không quay lại lần nào nữa nhưng hiện tại chẳng phải đang đứng trước ngôi nhà này sao định xoay người lên xe ra về thì trong nhà có tiếng mở cửa.
" Đã đến sao còn không vào? "
" Mẹ "
" Con biết ta là mẹ con sao? "
Người mà cô không muốn đối diện nhất chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt cô, lần nào gặp chẳng có gì tốt lành ngoài chuyện bắt cô đi xem mắt, bước vào ngôi nhà cô nhìn xung quanh không khác là bao so với lúc cô đi, nghe tiếng bước chân xuống cầu thang cô xoay người lại đập vào mắt cô gương mặt gầy ốm mái tóc điểm bạc đi rất nhiều.
" Bà nội "
" Con còn nhớ đến bà lão này à? "
" Bà là bà của con sao con không nhớ cơ chứ! "
" Nếu nhớ con đã không bỏ bà đi rồi "
" Bà cũng biết giữa con và ông ấy có quá nhiều nút thắt không thể gỡ bỏ được mà "
Trong lòng cô lúc nào cũng nhớ đến bà và mẹ hết nhưng giữa cô và ba cô có quá nhiều chuyện không thể nào giải quyết trong một sớm một chiều được nên cô mới chọn cách dọn ra khỏi nhà tự lập nghiệp đi theo con tim của mình, cho dù 2 người họ có khuyên nhưng cô điều để ngoài tai không quan tâm đến.
Mẹ cô thấy bầu không khí dần căng thẳng liền đổi chủ đề khác vừa lên tiếng thì cô đã biết cơn nhức đầu sắp đến nữa.
" Mộc Nhiên cuối tuần mẹ sẽ bảo tài xế đến đón con "
Câu nói vừa thốt ra cô liền cảm thấy bất an nếu biết trước như vậy có cho tiền cô cũng không về.
" Mẹ lại bắt con đi xem mắt nữa à? Con vẫn còn nhỏ chưa muốn kết hôn sớm! "
Mẹ cô nghe xong phản bác không chút khách khí mặc cho cô phản kháng thế nào.
" Con đã 26 tuổi rồi sắp bước vào độ tuổi kết hôn muộn rồi đấy! "
Tô Mộc Nhiên lau những giọt mồ hôi trên trán, bà cô nhìn ra vẻ mặt khó xử trong ánh mắt và trên gương mặt cô, lên tiếng biện hộ cho cô.
" Con bé nó còn nhỏ đâu thể tùy tiện tìm đại một người gả cho xong chuyện được "
Bà cô đã lên tiếng bảo vệ cô như vậy mẹ cô cũng đâu dám nói thêm gì đành im lặng nhìn cô mà tức tối trong lòng. Từ nhỏ bà cô đã yêu thương nuông chiều cô cháu gái nhỏ nhắn xinh xắn không cho bất kỳ ai ức hiếp dù chỉ là một sợi tóc cũng không được, nên dù cô dọn ra ngoài bà vẫn tôn trọng và yêu thương cô vô điều kiện.
Ăn xong cô ngồi nói chuyện với bà ở phòng khách khoảng 1 tiếng sau đó xin phép ra về, ra đến xe bà nắm tay cô lại ôm vào lòng xoa đầu cô.
" Đây vẫn mãi là nhà của con, có thể về bất cứ lúc nào con muốn "
" Vâng ạ "
" Con đừng giận ba con mà hãy hiểu cho nó, những gì nó làm cũng chỉ muốn tốt cho con thôi "
" Tốt cho con sao? Hại người khác đến mức tan nhà nát cửa, phá sản, mất vợ, mất mẹ là tốt cho con sao? "
".... "
" Thôi con về đây! "
Gương mặt bà trở về vẻ mặt u buồn như lúc đầu [ Nổi hận ba của con bé quá lớn rồi làm sao để hoá giải được đây! ].
Cô không hận cũng không hoàn toàn ghét ba cô chỉ là cô không đồng tình với cách làm việc và hành xử của ông ấy, do lúc đó cô còn quá nhỏ không thể ngăn cản và hiểu hết công việc của ông ấy, nhưng hiện tại cô đã hiểu cũng muốn chuộc lại lỗi lầm mà ba cô gây ra năm xưa.
" Cậu lại nhớ đến chuyện năm đó à? "
" Nếu như năm đó mình hiểu chuyện một chút có lẽ sẽ ngăn cản được ông ấy "
" Cậu cũng đừng tự trách bản thân mình, năm đó cậu chỉ mới 12 tuổi làm sao ngăn cản và bảo vệ họ."
" Nếu cậu là anh ấy liệu có tha thứ cho mình hay không?"
" Cậu biết người đó là ai sao? Chuyện năm đó liên quan gì đến cậu?"
Phải rồi làm sao cô ấy biết được người cô nói là ai, chỉ có mình cô biết người con trai đó là ai thôi, thôi thì không nên để cô ấy bị liên luỵ có lẽ sẽ tốt hơn, cô xoa xoa thái dương lúc này cơn đau đầu lại xuất hiện có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy từ trong mũi ra Thiên Di thấy vậy liền lấy khăn giấy đưa cho cô.
" Mộc Nhiên cậu không sao chứ? "
" Mình không sao! "
Thiên Di đỡ cô nằm xuống giường lấy gối kê sau lưng cô dựa vào, cô vớ tay lấy cuốn tiểu thuyết thấy vậy Thiên Di nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không dám la mắng mặc cho cô muốn làm gì thì làm chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe là được, xem được một lúc cô bước xuống giường tiến về phía bàn làm việc của Thiên Di lên tiếng hỏi.
" Thiên Di cậu tiếp xúc với Triệu Tử Hiên nhiều cậu thấy con người anh ấy là người như thế nào? "
" Anh ta từng có rất nhiều người phụ nữ bên cạnh đếm không xuể. Người phụ nữ nào yêu anh ta thì thật sống không bằng chết "
"... "
" Mình còn biết được lúc anh ta học ở nước ngoài anh ta từng quen một người con gái yêu đến mức phải nói là luỵ cô gái đó luôn, tên là Lâm Tuệ Ý cũng vì cô ta mà Triệu Tử Hiên không coi trọng tình cảm mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay "
" Đã đến sao còn không vào? "
" Mẹ "
" Con biết ta là mẹ con sao? "
Người mà cô không muốn đối diện nhất chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt cô, lần nào gặp chẳng có gì tốt lành ngoài chuyện bắt cô đi xem mắt, bước vào ngôi nhà cô nhìn xung quanh không khác là bao so với lúc cô đi, nghe tiếng bước chân xuống cầu thang cô xoay người lại đập vào mắt cô gương mặt gầy ốm mái tóc điểm bạc đi rất nhiều.
" Bà nội "
" Con còn nhớ đến bà lão này à? "
" Bà là bà của con sao con không nhớ cơ chứ! "
" Nếu nhớ con đã không bỏ bà đi rồi "
" Bà cũng biết giữa con và ông ấy có quá nhiều nút thắt không thể gỡ bỏ được mà "
Trong lòng cô lúc nào cũng nhớ đến bà và mẹ hết nhưng giữa cô và ba cô có quá nhiều chuyện không thể nào giải quyết trong một sớm một chiều được nên cô mới chọn cách dọn ra khỏi nhà tự lập nghiệp đi theo con tim của mình, cho dù 2 người họ có khuyên nhưng cô điều để ngoài tai không quan tâm đến.
Mẹ cô thấy bầu không khí dần căng thẳng liền đổi chủ đề khác vừa lên tiếng thì cô đã biết cơn nhức đầu sắp đến nữa.
" Mộc Nhiên cuối tuần mẹ sẽ bảo tài xế đến đón con "
Câu nói vừa thốt ra cô liền cảm thấy bất an nếu biết trước như vậy có cho tiền cô cũng không về.
" Mẹ lại bắt con đi xem mắt nữa à? Con vẫn còn nhỏ chưa muốn kết hôn sớm! "
Mẹ cô nghe xong phản bác không chút khách khí mặc cho cô phản kháng thế nào.
" Con đã 26 tuổi rồi sắp bước vào độ tuổi kết hôn muộn rồi đấy! "
Tô Mộc Nhiên lau những giọt mồ hôi trên trán, bà cô nhìn ra vẻ mặt khó xử trong ánh mắt và trên gương mặt cô, lên tiếng biện hộ cho cô.
" Con bé nó còn nhỏ đâu thể tùy tiện tìm đại một người gả cho xong chuyện được "
Bà cô đã lên tiếng bảo vệ cô như vậy mẹ cô cũng đâu dám nói thêm gì đành im lặng nhìn cô mà tức tối trong lòng. Từ nhỏ bà cô đã yêu thương nuông chiều cô cháu gái nhỏ nhắn xinh xắn không cho bất kỳ ai ức hiếp dù chỉ là một sợi tóc cũng không được, nên dù cô dọn ra ngoài bà vẫn tôn trọng và yêu thương cô vô điều kiện.
Ăn xong cô ngồi nói chuyện với bà ở phòng khách khoảng 1 tiếng sau đó xin phép ra về, ra đến xe bà nắm tay cô lại ôm vào lòng xoa đầu cô.
" Đây vẫn mãi là nhà của con, có thể về bất cứ lúc nào con muốn "
" Vâng ạ "
" Con đừng giận ba con mà hãy hiểu cho nó, những gì nó làm cũng chỉ muốn tốt cho con thôi "
" Tốt cho con sao? Hại người khác đến mức tan nhà nát cửa, phá sản, mất vợ, mất mẹ là tốt cho con sao? "
".... "
" Thôi con về đây! "
Gương mặt bà trở về vẻ mặt u buồn như lúc đầu [ Nổi hận ba của con bé quá lớn rồi làm sao để hoá giải được đây! ].
Cô không hận cũng không hoàn toàn ghét ba cô chỉ là cô không đồng tình với cách làm việc và hành xử của ông ấy, do lúc đó cô còn quá nhỏ không thể ngăn cản và hiểu hết công việc của ông ấy, nhưng hiện tại cô đã hiểu cũng muốn chuộc lại lỗi lầm mà ba cô gây ra năm xưa.
" Cậu lại nhớ đến chuyện năm đó à? "
" Nếu như năm đó mình hiểu chuyện một chút có lẽ sẽ ngăn cản được ông ấy "
" Cậu cũng đừng tự trách bản thân mình, năm đó cậu chỉ mới 12 tuổi làm sao ngăn cản và bảo vệ họ."
" Nếu cậu là anh ấy liệu có tha thứ cho mình hay không?"
" Cậu biết người đó là ai sao? Chuyện năm đó liên quan gì đến cậu?"
Phải rồi làm sao cô ấy biết được người cô nói là ai, chỉ có mình cô biết người con trai đó là ai thôi, thôi thì không nên để cô ấy bị liên luỵ có lẽ sẽ tốt hơn, cô xoa xoa thái dương lúc này cơn đau đầu lại xuất hiện có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy từ trong mũi ra Thiên Di thấy vậy liền lấy khăn giấy đưa cho cô.
" Mộc Nhiên cậu không sao chứ? "
" Mình không sao! "
Thiên Di đỡ cô nằm xuống giường lấy gối kê sau lưng cô dựa vào, cô vớ tay lấy cuốn tiểu thuyết thấy vậy Thiên Di nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không dám la mắng mặc cho cô muốn làm gì thì làm chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe là được, xem được một lúc cô bước xuống giường tiến về phía bàn làm việc của Thiên Di lên tiếng hỏi.
" Thiên Di cậu tiếp xúc với Triệu Tử Hiên nhiều cậu thấy con người anh ấy là người như thế nào? "
" Anh ta từng có rất nhiều người phụ nữ bên cạnh đếm không xuể. Người phụ nữ nào yêu anh ta thì thật sống không bằng chết "
"... "
" Mình còn biết được lúc anh ta học ở nước ngoài anh ta từng quen một người con gái yêu đến mức phải nói là luỵ cô gái đó luôn, tên là Lâm Tuệ Ý cũng vì cô ta mà Triệu Tử Hiên không coi trọng tình cảm mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.