Chương 12: Tôi Vẫn Là Chồng Cô
Tuyền Trần
12/06/2023
Tan làm, tất cả mọi người đều ra về. Do hôm nay Vy Vy muốn qua nhà anh nên cả hai người sẽ đi chung xe với nhau.
Vừa bước ra khỏi công ty cô liền khoát tay anh, dựa đầu vào vai của anh làm nũng: "giờ về nhà cũng còn sớm, hay là chúng ta đi ăn cùng nhau."
"Sao không về nhà ăn cơm luôn?" anh hỏi.
"Tuấn, lâu lâu chúng ta mới có thời gian rảnh mà."
Cuối cùng Gia Tuấn cũng đồng ý lời đề nghị của cô, cả hai cùng nhau đến một nhà hàng dành cho các cặp đôi tình nhân nổi tiếng ở thành phố.
...
22h30, chiếc xe hơi màu đen sang trọng của anh đã đỗ trong sân. Gia Tuấn được Vy Vy dìu vào trong.
Lúc nãy do uống rượu quá nhiều nên anh đã say khướt và không còn biết gì, phòng ngủ của anh vốn dĩ là nằm ở tầng hai nhưng để thực hiện âm mưu của mình nên cô vào căn phòng ở tầng một mà lúc trước anh sắp xếp cho cô.
Vy Vy để Gia Tuấn nằm xuống giường, cô tháo giày ra rồi nằm xuống kế bên Gia Tuấn. Ngón tay cô lướt nhẹ qua môi của anh, xuống cổ và từ từ cởi cúc áo sơ mi của anh.
"Gia Tuấn." giọng nói của Vy Vy đầy ma mị, cô ta liên tục quyến rũ anh.
Gia Tuấn mở đôi mắt mơ màng nhìn cô ta, bất chợt anh nắm chặt tay Vy Vy và lật người lại đè cô dưới thân mình.
Cô ta liền hôn đôi môi của Gia Tuấn, do trong trạng thái say rượu khiến anh không còn tỉnh táo nên cũng phối hợp nhịp nhàng với cô ta.
Khi Gia Tuấn hôn xuống cổ cô ta, Vy Vy liền mở miệng phát ra những âm thanh rên rỉ cầu xin anh: "ưm...Gia Tuấn nhẹ thôi...ưm...ưm."
Mộc Nhi đang ngủ thì giật mình thức dậy, cô nghe đâu đó có âm thanh lạ liền nhanh chóng với lấy cây dẫn đường.
Mở cửa phòng ra, âm thanh đó ngày càng nghe rõ hơn. Mộc Nhi cố gắng nghe kĩ thì đó có lẽ là giọng của Vy Vy.
"Gia Tuấn...anh nhẹ thôi...ưm...ưm"
'Họ làm vậy là để mình nghe thấy sao?' Mộc Nhi thất thần suy nghĩ, cô giống như người mất hồn, vô cùng bất lực.
Cô ngã quỵ xuống sàn, cái lạnh lẽo như bao trùm lấy cả thân thể cô. Thật sự đã quá sức chịu đựng của cô rồi.
...
Sáng hôm sau, Gia Tuấn tỉnh dậy trong tình trạng đầu vô cùng đau nhức. Anh đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương của mình.
Vy Vy mở mắt ra nhìn thấy anh, cô ta cất giọng nói: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Theo giọng nói anh xoay lại nhìn thấy cô ta nằm trên giường, quần áo lại bị vứt hết sang một bên.
"Đêm qua chúng ta..." Gia Tuấn ngập ngừng hỏi.
"Anh không nhớ gì sao, đêm qua thực sự chúng ta rất hạnh phúc." cô ta ngồi dậy tặng cho anh một nụ hôn và tiếp lời "em đi tắm trước đây."
Gia Tuấn ngồi thất thần trên giường, anh không nghĩ mình và Vy Vy lại có thể làm ra chuyện này. Dù hận Mộc Nhi nhưng bản thân anh chỉ muốn cô, không phải là Vy Vy.
Anh liếc nhìn sang chỗ của cô ta, không có dấu vết nào. Gia Tuấn thầm nghĩ: 'rốt cuộc là cô ta đã có mấy lần đầu tiên rồi.'
Bên trong phòng tắm Vy Vy rất hài lòng, cô nhếch mép nở nụ cười "anh nghĩ tôi điên hay sao lại trao cho anh thứ quý giá của tôi, chỉ có anh ngu mới tin."
...
Sau khi ăn sáng xong cô ta đi shopping với bạn bè của mình, còn Gia Tuấn ở trên phòng làm việc ở tầng hai.
Thứ bảy hàng tuần anh sẽ cho mọi người trong công ty nghỉ ngơi. Mộc Nhi thì ở dưới bếp nhờ Linh bấm số điện thoại trên danh thiếp mà Lý Thiên Vỹ đã đưa cho cô.
"Sao rồi Linh, gọi được không?" Linh vội đưa điện thoại lại cho cô.
"Không có ai nghe máy hết cô chủ ơi, chắc là cậu ấy bận rồi."
"Có lẽ là vậy."
Vốn định gọi cho Lý Thiên Vỹ để tâm sự, lâu lắm cô mới có dịp gặp gỡ lại người anh này nhưng có lẽ là hai người đã thực sự hết duyên với nhau rồi.
Mộc Nhi đang chuẩn bị lên phòng thì điện thoại bất ngờ reng lên, cô cầm điện thoại và lướt nhẹ qua màn hình.
"Alo."
[Đem nước lên cho tôi.] Gia Tuấn quát lớn.
"Linh, lấy giúp tôi bình nước trong tủ." nghe thấy cô gọi, Linh đi đến mở tủ lạnh lấy một bình nước đưa cho cô.
Mộc Nhi cầm theo bình nước chậm rãi bước lên tầng hai, phòng làm việc của anh rất dễ tìm. Khi lên cầu thang chỉ cần đi thẳng đến là được.
'Cốc...cốc...cốc' trước khi vào phòng của anh cô thường hay gõ cửa và dần dần nó cũng thành thói quen.
"Vào đi" cánh cửa mở ra, Gia Tuấn ngước nhìn cô với ánh mắt sắc bén, anh nói: "bàn làm việc ở phía trước."
Đặt bình nước xuống, cô quay lưng lại để ra ngoài. Chẳng hiểu sao Gia Tuấn đột nhiên đứng dậy kéo tay cô lại.
"Anh đang làm gì vậy, buông tôi ra."
Gia Tuấn một tay giữ tóc cô, anh kéo cô lại gần phủ lên môi cô một nụ hôn. Cô cố gắng vùng vẫy, anh càng mạnh tay hơn, Mộc Nhi chỉ còn cách phối hợp nhịp nhàng với anh.
"Reng...reng..." điện thoại trong túi của cô đỗ chuông, cô vội đẩy anh ra và chạy lại gần bàn uống trà trong phòng để nghe điện thoại.
"Alo."
[Là Mộc Nhi sao, em gọi anh có việc gì không?] Thiên Vỹ nói.
"Ừm...anh có bận việc gì không, chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện được chứ?"
[Hôm nay anh rảnh, lát nữa anh sẽ tới đón em... cho anh địa chỉ nhà em]
"Em sẽ nhắn qua cho anh sao." lát nữa cô sẽ nhờ Linh nhắn địa chỉ giúp mình.
Kết thúc cuộc gọi cô vô cùng vui mừng nhưng Mộc Nhi không biết rằng đằng sau lưng cô từ đầu đến giờ có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
"Cô vừa nói chuyện với ai." Gia Tuấn gằng giọng hỏi.
"Không liên quan đến anh, đây là quyền riêng tư của tôi." cô thẳng thừng trả lời.
Gia Tuấn ngồi dậy tiến đến chỗ cô, anh ghé sát vào tai Mộc Nhi: "cô đừng quên trên giấy tờ tôi vẫn là chồng của cô."
"Anh còn có thể nói câu này với tôi sao, đúng vậy...trên giấy tờ anh vẫn là chồng tôi nhưng trong tim tôi...người đàn ông tên Gia Tuấn...đã chết từ lâu rồi." giọng nói của Mộc Nhi nghẹn ngào thốt ra.
Vừa bước ra khỏi công ty cô liền khoát tay anh, dựa đầu vào vai của anh làm nũng: "giờ về nhà cũng còn sớm, hay là chúng ta đi ăn cùng nhau."
"Sao không về nhà ăn cơm luôn?" anh hỏi.
"Tuấn, lâu lâu chúng ta mới có thời gian rảnh mà."
Cuối cùng Gia Tuấn cũng đồng ý lời đề nghị của cô, cả hai cùng nhau đến một nhà hàng dành cho các cặp đôi tình nhân nổi tiếng ở thành phố.
...
22h30, chiếc xe hơi màu đen sang trọng của anh đã đỗ trong sân. Gia Tuấn được Vy Vy dìu vào trong.
Lúc nãy do uống rượu quá nhiều nên anh đã say khướt và không còn biết gì, phòng ngủ của anh vốn dĩ là nằm ở tầng hai nhưng để thực hiện âm mưu của mình nên cô vào căn phòng ở tầng một mà lúc trước anh sắp xếp cho cô.
Vy Vy để Gia Tuấn nằm xuống giường, cô tháo giày ra rồi nằm xuống kế bên Gia Tuấn. Ngón tay cô lướt nhẹ qua môi của anh, xuống cổ và từ từ cởi cúc áo sơ mi của anh.
"Gia Tuấn." giọng nói của Vy Vy đầy ma mị, cô ta liên tục quyến rũ anh.
Gia Tuấn mở đôi mắt mơ màng nhìn cô ta, bất chợt anh nắm chặt tay Vy Vy và lật người lại đè cô dưới thân mình.
Cô ta liền hôn đôi môi của Gia Tuấn, do trong trạng thái say rượu khiến anh không còn tỉnh táo nên cũng phối hợp nhịp nhàng với cô ta.
Khi Gia Tuấn hôn xuống cổ cô ta, Vy Vy liền mở miệng phát ra những âm thanh rên rỉ cầu xin anh: "ưm...Gia Tuấn nhẹ thôi...ưm...ưm."
Mộc Nhi đang ngủ thì giật mình thức dậy, cô nghe đâu đó có âm thanh lạ liền nhanh chóng với lấy cây dẫn đường.
Mở cửa phòng ra, âm thanh đó ngày càng nghe rõ hơn. Mộc Nhi cố gắng nghe kĩ thì đó có lẽ là giọng của Vy Vy.
"Gia Tuấn...anh nhẹ thôi...ưm...ưm"
'Họ làm vậy là để mình nghe thấy sao?' Mộc Nhi thất thần suy nghĩ, cô giống như người mất hồn, vô cùng bất lực.
Cô ngã quỵ xuống sàn, cái lạnh lẽo như bao trùm lấy cả thân thể cô. Thật sự đã quá sức chịu đựng của cô rồi.
...
Sáng hôm sau, Gia Tuấn tỉnh dậy trong tình trạng đầu vô cùng đau nhức. Anh đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương của mình.
Vy Vy mở mắt ra nhìn thấy anh, cô ta cất giọng nói: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Theo giọng nói anh xoay lại nhìn thấy cô ta nằm trên giường, quần áo lại bị vứt hết sang một bên.
"Đêm qua chúng ta..." Gia Tuấn ngập ngừng hỏi.
"Anh không nhớ gì sao, đêm qua thực sự chúng ta rất hạnh phúc." cô ta ngồi dậy tặng cho anh một nụ hôn và tiếp lời "em đi tắm trước đây."
Gia Tuấn ngồi thất thần trên giường, anh không nghĩ mình và Vy Vy lại có thể làm ra chuyện này. Dù hận Mộc Nhi nhưng bản thân anh chỉ muốn cô, không phải là Vy Vy.
Anh liếc nhìn sang chỗ của cô ta, không có dấu vết nào. Gia Tuấn thầm nghĩ: 'rốt cuộc là cô ta đã có mấy lần đầu tiên rồi.'
Bên trong phòng tắm Vy Vy rất hài lòng, cô nhếch mép nở nụ cười "anh nghĩ tôi điên hay sao lại trao cho anh thứ quý giá của tôi, chỉ có anh ngu mới tin."
...
Sau khi ăn sáng xong cô ta đi shopping với bạn bè của mình, còn Gia Tuấn ở trên phòng làm việc ở tầng hai.
Thứ bảy hàng tuần anh sẽ cho mọi người trong công ty nghỉ ngơi. Mộc Nhi thì ở dưới bếp nhờ Linh bấm số điện thoại trên danh thiếp mà Lý Thiên Vỹ đã đưa cho cô.
"Sao rồi Linh, gọi được không?" Linh vội đưa điện thoại lại cho cô.
"Không có ai nghe máy hết cô chủ ơi, chắc là cậu ấy bận rồi."
"Có lẽ là vậy."
Vốn định gọi cho Lý Thiên Vỹ để tâm sự, lâu lắm cô mới có dịp gặp gỡ lại người anh này nhưng có lẽ là hai người đã thực sự hết duyên với nhau rồi.
Mộc Nhi đang chuẩn bị lên phòng thì điện thoại bất ngờ reng lên, cô cầm điện thoại và lướt nhẹ qua màn hình.
"Alo."
[Đem nước lên cho tôi.] Gia Tuấn quát lớn.
"Linh, lấy giúp tôi bình nước trong tủ." nghe thấy cô gọi, Linh đi đến mở tủ lạnh lấy một bình nước đưa cho cô.
Mộc Nhi cầm theo bình nước chậm rãi bước lên tầng hai, phòng làm việc của anh rất dễ tìm. Khi lên cầu thang chỉ cần đi thẳng đến là được.
'Cốc...cốc...cốc' trước khi vào phòng của anh cô thường hay gõ cửa và dần dần nó cũng thành thói quen.
"Vào đi" cánh cửa mở ra, Gia Tuấn ngước nhìn cô với ánh mắt sắc bén, anh nói: "bàn làm việc ở phía trước."
Đặt bình nước xuống, cô quay lưng lại để ra ngoài. Chẳng hiểu sao Gia Tuấn đột nhiên đứng dậy kéo tay cô lại.
"Anh đang làm gì vậy, buông tôi ra."
Gia Tuấn một tay giữ tóc cô, anh kéo cô lại gần phủ lên môi cô một nụ hôn. Cô cố gắng vùng vẫy, anh càng mạnh tay hơn, Mộc Nhi chỉ còn cách phối hợp nhịp nhàng với anh.
"Reng...reng..." điện thoại trong túi của cô đỗ chuông, cô vội đẩy anh ra và chạy lại gần bàn uống trà trong phòng để nghe điện thoại.
"Alo."
[Là Mộc Nhi sao, em gọi anh có việc gì không?] Thiên Vỹ nói.
"Ừm...anh có bận việc gì không, chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện được chứ?"
[Hôm nay anh rảnh, lát nữa anh sẽ tới đón em... cho anh địa chỉ nhà em]
"Em sẽ nhắn qua cho anh sao." lát nữa cô sẽ nhờ Linh nhắn địa chỉ giúp mình.
Kết thúc cuộc gọi cô vô cùng vui mừng nhưng Mộc Nhi không biết rằng đằng sau lưng cô từ đầu đến giờ có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
"Cô vừa nói chuyện với ai." Gia Tuấn gằng giọng hỏi.
"Không liên quan đến anh, đây là quyền riêng tư của tôi." cô thẳng thừng trả lời.
Gia Tuấn ngồi dậy tiến đến chỗ cô, anh ghé sát vào tai Mộc Nhi: "cô đừng quên trên giấy tờ tôi vẫn là chồng của cô."
"Anh còn có thể nói câu này với tôi sao, đúng vậy...trên giấy tờ anh vẫn là chồng tôi nhưng trong tim tôi...người đàn ông tên Gia Tuấn...đã chết từ lâu rồi." giọng nói của Mộc Nhi nghẹn ngào thốt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.