Chương 5
Lam Nguyệt
04/02/2024
Cuốn tiểu thuyết trên tay cô đột nhiên rớt xuống sàn nhà làm Thiên Di
giật mình quay sang nhìn cô, cô nhớ lại lúc vào văn phòng Triệu Tử Hiên
đưa bản kế hoạch vô tình nhìn thấy trên bàn có tấm ảnh một người con gái gương mặt vô cùng xinh đẹp, diễm lệ phía trên còn khắc tên của người
con gái đó " Lâm Tuệ Ý ".
Thiên Di thấy sắc mặt cô có gì khác lạ so với thường ngày, kéo cô ngồi xuống kế bên mình nhìn thẳng vào mắt cô xem thử cô đang nghĩ gì.
" Đừng nói với mình là cậu thích Triệu Tử Hiên? "
" Không có.... Sao mình có thể thích loại người như anh ta được "
" Hy vọng như lời cậu nói "
Cả bản thân cô cũng không biết có phải bản thân đã thích Triệu Tử Hiên hay chỉ tò mò về chuyện riêng tư của anh, nhưng sao mỗi lần nhìn thấy anh đi chung với cô gái khác bên ngực trái lại nhói lên khó chịu đến bức người, nhắc đến tên anh mặt cô không tự chủ mà đỏ lên đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện đêm đó.
Đang suy nghĩ tiếng chuông điện thoại reo lên xóa tan bầu không khí căng thẳng giữa cô và Thiên Di, cô không nhìn xem là ai mà nhanh chóng ấn nút nghe.
" Ngày mai tài xế sẽ đến đón con "
" Chẳng phải nói cuối tuần sao? "
" Người ta muốn gặp con sớm hơn "
" Thôi được nhưng con cũng hy vọng đây là lần cuối cùng "
Vậy là cô phải xin nghỉ một ngày với lý do đi xem mắt sao? Nếu để anh biết được cô còn mặt mũi nào vào công ty nữa.
Sáng sớm, đúng hai tiếng đồng hồ bị hành hạ bởi một thợ trang điểm nổi tiếng, đứng trước gương Tô Mộc Nhiên như đã hoàn toàn lột xác.
Cô bận trên người chiếc đầm đen dài chấm gót ôm lấy thân hình quyến rũ, thon thả với làn da trắng ngần, gương mặt trái xoan được đánh phấn trắng mịn, đôi mắt sáng lấp lánh hàng lông mi cong vút.
Tô Mộc Nhiên ngắm mình trong gương nổi ấm ức về mẹ cô đều tan biến, trang điểm xong cô bước ra khỏi nhà đúng lúc chiếc xe vừa đến, cô kéo chiếc đầm dài lê thê bước lên xe, dù không muốn đi nhưng cô không thể để bà nội cô khó xử với người ta được nên đành nhẫn nhịn.
Bước vào quán một người đàn ông trong trang phục nhã nhặn, lịch sự, nét mặt thân thiện bước đến chào hỏi.
" Mộc Nhiên đã lâu không gặp "
" Bác sĩ Lâm sao lại là anh? "
" Lúc đầu anh cũng rất bất ngờ giống như em vậy, không ngờ người mà mẹ anh một mực giới thiệu chính là em "
Tô Mộc Nhiên rất bất ngờ người mà mẹ cô sắp xếp để cô xem mắt lại là bác sĩ đang theo dõi bệnh tình của bà nội và cả cô.
Hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau được một lúc, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông phía sau lưng có vẻ quen thuộc liền quay người tìm kiếm giọng nói đó nhưng không thấy người đâu [ Tô Mộc Nhiên đừng tự hù mình nữa sao anh ấy có thể ở đây được chứ ]. Từ xa một người đàn ông đi đến bàn cô lên tiếng.
" Đây là việc riêng cô nói sao? "
" Tổng... Giám Đốc sao anh ở đây, không phải giờ này anh đang ở công ty sao? "
" Ở công ty thì làm sao thấy được cảnh này! "
Lâm Gia Minh nhìn hai người họ mỗi người một câu chẳng hiểu gì hết.
" Anh là gì của cô ấy? "
" Tôi là bạn trai của cô ấy "
Cô nghe hai tiếng bạn trai mở to đôi mắt nhìn Triệu Tử Hiên, không để cô giải thích anh nắm tay kéo ra khỏi quán, ra đến xe anh buông tay cô quay sang nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
" Tại sao anh nói tôi là bạn gái anh chứ? "
" Chẳng phải chúng ta ngủ với nhau rồi sao cũng được xem là người yêu rồi còn gì "
" Anh... nhưng tôi không phải bạn gái anh, hy vọng sau này anh đừng có nói linh tinh như vậy nữa"
" Cô giả vờ gì chứ? Không phải đây là điều cô mong muốn có được hay sao? Xem ra cô cũng rất giỏi mê hoặc lòng người, hết Đỗ Hoàng Vỹ giờ đến người đàn ông lúc nãy, tôi đánh giá thấp cô rồi! "
Tô Mộc Nhiên chết lặng sau khi nghe những lời nói coi thường khinh khi từ Triệu Tử Hiên, cô không thể tin được người đàn ông ngoài lăng nhăng anh còn là một người coi thường phụ nữ, chà đạp lòng tự trọng người khác, hốc mắt cô đỏ lên ngấn lệ cố gắng không cho nước mắt rơi trước mặt anh, cô đang nghe lầm sao? Sao tim lại đau nhói khi nghe anh nói những lời này.
Anh thấy cô cứ nhìn mình với đôi mắt đỏ tươi liền quay sang chỗ khác không dám nhìn vào ánh mắt cô sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Cô định mở miệng nói gì thì thấy có một chiếc xe màu đen chạy đến anh bước lên xe mà không thèm nhìn cô dù chỉ một cái, đợi chiếc xe đi khuất mới cho phép nước mắt mình rơi xuống tay ôm lấy bên ngực trái không ngừng tự trách bản thân mình.
Lâm Gia Minh lúc này bước ra thấy cô hơi loạng choạng ngã xuống đất nhanh chóng đỡ cô vào xe đưa đến bệnh viện.
Lúc tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng bay sọc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu, nghe tiếng mở cửa cô cũng đoán được là ai đưa cô vào bệnh viện, Lâm Gia Minh đi vào trên tay cầm hộp cháo nóng hổi thấy cô tỉnh dậy gương mặt anh ta cũng dãn ra phần nào.
Thiên Di thấy sắc mặt cô có gì khác lạ so với thường ngày, kéo cô ngồi xuống kế bên mình nhìn thẳng vào mắt cô xem thử cô đang nghĩ gì.
" Đừng nói với mình là cậu thích Triệu Tử Hiên? "
" Không có.... Sao mình có thể thích loại người như anh ta được "
" Hy vọng như lời cậu nói "
Cả bản thân cô cũng không biết có phải bản thân đã thích Triệu Tử Hiên hay chỉ tò mò về chuyện riêng tư của anh, nhưng sao mỗi lần nhìn thấy anh đi chung với cô gái khác bên ngực trái lại nhói lên khó chịu đến bức người, nhắc đến tên anh mặt cô không tự chủ mà đỏ lên đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện đêm đó.
Đang suy nghĩ tiếng chuông điện thoại reo lên xóa tan bầu không khí căng thẳng giữa cô và Thiên Di, cô không nhìn xem là ai mà nhanh chóng ấn nút nghe.
" Ngày mai tài xế sẽ đến đón con "
" Chẳng phải nói cuối tuần sao? "
" Người ta muốn gặp con sớm hơn "
" Thôi được nhưng con cũng hy vọng đây là lần cuối cùng "
Vậy là cô phải xin nghỉ một ngày với lý do đi xem mắt sao? Nếu để anh biết được cô còn mặt mũi nào vào công ty nữa.
Sáng sớm, đúng hai tiếng đồng hồ bị hành hạ bởi một thợ trang điểm nổi tiếng, đứng trước gương Tô Mộc Nhiên như đã hoàn toàn lột xác.
Cô bận trên người chiếc đầm đen dài chấm gót ôm lấy thân hình quyến rũ, thon thả với làn da trắng ngần, gương mặt trái xoan được đánh phấn trắng mịn, đôi mắt sáng lấp lánh hàng lông mi cong vút.
Tô Mộc Nhiên ngắm mình trong gương nổi ấm ức về mẹ cô đều tan biến, trang điểm xong cô bước ra khỏi nhà đúng lúc chiếc xe vừa đến, cô kéo chiếc đầm dài lê thê bước lên xe, dù không muốn đi nhưng cô không thể để bà nội cô khó xử với người ta được nên đành nhẫn nhịn.
Bước vào quán một người đàn ông trong trang phục nhã nhặn, lịch sự, nét mặt thân thiện bước đến chào hỏi.
" Mộc Nhiên đã lâu không gặp "
" Bác sĩ Lâm sao lại là anh? "
" Lúc đầu anh cũng rất bất ngờ giống như em vậy, không ngờ người mà mẹ anh một mực giới thiệu chính là em "
Tô Mộc Nhiên rất bất ngờ người mà mẹ cô sắp xếp để cô xem mắt lại là bác sĩ đang theo dõi bệnh tình của bà nội và cả cô.
Hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau được một lúc, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông phía sau lưng có vẻ quen thuộc liền quay người tìm kiếm giọng nói đó nhưng không thấy người đâu [ Tô Mộc Nhiên đừng tự hù mình nữa sao anh ấy có thể ở đây được chứ ]. Từ xa một người đàn ông đi đến bàn cô lên tiếng.
" Đây là việc riêng cô nói sao? "
" Tổng... Giám Đốc sao anh ở đây, không phải giờ này anh đang ở công ty sao? "
" Ở công ty thì làm sao thấy được cảnh này! "
Lâm Gia Minh nhìn hai người họ mỗi người một câu chẳng hiểu gì hết.
" Anh là gì của cô ấy? "
" Tôi là bạn trai của cô ấy "
Cô nghe hai tiếng bạn trai mở to đôi mắt nhìn Triệu Tử Hiên, không để cô giải thích anh nắm tay kéo ra khỏi quán, ra đến xe anh buông tay cô quay sang nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
" Tại sao anh nói tôi là bạn gái anh chứ? "
" Chẳng phải chúng ta ngủ với nhau rồi sao cũng được xem là người yêu rồi còn gì "
" Anh... nhưng tôi không phải bạn gái anh, hy vọng sau này anh đừng có nói linh tinh như vậy nữa"
" Cô giả vờ gì chứ? Không phải đây là điều cô mong muốn có được hay sao? Xem ra cô cũng rất giỏi mê hoặc lòng người, hết Đỗ Hoàng Vỹ giờ đến người đàn ông lúc nãy, tôi đánh giá thấp cô rồi! "
Tô Mộc Nhiên chết lặng sau khi nghe những lời nói coi thường khinh khi từ Triệu Tử Hiên, cô không thể tin được người đàn ông ngoài lăng nhăng anh còn là một người coi thường phụ nữ, chà đạp lòng tự trọng người khác, hốc mắt cô đỏ lên ngấn lệ cố gắng không cho nước mắt rơi trước mặt anh, cô đang nghe lầm sao? Sao tim lại đau nhói khi nghe anh nói những lời này.
Anh thấy cô cứ nhìn mình với đôi mắt đỏ tươi liền quay sang chỗ khác không dám nhìn vào ánh mắt cô sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Cô định mở miệng nói gì thì thấy có một chiếc xe màu đen chạy đến anh bước lên xe mà không thèm nhìn cô dù chỉ một cái, đợi chiếc xe đi khuất mới cho phép nước mắt mình rơi xuống tay ôm lấy bên ngực trái không ngừng tự trách bản thân mình.
Lâm Gia Minh lúc này bước ra thấy cô hơi loạng choạng ngã xuống đất nhanh chóng đỡ cô vào xe đưa đến bệnh viện.
Lúc tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng bay sọc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu, nghe tiếng mở cửa cô cũng đoán được là ai đưa cô vào bệnh viện, Lâm Gia Minh đi vào trên tay cầm hộp cháo nóng hổi thấy cô tỉnh dậy gương mặt anh ta cũng dãn ra phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.