Chương 13: Hình Phạt
Tuyền Trần
12/06/2023
Gia Tuấn đứng im lặng để cô có thể nói hết những điều đã giấu trong lòng bấy lâu nay.
"Tôi là người, không phải gỗ đá...tôi cũng có trái tim để cảm nhận mọi thứ...Gia Tuấn, tôi nghĩ rằng chúng ta...ly hôn đi."
Ba từ cuối cùng khi cô nói ra, nó chẳng khác gì cô tự cầm một vật sắt nhọn đâm vào tim mình. Dù cô rất yêu anh nhưng đến cuối cùng cô cũng phải nói ra câu này.
"Nói lại lần nữa." anh gầm lên.
"Tôi muốn ly hôn."
"Cô có người đàn ông khác liền muốn ly hôn với tôi sao...cô có đang giữ ý nghĩ đó cũng mau xoá bỏ nó cho tôi." Gia Tuấn tức giận nói.
Không thể nào anh để cô ta thoát khỏi mình được, anh còn phải trả thù cho mẹ. Trả lại cho cô những điều cô đã gây ra với mẹ anh.
Mộc Nhi vừa quay lưng muốn rời khỏi nơi đây, ngay lúc này giọng nói anh lại cất lên lần nữa: "nếu hôm nay cô dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước, chính tay tôi sẽ đánh gãy chân cô."
Xuống dưới nhà, cô nhờ Linh nhắn địa chỉ nơi này cho Lý Thiên Vỹ. Dù Gia Tuấn buông lời đe doạ nhưng cô không cảm thấy sợ anh ta nữa.
Bây giờ là lúc cô nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn bao giờ, cuộc sống của cô trước giờ chỉ bao trùm bởi màu đen nên bây giờ phải biến đổi nó thành một màu tương sáng hơn.
...
4h30 khi Gia Tuấn đi xuống phòng tìm cô nhưng lại không thấy, anh liền xuống lầu hỏi người giúp việc trong nhà.
"Cô ta đâu?"
"Cô chủ đã ra ngoài rồi ạ!"
Nghe giúp việc nói thế, anh không khỏi tức giận khi cô dám coi lời nói của anh không ra gì. Hôm nay nhất định anh phải dạy dỗ lại cô.
Lý Thiên Vỹ đã biết được tình trạng đôi mắt của cô, khi nãy cô đã tâm sự với anh lúc ở trên xe. Vì vậy anh quyết định đưa cô đi đến một nơi khi nhỏ cô rất thích để cô giải toả nỗi buồn.
Đến nơi, anh xuống xe chủ động mở cửa cho cô. Nghe tiếng nói xung quanh cô biết nơi này rất đông người.
"Đi thôi." Thiên Vỹ vừa đi được vài bước, anh liền dừng lại, thấy cô cứ đứng im như tượng ở đó. Lý Thiên Vỹ quay lại nắm lấy tay cô.
"Em đừng sợ, có anh ở đây em sẽ không bị lạc đâu...cứ nắm lấy tay anh." Lý Thiên Vỹ biết cô đang lo sợ sẽ bị lạc khỏi anh vì cô không nhìn thấy.
"Thiên Vỹ...cảm ơn anh."
Khi cả hai đi qua một nơi nào đó, anh sẽ miêu tả cho cô biết vẽ đẹp của nó như thế nào. Nhìn thấy nụ cười trên môi cô khiến anh càng nhớ lại những kĩ niệm lúc nhỏ.
Nếu hai người đã không thể nên duyên vợ chồng, anh vẫn sẽ bảo vệ cô với tư cách là một người anh trai.
'Mộc Nhi, em phải thật hạnh phúc.'
Sau một ngày dài đi ăn và đi chơi cùng với anh cô cảm thấy tinh thần vô cùng thoái mái, cảm giác giống như đã từ rất lâu cô mới vui vẻ như vậy.
Đưa cô về đến nhà, nhìn thấy Mộc Nhi đã vào trong anh mới có thể an tâm lái xe rời đi. Cô vừa vào đã nghe thấy giọng nói của Gia Tuấn: "cô mới đi đâu về?"
"Tôi đi đâu là chuyện riêng của tôi, không cần báo cáo anh."
Gia Tuấn tức giận anh đứng lên tiến về phía cô, trên tay anh còn cầm theo một sợi roi. Còn Vy Vy cô ta đứng trên tầng quan sát hai người.
"Mộc Nhi, có phải cô coi lời nói của tôi không ra gì đúng không?"
"Phải đó...vậy anh muốn làm gì tôi, đánh gãy chân tôi sao...nếu anh muốn thì ra tay đi."
Nghe cô nói như vậy càng khiến cho Gia Tuấn giận dữ hơn, đôi mắt anh đỏ au và tay nắm chặt sợi roi đánh vào vai cô khiến cô ôm vai và ngã quỵ xuống sàn.
"Lá gan cô cũng lớn lắm, có phải vì tôi đã quá nương tay nên cô muốn làm càng không hả" anh gằng giọng.
'Chát...chát...chát' một đầu của sợi roi liên tục đánh mạnh vào chân cô, mặc dù rất đau nhưng cô chỉ cắn răng chịu đựng.
Linh từ trong phòng bếp đang định về phòng ngủ, thấy cảnh tượng trước mắt cô chạy đến đẩy Gia Tuấn ra để bảo vệ Mộc Nhi.
"Mau tránh ra." anh lặp lại một lần nữa "tôi nói cô tránh ra."
Mất kiên nhẫn, anh lại vung roi đánh vào người của Linh. Do cô dùng phần lưng của mình để che cho Mộc Nhi nên sợi roi liên tục đánh vào lưng cô.
Những người làm lúc này nghe được giọng của Linh đang la hét, họ liền bỏ hết mọi công việc của mình chạy ra phòng khách xem.
"Cậu chủ, đánh nữa cô ấy sẽ chết đó." giúp việc nói.
Vy Vy lúc cũng chạy xuống kéo anh ra, cô ta giả vờ nói: "dừng lại đi Tuấn, nếu anh đánh nữa cô ấy có thể mất mạng."
Gia Tuấn quăng sợi roi xuống sàn, anh nói: "Mộc Nhi, cô nghe cho rõ...nếu chuyện này còn tiếp diễn...tôi không chỉ đánh gãy chân cô mà tôi sẽ lấy mạng của hắn ta bất cứ lúc nào."
Khi Gia Tuấn bỏ lên phòng, Vy Vy liếc nhìn sang Mộc Nhi và Linh đang ngồi bệt dưới sàn. Khoé môi cô ta cong lên, nở một nụ cười: 'ngu thì chết'
"Tôi là người, không phải gỗ đá...tôi cũng có trái tim để cảm nhận mọi thứ...Gia Tuấn, tôi nghĩ rằng chúng ta...ly hôn đi."
Ba từ cuối cùng khi cô nói ra, nó chẳng khác gì cô tự cầm một vật sắt nhọn đâm vào tim mình. Dù cô rất yêu anh nhưng đến cuối cùng cô cũng phải nói ra câu này.
"Nói lại lần nữa." anh gầm lên.
"Tôi muốn ly hôn."
"Cô có người đàn ông khác liền muốn ly hôn với tôi sao...cô có đang giữ ý nghĩ đó cũng mau xoá bỏ nó cho tôi." Gia Tuấn tức giận nói.
Không thể nào anh để cô ta thoát khỏi mình được, anh còn phải trả thù cho mẹ. Trả lại cho cô những điều cô đã gây ra với mẹ anh.
Mộc Nhi vừa quay lưng muốn rời khỏi nơi đây, ngay lúc này giọng nói anh lại cất lên lần nữa: "nếu hôm nay cô dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước, chính tay tôi sẽ đánh gãy chân cô."
Xuống dưới nhà, cô nhờ Linh nhắn địa chỉ nơi này cho Lý Thiên Vỹ. Dù Gia Tuấn buông lời đe doạ nhưng cô không cảm thấy sợ anh ta nữa.
Bây giờ là lúc cô nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn bao giờ, cuộc sống của cô trước giờ chỉ bao trùm bởi màu đen nên bây giờ phải biến đổi nó thành một màu tương sáng hơn.
...
4h30 khi Gia Tuấn đi xuống phòng tìm cô nhưng lại không thấy, anh liền xuống lầu hỏi người giúp việc trong nhà.
"Cô ta đâu?"
"Cô chủ đã ra ngoài rồi ạ!"
Nghe giúp việc nói thế, anh không khỏi tức giận khi cô dám coi lời nói của anh không ra gì. Hôm nay nhất định anh phải dạy dỗ lại cô.
Lý Thiên Vỹ đã biết được tình trạng đôi mắt của cô, khi nãy cô đã tâm sự với anh lúc ở trên xe. Vì vậy anh quyết định đưa cô đi đến một nơi khi nhỏ cô rất thích để cô giải toả nỗi buồn.
Đến nơi, anh xuống xe chủ động mở cửa cho cô. Nghe tiếng nói xung quanh cô biết nơi này rất đông người.
"Đi thôi." Thiên Vỹ vừa đi được vài bước, anh liền dừng lại, thấy cô cứ đứng im như tượng ở đó. Lý Thiên Vỹ quay lại nắm lấy tay cô.
"Em đừng sợ, có anh ở đây em sẽ không bị lạc đâu...cứ nắm lấy tay anh." Lý Thiên Vỹ biết cô đang lo sợ sẽ bị lạc khỏi anh vì cô không nhìn thấy.
"Thiên Vỹ...cảm ơn anh."
Khi cả hai đi qua một nơi nào đó, anh sẽ miêu tả cho cô biết vẽ đẹp của nó như thế nào. Nhìn thấy nụ cười trên môi cô khiến anh càng nhớ lại những kĩ niệm lúc nhỏ.
Nếu hai người đã không thể nên duyên vợ chồng, anh vẫn sẽ bảo vệ cô với tư cách là một người anh trai.
'Mộc Nhi, em phải thật hạnh phúc.'
Sau một ngày dài đi ăn và đi chơi cùng với anh cô cảm thấy tinh thần vô cùng thoái mái, cảm giác giống như đã từ rất lâu cô mới vui vẻ như vậy.
Đưa cô về đến nhà, nhìn thấy Mộc Nhi đã vào trong anh mới có thể an tâm lái xe rời đi. Cô vừa vào đã nghe thấy giọng nói của Gia Tuấn: "cô mới đi đâu về?"
"Tôi đi đâu là chuyện riêng của tôi, không cần báo cáo anh."
Gia Tuấn tức giận anh đứng lên tiến về phía cô, trên tay anh còn cầm theo một sợi roi. Còn Vy Vy cô ta đứng trên tầng quan sát hai người.
"Mộc Nhi, có phải cô coi lời nói của tôi không ra gì đúng không?"
"Phải đó...vậy anh muốn làm gì tôi, đánh gãy chân tôi sao...nếu anh muốn thì ra tay đi."
Nghe cô nói như vậy càng khiến cho Gia Tuấn giận dữ hơn, đôi mắt anh đỏ au và tay nắm chặt sợi roi đánh vào vai cô khiến cô ôm vai và ngã quỵ xuống sàn.
"Lá gan cô cũng lớn lắm, có phải vì tôi đã quá nương tay nên cô muốn làm càng không hả" anh gằng giọng.
'Chát...chát...chát' một đầu của sợi roi liên tục đánh mạnh vào chân cô, mặc dù rất đau nhưng cô chỉ cắn răng chịu đựng.
Linh từ trong phòng bếp đang định về phòng ngủ, thấy cảnh tượng trước mắt cô chạy đến đẩy Gia Tuấn ra để bảo vệ Mộc Nhi.
"Mau tránh ra." anh lặp lại một lần nữa "tôi nói cô tránh ra."
Mất kiên nhẫn, anh lại vung roi đánh vào người của Linh. Do cô dùng phần lưng của mình để che cho Mộc Nhi nên sợi roi liên tục đánh vào lưng cô.
Những người làm lúc này nghe được giọng của Linh đang la hét, họ liền bỏ hết mọi công việc của mình chạy ra phòng khách xem.
"Cậu chủ, đánh nữa cô ấy sẽ chết đó." giúp việc nói.
Vy Vy lúc cũng chạy xuống kéo anh ra, cô ta giả vờ nói: "dừng lại đi Tuấn, nếu anh đánh nữa cô ấy có thể mất mạng."
Gia Tuấn quăng sợi roi xuống sàn, anh nói: "Mộc Nhi, cô nghe cho rõ...nếu chuyện này còn tiếp diễn...tôi không chỉ đánh gãy chân cô mà tôi sẽ lấy mạng của hắn ta bất cứ lúc nào."
Khi Gia Tuấn bỏ lên phòng, Vy Vy liếc nhìn sang Mộc Nhi và Linh đang ngồi bệt dưới sàn. Khoé môi cô ta cong lên, nở một nụ cười: 'ngu thì chết'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.